Trùng sinh chi bản tính review

Lúc đầu nghe tên truyện và văn án, thú thật mình không cảm thấy hứng thú muốn đọc. Sau này khi truyện sắp xuất bản tại Việt Nam, mình bắt đầu đọc thử vài chương và ừ, có review này, mình thích câu chuyện này đó.

Đời trước An Thừa Trạch từng có cuộc đời tủi khổ, xong làm lại đứng lên đỉnh cao, trả thù toàn bộ những người đã hại hắn.

Đời trước An Thừa Trạch ác độc? Mình nghĩ là không, bởi những người không gây ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn để họ sống an nhàn hưởng phúc, như Tô Ngọc Đình, như Lâm Đức Cửu…

Đời trước, gần như An Thừa Trạch đã thỏa mãn, vậy tại sao, hắn còn sống lại?

Sống lại vào thời khắc định mệnh của cuộc đời, đời trước, hắn một đao rạch mặt Thạch Nghị, hủy tương lai của anh, cũng phá nát cuộc đời mình. Đời này, hắn nhận một đao của Thạch Nghị, nhận một anh trai nuôi, nhận một gia đình mới, nhận một tương lai tốt đẹp.

Dạy Thạch Nghị học, cùng anh trưởng thành, cùng mẹ làm giàu, quen bạn mới, phát hiện những bí mật mới… Đời này lão hồ ly An Thừa Trạch viên mãn hạnh phúc hơn nhiều.

Mình sẽ không spoil quá nhiều tình tiết truyện, cái này để các bạn tự đọc mới thấy hấp dẫn.

Mình thích Thạch Nghị, cả đời trước hay đời này, mình đã khóc khi Anh Thừa Trạch nói anh không xứng với hắn. Đọc mà nước mắt cứ rơi thôi…

Cả hai đời Thạch Nghị đều rất tuyệt, tin mình đi.

Những nhân vật khác như Liễu Như, Thạch Lỗi, Dương Phong, Lâm Đức Cửu cũng vậy, đều được xây dựng rất tuyệt vời. ❤

Thể loại: trọng sinh, thanh mai trúc mã, cường x cường, chủ thụ, chung tình trung khuyển ngốc manh [?] công x quỷ quyệt phúc hắc lắm mưu kế thụ.

Reviews: Truyện hay, cực kì hay, ai không coi sẽ là một hối tiếc.

Một nhát dao làm nên tất cả. Chỉ một nhát dao mà An Thừa Trạch (thụ) bị bắt bồi thường đến cửa nát nhà tan, chuyển đến nơi khác, gặp lại người cha vô lương mười mấy năm chưa từng xuất hiện để rồi rơi vào bóng tối bất tận với cơn nghiện và nổi giằng xé giữa thù hận và tình yêu. Cũng chỉ vì một nhát dao mà Thạch Nghị bị hủy dung mất hết tiền đồ không còn tương lai, cuối cùng vẫn vì một chữ “tình” mà mất cả đôi chân, chết trong đau khổ.

Nếu không có nhát dao ấy thì sao? Liệu hai người có đến được bên nhau, xóa đi oán hận siết lấy tay nhau chung bước đến già?

Có chứ[cười], bởi vì nó HE mà (kiếp trước BE)

Truyện này, công thụ Vân đều thích thế nhưng Vân thật sự phải lòng Thạch Nghị mất rồi. Có lẽ kiếp trước trước nữa anh ấy nợ Thừa Trạch cái gì đó ghê lắm, để kiếp nào anh ấy cũng yêu phải Thừa Nghị.

Thừa Trạch tài giỏi thật kiên cường thật cũng mưu mẹo lắm, nhưng anh ấy không phải là một người tình xứng đáng, anh ấy ích kỉ, cứ coi bản thân là đúng, lí trí đến đáng sợ, không dễ ghen nhưng ghen lên rồi thì không phải dạng hờn dỗi bình thường mà là cay nghiệt, là cá chết lưới rách, là xé toạt vết thương của nhau, là để máu và nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Thừa Trạch thật may mắn khi cả hai kiếp đều có được tình yêu của Thạch Nghị. Nhưng ai biết được có lẽ chính vì thế mà hai người chính là dành cho nhau [cười]

Thạch Nghị ban đầu thuộc dạng ngốc manh đơn thuần, yêu mà không biết, nhưng càng về sau và đặc biệt là lúc biết được toàn bộ sự thật của quá khứ, bạn sẽ rung động trước sự hi sinh của anh dành cho người mà anh yêu. Anh yêu âm thầm nhưng lại mãnh liệt, sâu sắc mà không chiếm hữu, thật sự rất cảm động cũng rất đau lòng, coi cái đoạn tả về anh của kiếp trước, Vân không kiềm được mà hơi rướm nước mắt.

Một đời, có một lần tâm động, một lần quyến luyến, một lần không nỡ, một lần si tình, như vậy đã đủ lắm rồi.

Câu nói thật sự quá đúng. Phần đầu truyện Thừa Trạch vẫn luôn tự hỏi bản thân trọng sinh là vì cái gì? Báo thù rửa hận, gầy dựng sự nghiệp, giàu có sung sướng, vợ hiền chăm lo cái gì anh cũng có hết, anh đâu còn gì hối tiếc để mà trọng sinh?

Vân tự nhũ, có lẽ anh sống lại lần này là để bù đắp cho Thạch Nghị, để xóa đi những nuối tiếc những lỗi lầm của kiếp trước, để yêu Thạch Nghị cho hết kiếp này.

Có một chi tiết Vân rất thích ở cuối truyện, có lẽ nếu nó đặt trong truyện khác Vân sẽ không chấp nhận được. Nhưng riêng với bộ này, Vân thật sự mừng nó lại xảy ra như thế, Thạch Nghị thật sự đã quá đau khổ rồi. Còn đó là cái gì thì mọi người tự đọc mà biết [cười]

À, mà mấy bợn đừng bị cái review của Vân lừa tềnh, thiệt ra truyện này siêu ngọt, siêu ấm, chỉ có khúc cuối nhớ lại kiếp trước là ngược thui a~~~~~

2. NUMBER 9 (Điểm: 8/10)

Thể loại: chủ công, đoản văn, tương lai tinh tế.

Truyện hay súc tích ngắn gọn, copy cái comment của Vân bên VNS qua cho coi nhá

Truyện kể về anh công, vốn là một vũ khí hình người, được nuôi lớn như một cổ máy giết người không tình cảm cũng không có tên, chỉ mang trên người một con số, 9. Thế nhưng thời đại phát triển, loại vũ khí như anh đã lỗi thời, giờ người ta chuộng xài loại người máy sức chiến đấu cao hơn mấy anh nhiều, thế là ông chủ của anh vs thằng nào đó (xin lỗi ko nhớ rõ lắm, đọc lâu quá rồi =.=) Mới lôi anh vs mấy anh khác ra giết chơi giải tr. Anh bị giết (tưởng vậy) và ném vào một tinh cầu rác thải.

Ở đây anh học được cách trồng rau, cách biểu đạt cảm xúc, cách đau lòng, cách vui vẻ, cách cười, cách làm theo ý mình và cách để yêu. Anh biết làm những điều mình muốn và không muốn, biết cãi lời cấp trên (em thụ) =))

Màn H thật sôi trào, anh thật sự quá quá quá dũng mãnh [xịt máu mũi], em thụ cứng đầu gào “Ko đau ko đau, có ngon thì mạnh lên mạnh lên nữa coi”, anh công ngây thơ [??] thưa “Yes sir” rồi hì hục làm hì hục làm, làm chiếc xe run lên [xịt máu mũi đợt 2]

Gần cuối có hiểu lầm nhưng giải quyết chỉ trong 3 nốt nhạc, chưa kịp đau là kết thúc rồi. Mấy anh vũ khí khác (đồng nghiệp của anh) cũng theo anh học cách “làm người”. Tự nhiên coi tới đó Vân YY ra một đống mĩ đại thúc cơ bắp cuồn cuồn sáu múi mặt ngầu ngu ngơ đứng đó tìm kiếm em thụ thuộc về mình khắp vũ trụ, Vân….. [xịt máu mũi đợt 3]

Thôi, tóm lại truyện này hay~ Ai ko coi tiếc lắm nhá

3.[HỒNG HOANG] TIÊN TỐT KHÔNG SỐNG LÂU (Điểm: 5/10)

Thể loại: Hồng hoang đồng nhân, 1×1, cường cường, trung khuyển công x phun tào thụ, chủ thụ.

Yêu tộc và vu tộc đánh nhau thì đúng nhưng vu tộc không đánh với phượng hoàng kỳ lân và long tộc nhé bạn. Lúc đó phượng long và lân tự giết lẫn nhau rồi, cái đó là tai kiếp đầu tiên của Hồng Hoang đó.

Còn trận chiến giữa vu tộc và yêu tộc là giữa 12 vu yêu và 2 con kim ô: Đế Tuấn vs thằng em tên gì đó Nhất Nhất ấy. Đó là tai kiếp thứ hai.

Thôi, nói về truyện này đã, coi cũng được. Ngược nhân vật phụ là nhiều, đặc biệt là cặp La Hầu x Hứa Tiên (đừng nghĩ đến HT của Bạch xà tỷ nhá… ko phải đâu) âm dương cách biệt, cho dù La Hầu có trở thành thánh nhân trên vạn người thì cũng mãi mãi không gặp lại con rồng đen mà hắn yêu nữa, dùng khoảng thời gian bất diệt để tưởng nhớ, mịa ơi ngược vãi ,,•﹏•,,

Truyện này sáng tạo là có thể làm một số vai thường là phản diện biến thành tốt và ngược lại từ tốt biến thành (hơi) phản diện. Ví dụ La Hầu, Côn Bằng, Nữ Oa (đừng hỏi tại sao Nữ Oa là nvpd, tại truyện nào Vân đọc cũng ít nhiều là thế =.=), còn Đạo tổ Hồng Quân, Đế Tuấn trực tiếp biến thành vai hai bị phản diện.

Thiệt ra nói phản diện cũng ko đúng, lâu lâu nhào ra cản trở cho có thêm tình tiết thôi chứ cũng chẳng làm đc cái cốc gì. Truyện này não đường về rất rất loạn, cái gì cũng nói được, các loại kỹ năng phun tào bán manh phát triển đến cực điểm. Không khí cạnh tranh giết chốc khủng bố không coi ai ra gì của thế giới Hồng Hoang bị hạn chế triệt để, không nặng nề như những bộ HH khác. Chắc có lẽ là vì nhân vật chính là Hồng Vân đạo tổ, người được mệnh danh là kẻ tốt đến ngu ngốc thời đó.

Nhưng cũng chính vì vậy mà nó dễ thở hơn, coi cực kì buồn cười, thích hợp giải trí ~ Nói thiệt chứ coi Hồng Hoang nhiều khi mệt não lắm, ân ân oán oán ngàn năm vạn năm, nhiều khi chỉ 1 câu nói mà suy ra đủ thứ triết học cao thâm gì đó ra, mấy truyện thiêng về tình cảm thì ta yêu ngươi nhưng ta không có nói, ngươi hiểu lầm ta 1 vạn năm, ta quay lại hiểu lầm ngươi thêm 1 vạn năm, 2 người yêu nhau nhưng vì tự tôn lại kéo thêm 2 vạn năm, ngươi tù cấm ta, ta chạy thoát yêu hận đan xen bla bla bla bla. Coi mà phát ngán, bộ này cũng đỡ, anh công có yêu thầm nhưng lúc nvc nhận ra thì OK, giờ có yêu tôi không thì nói, yêu thì tôi nhào qua. Nhào qua => HE, đơn giản dễ hiểu ngắn gọn súc tích, coi sảng khoái ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ PS: CP Hồng Vân x Nguyên Thủy (Là kiếp sau của Bàn Cổ)

4 – AN CƯ LẠC NGHIỆP (Điểm : 10/10)

Thể loại: H văn, hiện đại, niên hạ, mặt than trung khuyển công x yêu nghiệt thụ.

5 – TẨU THÁC LỘ (Điểm: 8/10)

♦ Ngôn tình ♦

1. Thiên hoàng cự tinh dưỡng thành hệ thống (Điểm: 6/10)

♦ Khác ♦

1. Đạo diễn tốt nhất (Điểm 9/10)

Nam chủ là một Hoa kiều sống tại Mỹ, vì vấn đề kì thị chủng tộc mà bị đuổi ra khỏi trường đại học, buồn quá anh liền đi rạp chiếu phim xem phim giải sầu thì tự nhiên bị xuyên đến mười mấy năm sau và coi mấy bộ phim ở tương lai. Thế là anh lập nghiệp bằng cách tự bỏ tiền túi làm đạo diễn, đan xen là tình cảm giữa anh và nữ chính.

Truyện bàn tay vàng cực kì lớn, anh vì tài vừa đẹp vừa võ công siêu quần, nói chung cái gì cũng giỏi. Nhưng nói chung thì đây là thể loại sảng văn dùng để xả stress nên đừng quá bắt bẽ. Vs lại những cảnh dàn dựng phim cực kì hay, chưa bộ giải trí nào làm Vân thỏa mãn đến mức này. Coi hết lại thấy tiếc tại sao nó ngắn quá =.= Mà hậu quả sau khi đọc là đọc bộ nào liên quan đến nghề đạo diễn đều thấy nó bèo quá, ko hay bằng bộ này =.=