Hóa thân vào nhân vật tấm kể lại chuyện năm 2024

Các câu chuyện cổ tích trở nên quen thuộc với chúng ta, đặc biệt là truyện 'Tấm Cám'. Hãy hồi tưởng lại kiến thức về tác phẩm này qua bài văn Kể lại câu chuyện Tấm Cám theo góc nhìn của nhân vật Tấm, được biên soạn bởi đội ngũ Mytour ngay dưới đây.

Danh sách nội dung: 1. Bài mẫu thứ nhất 2. Bài mẫu thứ hai 3. Bài mẫu thứ ba

Đề bài: Kể lại câu chuyện Tấm Cám qua góc nhìn của nhân vật Tấm

Hóa thân vào nhân vật tấm kể lại chuyện năm 2024

3 bài văn mẫu Kể lại câu chuyện Tấm Cám theo góc nhìn của nhân vật Tấm

1. Kể lại câu chuyện Tấm Cám qua lời của nhân vật Tấm, mẫu 1:

Trong thế giới văn hóa dân gian, truyện Tấm Cám nổi tiếng với những chi tiết hấp dẫn và sâu sắc. Để giúp bạn hiểu rõ hơn về nhân vật Tấm, tôi sẽ kể lại cuộc đời đầy gian nan của cô từ góc nhìn chân thực nhất.

Nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời tôi bắt đầu từ khi mẹ tôi qua đời khi tôi mới 6 tuổi. Sau đó, bố tôi cũng ra đi, để lại tôi sống với mụ dì ghẻ và con gái Cám. Cuộc sống khó khăn, sự đau khổ và tàn nhẫn của mụ dì ghẻ khiến tôi phải làm việc nặng nhọc từ sáng đến tối. Một ngày, tôi và Cám bắt tép, và nhờ sự công bằng của Bụt, tôi nhận được sự công bằng cho công sức của mình.

Ngoài việc ôn tập kiến thức đã học, hãy chuẩn bị cho bài học sắp tới với phần Soạn bài Thực hành về phép tu từ ẩn dụ và hoán dụ để nắm vững bài giảng Ngữ Văn 10.

Trong chương trình học Ngữ Văn 10, phần Phân tích bài thơ Độc Tiểu Thanh kí là một chủ đề quan trọng mà các em nên chú ý đặc biệt trước buổi học.

2. Kể lại câu chuyện Tấm Cám theo góc nhìn của nhân vật Tấm, mẫu số 2:

Tôi là Tấm. Mẹ mất sớm, và sau đó cha tôi lấy vợ kế. Dì ghẻ sinh ra một cô con gái, đặt tên là Cám. Cuộc sống của tôi trở nên phức tạp khi cha tôi qua đời khi tôi mới mười lăm tuổi.

Tôi luôn bị dì ghẻ ghét bỏ, mọi công việc nhà đều đè nặng lên đôi vai tôi. Chăn trâu, cấy lúa, xay thóc, giã gạo... không kết thúc một công việc, dì đã giao công việc mới. Trong khi đó, Cám thì thảnh thơi chơi đùa. Với sự hỗ trợ của mẹ, Cám thường mắng mỏ, buộc tôi phải phục tùng nó. Một mình tôi chịu đựng nỗi buồn, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.

Một ngày, dì ghẻ nói: 'Hôm nay hai người ra đồng mò tép. Ai bắt được nhiều hơn sẽ được thưởng cái yếm đào!'. Nghe lời dì, tôi hớn hở và quyết tâm giành lấy phần thưởng mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước.

Cùng mang giỏ ra đồng, tôi không ngần ngại bất cứ gian khó nào, bẩn thỉu, tôi lặn xuống ruộng, mò mắt trong mương hì hục, trong khi Cám lại lười biếng. Khi mặt trời đã lên cao, giỏ của tôi đã gần đầy. Tôi rửa chân tay qua loa rồi ngồi nghỉ. Bất ngờ, Cám đến và bảo: 'Chị Tấm ơi, chị Tấm! Đầu chị lấm, chị hụp sâu rồi, kẻo về mẹ mắng'. Tin tưởng, tôi ngẩng xuống ao để gội đầu thật kĩ.

Khi xong xuôi, tôi vui vẻ hỏi: 'Cám ơi! Em thấy chị đã sạch chưa?'. Tôi không ngờ lại không có tiếng trả lời. Nhìn xung quanh, không thấy Cám đâu, chỉ còn chiếc giỏ của tôi nằm lăn lóc bên vệ cỏ. Mở ra xem, giỏ trống không. Cám đã lừa để trộm tép của tôi và mang về nhà trước tôi.

Tức giận và đau lòng, tôi không kìm được nước mắt. Đột nhiên, một giọng nói êm dịu vang lên: 'Tại sao em khóc?'. Tôi quay đầu, trước mặt là Bụt xuất hiện trong vẻ huy hoàng. Tôi kể lại câu chuyện, Bụt nhẹ nhàng nói: 'Hãy kiểm tra kỹ trong giỏ, có con cá nào còn không em ơi!'. Tôi nhìn thấy một con cá bống nhỏ xíu nằm ẩn dưới đáy giỏ. Tuân theo lời Bụt, tôi đưa con cá về thả xuống giếng, mỗi ngày bỏ một ít cơm để chăm sóc. Mỗi lần ăn, tôi thường gọi bống theo câu hát Bụt dạy:

Bống bống bang bang, Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.

Bống ngoi lên mặt nước, nhẹ nhàng nhấm nháp từng hạt cơm tôi rắc xuống. Từ đó, tôi và cá bống trở nên thân thiết. Cá bống ngày càng lớn mạnh.

Nhận ra tôi thường ra giếng sau bữa ăn chiều, dì ghẻ hòng gian dối, sai Cám theo dõi. Cám ẩn mình sau bụi cây, nghe tôi gọi bống và rồi học theo nhớ để kể lại cho mẹ. Đến tối, dì ghẻ bảo tôi:

- Con ơi! Làng đã có quy định mới đấy. Ngày mai con phải đưa trâu đi chăn ở đồng xa, không được chăn ở nhà, nếu không trâu sẽ bị lấy mất.

Tôi tuân thủ, sáng hôm sau dẫn trâu đi chăn ở nơi xa xôi. Trong lúc tôi vắng nhà, Cám bắt chước gọi bống. Nghe tôi hát, Cám thử nghiệm gọi bống và bị dì ghẻ bắt và giết để làm thịt.

Đến chiều, tôi dắt trâu về. Theo thói quen, tôi giấu cơm trong thùng nước để mang ra cho bống. Tôi gọi mãi, nhưng không thấy bống đâu. Chỉ thấy một cục máu đỏ tươi nổi lên trên mặt nước.

Tôi khóc đau lòng. Bụt xuất hiện và hỏi: 'Con sao lại khóc?'. Tôi kể chuyện cho Bụt nghe. Bụt nói: 'Con bống của con đã bị người ta giết để ăn rồi. Hãy giữ im lặng và tìm xương nó, đặt vào bốn lọ và chôn dưới bốn chân giường khi đi ngủ'.

Lang thang khắp vườn, quét qua mọi góc sân, đôi mắt tôi tìm kiếm mục tiêu. Bất ngờ, tiếng gà vang lên: 'Cục ta cục tác! Ném thóc đây, ta sẽ bới xương!'. Tôi ném thóc cho con gà, nó rục rịch vào đống tro bếp và tìm thấy xương bống. Tôi lấy xương, đặt vào bốn chiếc lọ nhỏ, chôn gọn dưới bốn chân giường theo lời Bụt dạy.

Tết đến, xuân về, nhà vua tổ chức hội trong vài ngày đêm. Người già trẻ trai gái đều háo hức tham gia. Mọi người diện trang phục lộng lẫy, như dòng sông hùng vĩ. Mẹ con Cám cũng ăn mặc mới mẻ, hân hoan tham gia hội chợ.

Thấy tôi muốn tham gia, dì ghẻ hét lên trách móc. Độc đáo, dì trộn một đấu gạo với đấu thóc, bảo: 'Nhặt hết chỗ này rồi đi, đừng để dở công. Về mà không có gạo, tao đánh đó đấy!'.

Nói xong, hai mẹ con Cám đi hội. Tôi ngồi nhặt, nhưng chỉ được một ít. Lo sợ không kịp, tôi đau lòng và khóc to. Bụt xuất hiện hỏi: 'Con khóc vì sao?'. Tôi chỉ vào thúng chứa thóc trộn với gạo, sau đó kể lại mọi chuyện. Bụt bảo tôi mang thúng ra sân và gọi một đàn chim sẻ để chúng giúp tôi nhặt. Sợ chim ăn mất, Bụt hướng dẫn:

- Bảo chúng nó như này: 'Lọt xuống đây nhặt cho tao. Ăn mất hạt nào tao đánh chết nó'. Chúng chắc chắn sẽ không dám xơi lấy thứ của con đâu!

Chốc lát, đàn sẻ nhặt thóc, gạo mà không lạc hậu. Nhưng khi chúng bay đi, tôi tự hỏi tại sao lại mang quần áo đẹp đi xem hội?! Tôi buồn bã, nước mắt rơi lặng. Bụt nói hãy đào lên bốn lọ xương bống, sẽ có điều kì diệu. Tôi làm theo, thật bất ngờ: lọ thứ nhất có bộ áo mới, yếm và váy lụa. Lọ thứ hai là đôi hài thêu tinh tế. Lọ thứ ba xuất hiện một con ngựa nhỏ, khi đặt xuống đất nó trở nên sống động. Lọ cuối cùng chứa một bộ yên cương dễ thương.

Tôi sung sướng, biết ơn Bụt và nhanh chóng thay đồ mới, cưỡi ngựa và lao vút tới kinh đô. Ngựa phi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi. Lúc lướt qua khu vực lội, tôi vô tình làm rơi chiếc hài xuống nước, không kịp giữ. Đến hội, tôi dừng ngựa, sử dụng khăn để bọc kín chiếc hài còn lại, rồi tiến vào đám đông.

Khi kiệu vàng của nhà vua tiếp cận khu vực lội, hai con voi dẫn đầu đình bất đắc dĩ, ngồi xuống đất và kêu rên. Nhà vua gửi quân lính đi tìm hiểu vụ việc. Họ nhặt được chiếc hài thêu của tôi, nhanh chóng trình lên nhà vua. Nhìn chiếc hài, nhà vua khen ngợi: 'Quả thật chiếc hài tuyệt vời! Người mang nó phải là người tài năng xuất sắc!'.

Vua ra mệnh lệnh, đều phải thử hài. Ai vừa làm hoàng hậu. Đám hội sôi động, nhưng không có ai vừa. Mẹ con Cám cũng thử may. Lúc tôi thử, Cám tố mẹ nhưng dì ghẻ nghi ngờ: 'Đừng tin con ấy! Chuông khánh chưa đánh trống, làm hoàng hậu gì!'.

Tôi là người cuối cùng thử. Chân tôi đặt vào hài vừa như đúng. Tôi lấy chiếc hài còn lại và đi vào. Hai chiếc giống nhau như hai giọt nước. Lính hầu hò reo, vui mừng báo vua. Vua sai đoàn thị nữ rước tôi về cung. Tôi bước lên kiệu với vẻ mặt ngơ ngác và hằn học của mẹ con Cám.

Sống sung sướng, hạnh phúc bên nhà vua trẻ. Ngày giỗ cha, tôi về giúp dì và em sửa soạn cỗ cúng. Dì và em ghen ghét nhưng giấu kín. Dì bảo tôi trèo cau, lấy buồng cúng. Dì cắt cây, tôi ngã xuống ao chết đuối. Dì lấy quần áo tôi để Cám mặc, đưa vào cung nói tôi chết, giờ em gái sẽ thay thế.

Hồn tôi biến thành chim vàng, bay lượn ở vườn ngự uyển. Cám giặt áo, phơi ở bờ rào, tôi hót: 'Phơi áo chồng tao, phơi bằng sào, đừng phơi bờ rào, rách áo chồng tao!'. Tôi đậu ở cửa sổ, nhìn Cám làm việc. Nhà vua nhìn thấy tôi, bảo: 'Vàng ảnh vàng anh, giống vợ anh, ẩn vào tay áo!'. Tôi đậu lên vai, rồi rúc vào tay áo nhà vua. Một chiếc lông vàng làm cho tôi. Nhà vua thường quấn quýt bên tôi, không để ý đến Cám.

Khi nhà vua vắng, mẹ con Cám quyết định thịt tôi và ném lông vào vườn. Khi vua hỏi, Cám lừa dối: 'Thiếp mang bệ hạ đã giết chim để thưởng thức'. Vua giận, nhưng im lặng. Hôm sau, từ đám lông chim mọc lên hai cây xoan đào quyến rũ. Khi vua dạo chơi vườn, cành lá tạo bóng độc đáo, giống như hai chiếc lọng. Vua gửi lính mắc võng giữa cây, nằm đong đưa thư giãn.

Cám tố mẹ về sự kiện. Trong một ngày gió bão, dì ghẻ kích thích nó chặt hai cây xoan đào để làm khung cửi dệt áo cho vua. Hồn tôi nhập vào khung cửi, khi Cám ngồi dệt, khung phát ra tiếng kêu đe dọa:

Cót ca cót két, Lấy tranh chồng chị, Chị khoét mắt ra!

Cám kinh hoảng, bảo mẹ. Dì ghẻ đốt khung cửi thành tro và đem đổ xa. Từ đống tro, một cây thị lớn mọc lên, cành lá xanh tươi. Đến mùa, cây thị đậu quả vàng thơm. Hồn tôi ẩn náu trong quả thị.

Một ngày, bà lão bán nước gần đó đi qua, ngửi thấy hương thơm, nhìn lên và nói:

- Thị ơi thị rụng rồi bà ạ. Bà nhớ, bà chỉ để ngửi thôi, chớ không ăn đâu.

Quả thị rơi xuống. Bà lão vui mừng mang về và cất vào phòng, thỉnh thoảng ngắm nghía. Khi bà lão đi chợ hoặc vắng nhà, tôi từ quả thị bước ra, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho bà lão.

Bà lão tò mò, muốn tìm hiểu sự thật. Một lần, bà lão giả vờ đi chợ một lúc rồi quay về. Tôi đang làm việc như mọi ngày, bà lão bước vào, ôm chặt tôi và xé nát vỏ quả thị. Từ đó, bà lão coi tôi như con gái. Tôi giúp bà làm bánh, nấu nước, chế biến trầu để bà bán.

Không lâu sau, một ngày có một người trẻ tuổi ghé vào quán nước. Khi thấy mấy miếng trầu cánh phượng, người ấy hỏi ai làm, bà lão nói là con gái mình đã làm. Tôi đứng sau bức màn, nghe câu chuyện rõ ràng và nhận ra đó là nhà vua. Ông ta năn nỉ bà lão để thấy mặt con gái, và khi tôi xuất hiện, ông ta nhận ra ngay. Ông ta yêu cầu bà lão kể lại sự tình, sau đó ra lệnh lính hầu đưa tôi về cung.

Mẹ con Cám hoảng sợ. Cám hỏi tôi cách để trở nên xinh đẹp như vậy, tôi nói muốn đẹp thì tôi sẽ giúp. Tôi sai quân hầu nấu một nồi nước sôi, rồi bảo Cám đứng xuống hố. Cám đồng ý. Lính đổ nước sôi vào hố, Cám chết nhăn răng. Dì ghẻ kinh hoàng và cũng rơi xuống chết khi thấy tình huống. Tôi sống hạnh phúc bên nhà vua. Mối quan hệ vợ chồng trở nên thắm thiết và hạnh phúc hơn.

3. Kể lại truyện Tấm Cám theo lời của nhân vật Tấm, mẫu 3:

Bây giờ, làm hoàng hậu hạnh phúc nhất trong cung, nhưng mọi người vẫn gọi tôi là cô Tấm như xưa. Nhớ lại quãng thời gian đã trôi qua, tôi không khỏi kinh sợ. Cuộc đời tôi đầy sóng gió, chín bể lẻn đẻn, đều là nhờ mẹ con nhà Cám luôn âm mưu hại tôi.

Nhớ mãi một ngày gần Tết, khí trời se se lạnh. Con Cám suốt ngày đòi mẹ một cái yếm thắm. Tôi cũng ước gì mình được sở hữu một chiếc yếm nhưng liệu điều ước đó có thành hiện thực không?

Mụ ghẻ đưa cho chúng tôi hai cái giỏ và nói: - Tụi mày đi bắt tôm, tép, về đây làm ăn. Ai bắt được nhiều sẽ thưởng cái yếm đỏ - Mụ giơ chiếc yếm đỏ thắm lòa mắt. Rồi mụ gọi con gái nhỏ của mình đến vài điều không rõ ràng.

Ở đầm đầu làng, tôi chăm chỉ bắt tôm và giỏ tôi sắp đầy. Con Cám sợ lạnh nên nó ngồi bờ nước và nhìn tôi ngụp lặn. Khi sắp về, nó nói 'Chị Tấm ơi, chị đầu lấm lẹm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng'. Khi tôi ngửa đầu lên, thì con Cám đã đỏ bừng và tôm, tép, cua của tôi mà nó chạy về già. Tôi ngồi khóc. Bụt xuất hiện và nói về việc nuôi con cá bống còn lại trong giỏ.

Hàng ngày, tôi mang cơm ra giếng để Bống ăn với câu hát Bụt dạy 'Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người'. Tôi lén lút thực hiện mà linh cảm chẳng lành. Chiều về, sau khi cài then chuồng trâu, tôi mang cơm ra cho Bống. Tôi hát khẽ nhưng không thấy Bống, chỉ thấy một cục máu đỏ bầm. Tôi khóc như mưa. Bụt lại hiện ra, an ủi tôi và bảo tìm xương bống để chôn vào bốn chiếc lọ dưới chân giường. Nhờ gà trống, tôi đã thực hiện đúng lời Bụt dạy.

Chợt một mùa xuân nữa đã đến. Mẹ con Cám khoác chiếc yếm đỏ huyền bí trong trang phục tráng lệ tham dự hội. Tôi vội khâu một chiếc yếm rách để tham gia, nhưng dì ghẻ đặt trước mặt thúng đầy thóc gạo bảo tôi với giọng ngọt ngào. - Con nhặt thóc cho dì rồi mới đi chơi nhé.

Con Cám lườm tôi một cái, cả hai cười vui vẻ trong đám đông. Nhặt mỏi cả tay, kết quả không nhiều, tôi không kìm nổi nước mắt. Bụt hiện ra nói: Con hãy đào bốn lọ lên để có trang phục đẹp cho hội họp, còn thúng thóc để chim sẻ nhặt giúp bạn.

Tôi bất ngờ khi nhận ra bản thân được ăn mặc đẹp như vậy. Không chỉ có trang phục, còn có một chú ngựa trắng như tuyết. Tôi bước đi và mọi người đều ngạc nhiên, coi tôi như hoàng hậu.

Khi qua chiếc cầu nhỏ, tôi vô tình đánh rơi một chiếc hài. Quân lính nhà vua nhặt được, vua quan tâm đến chiếc hài kỳ lạ và quyết định ai ướm vừa giày thì lấy làm vợ. Đương nhiên, hạnh phúc đã đến với tôi. Ôi, sung sướng không tả khi từ một cô bé quê mùa bỗng trở thành Vương hậu.

Một năm nữa đã đến, tôi quay về để làm giỗ cha. Tự hái cau để làm thức ăn trước bàn thờ, nhưng dì ghẻ đã cắt đứt cau, khiến tôi ngã xuống ao. Hồn tôi nhập vào một chú chim vàng anh bay lượn, lạ thường nhưng tôi vẫn sống trong con chim nhỏ ấy.

Hôm đó, tôi bay đến cung vua và thấy Cám đang giặt áo cho Vua. Biết Cám đã trở thành Hoàng Hậu, tôi hát vang: 'Giặt áo chồng tao, hãy giặt cho sạch, giặt mà không sạch, tôi sẽ rạch mặt ra'.

Vua nghe tiếng tôi, liền nói: 'Vàng ảnh vàng anh, vợ anh chui vào tay áo'. Tôi bay vào lòng vua và từ đó được Vua chăm sóc. Nhưng một đêm, Cám tàn nhẫn bóp cổ tôi và ăn thịt tôi, rồi vứt lông ra vườn. Tôi lại hóa thành hai cây xoan tươi tốt. Vua thường nằm dưới bóng mát của tôi.

Cám biết điều đó, liền sai người chặt cây và biến tôi thành khung cửi. Mỗi lần nó dệt vải, tôi gầy giọng 'Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị chị khoét mắt ra'. Lần này, nó đốt tôi thành tro và đổ ra đường. Bụt biến tôi thành cây thị, giấu mình trong trái thơm nức mùa thị.

Một buổi chiều, âm nhạc du dương vang lên từ dòng hát của bà lão bán nước: 'thị ơi thị thị rụng bị bà, bà đem bà ngửi chứ bà không ăn'. Chắc chắn bà già sẽ bất ngờ khi thấy tôi bước chân vào thế giới của bà. Đồng cảm với hoàn cảnh khó khăn của bà, tôi thường xuyên nấu cơm ngon miệng cho cụ và sau đó lẻn vào vỏ thị để không làm phiền bà. Thế nhưng, một ngày nấu cơm, bà cụ bất ngờ mở cửa, ôm chặt tôi và xé tan lớp vỏ thị. Từ đó, tôi trở thành 'con ruột' của bà, nhưng không theo cách mà tôi mong đợi.

Nghe nói mụ ăn hết thịt, thì phát hiện đầu lâu con mụ nằm ở đáy chén. Mụ tức giận lăn đùng ra chết.

Thực chất, cả hai mẹ con kia chết là điều xứng đáng, vì chúng ta sống một cuộc sống thiếu đạo đức. May mắn có Bụt, nếu không tôi đã chết từ rất lâu.

""""""HẾT"""""""

Khi đóng vai nhân vật, các bạn sẽ có cơ hội khám phá, hiện lộ nét tâm hồn, suy nghĩ của nhân vật một cách rõ ràng. Điều này giúp làm sáng tỏ hơn về tư tưởng và chủ đề của tác phẩm. Để nâng cao kiến thức Ngữ Văn lớp 10, hãy tìm hiểu thêm về các bài soạn khác như Soạn bài Tấm Cám và phần Tóm tắt truyện Tấm Cám.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]