Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Ở phân đoạn này, Lưu Diệc Phi đã thể hiện rất tốt cảm xúc kìm nén, đau khổ của Trâu Vũ vì một mối tình biết trước sẽ không đi đến đâu. Lâm Khải Chính đã có vị hôn thê, lại là người trọng sự nghiệp. Không những vậy, em gái Trâu Vũ – Trâu Nguyệt – cũng phải lòng vị phó tổng giám đốc họ Lâm và còn từng tự tử vì anh.

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Bên cạnh đó, đoạn clip cũng hướng người xem đến khoảnh khắc hạnh phúc của Lâm Khải Chính bên tình yêu đích thực của đời anh. Trâu Vũ không ngần ngại chạy đến ôm lấy Lâm Khải Chính ở nơi đông người khiến anh không giấu được sự vui mừng. Dù trailer “nhá hàng” này chỉ vỏn vẹn 30 giây nhưng cũng đủ làm cộng đồng người hâm mộ phát cuồng. Không những vậy, các cảnh quay trong Tình Yêu Thứ Ba còn nhận được sự khen ngợi của người xem vì nước phim đẹp và nghệ thuật.

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

Ngoài ra, các fan của Tình Yêu Thứ Ba còn thực hiện một bộ poster lung linh nhằm ủng hộ Lưu Diệc Phi và Song Seung Hun. Theo thông tin trên weibo, Tình Yêu Thứ Ba dự kiến ra rạp vào ngày 20/8/2015. Thế nhưng, phim lại một lần nữa dời ngày công chiếu sang tháng 9 tại Trung Quốc. Nhiều người phỏng đoán, ê-kip của dự án ra quyết định như vậy để tránh đụng độ Tân Bộ Bộ Kinh Tâm.

Khá lâu rồi mới lại tìm được một quyển ngôn tình để lại cho tôi nhiều cảm xúc đến thế. Ngọt ngào có, đau lòng có, tiếc nuối có, xót xa có – đúng nghĩa cùng khóc, cùng cười với các nhân vật trong truyện. Nội dung truyện không mới, đọc đoạn đầu đã có thể đoán trước kết quả. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy “Tình yêu thứ ba” hết sức lôi cuốn, bắt đầu đọc rồi là làm luôn một hơi, thâu đêm đến sáng để đọc cho hết. Lúc tôi đọc xong quyển này đã là 8h sáng nên lăn ra ngủ luôn đến chiều. Bây giờ thức dậy vẫn còn cảm động, vẫn rất bồi hồi nên tôi muốn viết bài này – có thể vừa là review, vừa là cảm nhận.

Truyện tình yêu thứ ba review năm 2024

“Tôi vốn tưởng rằng tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại. Một là loại tình yêu trên phim, dù bực mình lắm cũng vẫn có thể khiến bạn rơi nước mắt. Loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương có là con heo thì bạn cũng vẫn có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng bây giờ tôi mới biết, còn có tình yêu thứ ba. Loại tình yêu này ai cũng đều biết, ai cũng đều cảm động, ai cũng đều kín miệng như bình, ai cũng đều giấu kín như bưng. Nó là dòng nước ngầm, chảy nhanh không ngừng, vàng thau lẫn lộn. Nếu bạn không may gặp phải, vẫn nên trốn xa thì tốt hơn. Còn nếu quả thật không trốn được, bi ôm mối hận, bị quấy lấy, trầm luân trong đau khổ và ngọt ngào khắc cốt ghi tâm, vậy tôi cũng chỉ có thể chúc bạn xây thành chính quả. Tuy tôi biết điều này rất khó, chính tôi cũng chưa làm được…”

—————————————————-

Mặc dù phần tóm tắt nội dung nói rằng đây là câu chuyện tình yêu xoay quanh mối quan hệ của Lâm Khải Chính với ba cô gái, nhưng tôi nhận thấy đây là chuyện tình yêu ngang trái của anh và Trâu Vũ thì đúng hơn. Vì hai nhân vật nữ còn lại, đặc biệt là Giang Tâm Dao – vợ của anh, đều rất mờ nhạt so với Trâu Vũ. Nếu muốn kể vệ mối quan hệ của anh với ba người phụ nữ này, tác giả nên kể nhiều hơn vì hai người còn lại thì đúng hơn.

Trâu Nguyệt là người luôn ôm mộng, đơn phương si tình Lâm Khải Chính đến độ hoang tưởng. Cô cứ ấm ủ mãi thứ tình yêu chỉ mình mình có thể tưởng tượng ra trên những trang giấy. Câu truyện bắt đầu với vụ tự sát không thành của cô, kết thúc cũng vì cô nhất nhất tìm đến cái chết để Trâu Vũ và Lâm Khải Chính không bao giờ đến được với nhau. Ước muốn của cô cũng thành sự thật, trên thực tế hai người họ không cách nào có thể ở bên nhau dù cho con tim có dậy sóng đến thế nào. Tôi không hề thấy Trâu Nguyệt đáng thương, mà ngược lại, tôi rất khinh thường nhân vật này. Trâu Nguyệt trong mắt tôi chính là thứ phụ nữ bi luỵ vì tình một cách quá đáng, bộ dạng vô bi thảm, đáng chê cười. Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy túng quẫn khi phát hiện ra Lâm Khải Chính và Trâu Vũ yêu nhau, nhưng tôi không thể nào chấp nhận nổi cách suy nghĩ và quyết định của cô ta sau khi biết chuyện, lại càng không thể nào đồng tình. Loại con gái vì tình mà coi rẻ mạng sống của chính bản thân mình, tôi nhìn vào chẳng thấy tội nghiệp, chỉ thấy nực cười. Trong truyện có một câu rất đúng: “Người khác thấy bộ dạng đau khổ vì tình của em sẽ chỉ cười thầm em là con ngốc. Không ai đồng tình, càng không ai chúc phúc cho em, mọi người chỉ đứng cạnh để xem kịch hay mà thôi.”

Giang Tâm Dao là vợ, là người phụ nữ duy nhất có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện bên Lâm Khải Chính. Cô gái này vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, vừa thông minh đầy bản lĩnh, có tiền tại, địa vị, có gia thế, và hơn thế nữa là có cả Lâm Khải Chính. Đấy là theo miêu tả của tác giả. Tuy nhiên, tôi chẳng có ấn tượng gì với cô này. Giang Tâm Dao chỉ xuất hiện được vài lần trong cả câu chuyện, lần nào cũng hết sức sơ sài. Luôn luôn là một cô gái tâm tình đơn thuần, đáng yêu, dễ tiếp cận, không kiêu ngạo,.. vân vân và mây mây. Nhưng tôi không hề có cảm giác rằng cô gái này tâm tình đơn thuần. Ngày cô chạy sang văn phòng của Trâu Vũ chỉ vì một chuyện cỏn con, tặng Trâu Vũ bức tranh Bồ Tát mười vạn tệ, thản nhiên ngồi trên xe giơ tay vuốt tóc Lâm Khải Chính nói “Ken, I love you.” sau khi chứng kiến Trâu Vũ lặng lẽ đứng tại ngã tư đường nhìn anh. Cô ta không hề đơn thuần chút nào. Mặc dù không xuất hiện nhiều, không để lại nhiều ấn tượng, nhưng lần nào Giang Tâm Dao xuất hiện dường dư cũng đều có ẩn ý cả. Giang Tâm Dao là một người con gái tốt, môn đăng hộ đối, vô cùng thích hợp với Lâm Khải Chính, tôi không phủ nhận. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy không đành lòng. Tâm Dao cơ bản chẳng cần phải để tâm đến Trâu Vũ, chẳng cần tranh đấu cũng nghiễm nhiên có được Lâm Khải Chính và sự quan tâm của anh.

Trâu Vũ là nữ chính của câu chuyện này, là chị gái của Trâu Nguyệt, là người phụ nữ Lâm Khải Chính yêu, cũng là người vì anh mà gạt bỏ đi biết bao là lí trí, nuông chiều tình cảm. Cô gái này không cần sự bảo bọc của anh, cô có thể độc lập tự lo tốt cho bản thân. Cô gái này cũng không cần những lời hứa cho tương lai của anh, vì cô biết rõ cái tương lai đó sẽ không thể nào xảy ra. Cô vì anh mà bất chấp tất cả, chỉ cầu được hạnh phúc, được ở bên anh ngày nào hay ngày đó. Nhưng cô cũng là một người vô cùng biết điều, cô không muốn anh vì cô mà từ bỏ tất cả, không muốn vì tình yêu đó mà tất cả đều trở nên khó xử nên cô đã rất nhiều lần dứt khoát đòi chia tay. Đổi lại là những câu trách móc của Lâm Khải Chính với thái độ của cô. Cô gái này đã bao lần dằn vặt mặc cảm vì lừa dối em gái, vụng trộm qua lại với Lâm Khải Chính, cũng vì em gái mà đã không ít lần dứt bỏ đoạn tình cảm đó. Trâu Vũ vì Trâu Nguyệt không biết đã thao thức bao nhiêu lần, đáng tiếc Trâu Nguyệt không một lần nghĩ cho cô. Tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô, trời đất ai cũng biết, ai cũng hiểu nhưng rồi kết cục cũng chỉ có xa nhau mà thôi. Tôi rất ngưỡng mộ Trâu Vũ, cô sống vô cùng lí trí, rất có nghị lực, vô cùng dứt khoát trong những quyết định của mình, và cô luôn ý thức rất rõ khoảng cách giữa mình và Lâm Khải Chính. Ngay từ đầu đã xác định sẽ không có kết quả, biết rõ mình nên làm gì. Nhưng tình yêu chính là thế, biết rõ mình nên làm gì nhưng chưa chắc đã làm được. Cái gì anh cũng đều có thể cho cô, nhưng thứ cô cần nhất thì anh lại không thể đáp ứng. Cô cũng chẳng yêu cầu gì hơn thời điểm hiện tại ở bên nhau.

Lâm Khải Chính là nam chính của câu chuyện này, là người Trâu Nguyệt yêu đơn phương đến hoang tưởng, là chồng hợp pháp của Giang Tâm Dao, là người đàn ông người người si mê nhưng trước sau vẫn chỉ yêu Trâu Vũ. Chàng trai này làm bất cứ chuyện gì cũng đều mục đích mang lợi về cho bản thân, anh là một thương nhân. Tiếp cận với Giang Tâm Dao, quyết định theo đuổi cô ngày đó cũng là một trong những phép tính của bản thân để củng cố lại địa vị của mình trong công ty, trong gia đình. Một người đàn ông như thế lại vì sự xuất hiện của Trâu Vũ mà cuộc sống bị đảo lộn cả lên. Lúc anh quyết định từ bỏ từ bỏ đoạn tình cảm đó, cô lại chủ động bước tới bên anh. Khi anh quyết định từ bỏ sự nghiệp để toàn tâm toàn ý ở bên cô, cô lại dứt khoát đòi chia tay. Anh trách cô làm không nổi thì căn bản đừng nên bắt đầu. Anh trách cô yêu mà không chịu đấu tranh bắt anh ở lại, anh không hiểu cô ở bên mình vì lý do gì bởi cô chẳng bao giờ yêu cầu bất cứ lời hứa nào. Tôi thấy Lâm Khải Chính rất tội nghiệp. Một người đàn ông luôn luôn có được những thứ mình muốn, nhưng lại không cách nào có thể giữ được người con gái mình yêu ở cạnh. Anh phải cảm thấy thất bại đến mức nào chứ? Anh lúc nào cũng áy náy, muốn bù đắp cho cô không bằng cách này thì bằng cách khác, nhưng cô luôn một mực từ chối. Liệu anh thấy tổn thương đến thế nào? Tôi có thể nhìn ra được sự bất lực của anh, nhưng cũng rất khâm phục anh. Tinh thần trách nhiệm quả rất cao. Anh đối với Giang Tâm Dao, dù không yêu nhưng cũng không thể chỉ vì anh đem lòng yêu người khác mà vứt bỏ tất cả. Anh chính là trong hoàn cảnh không thể phụ Giang Tâm Dao, không thể phụ bố, không thể phụ công ty, đành phải phụ cô.

Tôi cảm thấy đáng tiếc cho cuộc tình của Trâu Vũ và Lâm Khải Chính. Hai người yêu nhau đến ghi lòng tạc dạ, nhưng lại không thể đến được với nhau. Không thể nào quên được đối phương, nhưng cũng không có lối thoát. Hai người cùng ở một cái ngã tư đường, anh ở trong xe, cô đứng ngay dưới bên đường. Anh cố tình đi đường này để chạy ngang qua khách sạn nơi cô ở – hy vọng có thể nhìn thấy cô thêm một lần, cô đứng bên lề đường chăm chú quan sát anh và vết thương nơi cổ tay – tâm tình ngổn ngang. Cả hai đều đang tha thiết muốn được nhìn thấy đối phương, biết bao nhiêu là nhớ nhung, nhưng rồi họ vẫn bỏ lỡ nhau. Anh từng nói trừ phi tận thế, bằng không mãi mãi sẽ không đổi số điện thoại, anh oán hận cô, trách cô đã biết anh ở đây còn không gọi. Hai con người này đã yêu nhau nhiều như vậy, vẫn còn mòn mỏi trông đợi nhau đến như thế nhưng kết cục vẫn chỉ là đường ai nấy đi, thầm lặng theo dõi tin tức về nhau.

Tôi thật sự hoài nghi. Lâm Khải Chính đã không ít lần yêu cầu cô hãy chờ anh giải quyết xong mọi việc sẽ quay về, không ít lần yêu cầu cô hãy chờ mình ba năm, nếu cô thực sự chờ, liệu hai người có được kết thúc viên mãn? Nếu cô có thể bỏ lơi lí trí, nuông chiều con tim nhiều hơn nữa, nếu cô có thể bất chấp tất cả mà bắt ép anh ở lại bên mình như anh nói, nếu Trâu Nguyệt không tự sát – chẳng phải hai người hoàn toàn có thể đến với nhau sao? Vì anh đã bảo cô hãy chờ mình, anh sẽ về, nhất định anh sẽ làm được, chỉ cần cô có lòng tin. Hoặc giả như họ gặp nhau sớm hơn? Nếu hôm cô ngồi trên máy bay khóc sướt mướt anh có dũng cảm bắt chuyện? Câu chuyện này đã có thể có kết thúc theo một hướng hoàn toàn khác, nhưng thực tế lại không có nhiều cái “nếu” đến vậy. Hơn nữa, cứ giả như họ thật sự bất chấp tất cả mà đến với nhau, liệu sẽ duy trì được bao lâu? Anh từ bỏ sự nghiệp, gia đình để đến với cô; cô nhắm mắt làm lơ chuyện Trâu Nguyệt để đến với anh – lấy gì đảm bảo sau này họ không hối hận? Anh có chắc chắn tự tin sau này sẽ không oán trách cô hại mình mất hết tiền tài, công danh? Cô có chắc chắn tự tin sẽ không tự dằn vặt bản thân, oán trách hai người họ đã hại chết em gái? Không ai có thể đảm bảo được cả.

Vậy nên, một cái kết như trong truyện thực sự đã là phương án tốt nhất cho cả hai người họ rồi. Ít nhất họ cũng đã từng thử bất chấp tất cả, cũng đã tạo được không ít kỉ niệm. Sau này nhìn lại, cũng sẽ không thấy quá không cam tâm cho đoạn tình cảm này. Thi thoảng còn có thể nhớ về nhau với một nụ cười, có thể bình tâm nghe ngóng tin tức của nhau còn hơn cố chấp tiến tới rồi sinh hận. Trâu Vũ và Lâm Khải Chính đã từng yêu nhau nhiều đến thế.

—————————————————-

“Tình yêu thứ ba” hoàn toàn không phải là một câu chuyện ngôn tình lãng mạn, đáng yêu. Các nhân vật trong truyện đều đã là người trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, vì vậy nên quan niệm tình yêu cũng khác. Không phải cứ có “tình yêu đích thực” là có thể chiến thắng tất cả, mà còn phải xem cái thứ tình yêu kia có được công nhận hay không, có thực tế hay không. Cũng chẳng còn là đám sinh viên chưa từng trải đời, họ đều đã không còn có thể bất chấp mà sống chết vì tình, đã mất đi cái “lửa”, cái nhiệt huyết của tuổi trẻ. Họ đều đã có trách nhiệm, có nghĩa vụ riêng của bản thân, không thể nào cứ hành sự theo sở thích, theo ý muốn của mình nữa. Làm gì cũng phải tính toán thiệt hơn, suy nghĩ trước sau cho thấu đáo. Đây chính là hiện thực. Tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, có cũng được, không có cũng không sao. Vì tình mà đày đoạ bản thân, coi rẻ mạng sống thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ khinh khỉnh cười vào mặt bạn. Cuộc sống sẽ chẳng vì ai đang đau buồn mà dừng lại, nếu bạn không thể tự đứng lên thì tất nhiên sẽ bị bỏ mặc ở phía sau.