Nephthys - Nữ thần bóng tối và sự lắng đọng

Quay trở lại câu chuyện nào, được không các bạn? Khi anh trai tôi, chiến binh gà điên, biến thành một con chim ưng và bay lên phía ống khói của kim tự tháp cùng người bạn mới của mình, một con dơi ăn quả, anh ấy đã để tôi lại, đóng vai trò bảo mẫu cho hai người bị thương rất nặng – điều mà tôi chẳng cảm kích chút nào, mà tôi cũng chẳng thật sự giỏi việc ấy cho lắm.

Các vết thương của chú Amos tội nghiệp dường như thuộc về phép thuật hơn là thể xác. Không có bất cứ dấu vết tổn thương nào trên cơ thể, nhưng hai mắt chú ấy cứ trợn ngược về phía trên đầu, và chú ấy chỉ thở thoi thóp. Hơi nước bốc lên từ da khi tôi chạm vào trán chú ấy, vì thế tôi quyết định tốt hơn hết là nên để chú ấy nằm yên trong lúc này.

Zia lại là chuyện khác. Khuôn mặt cô ta xanh lét như người chết, và máu đang chảy ra từ nhiều vết cắt sâu trên chân. Một trong hai cánh tay của cô ta bị bẻ ngoặt ngược ngạo. Hơi thở cô ta khò khè với âm thanh nghe như cát ướt.

“Giữ yên nào.” Tôi xé một vài mảnh vải từ gấu quần của tôi và cố buộc chặt chân cô ta lại. “Có lẽ có một vài từ phép thuật chữa lành nào đó hoặc…”

“Sadie.” Cô ta yếu ớt tóm lấy cổ tay tôi. “Không còn thời gian nữa. Nghe này.”

“Nếu chúng ta có thể ngăn việc chảy máu…”

“Tên của hắn. Cô cần tên của hắn.”

“Nhưng cô không phải là nữ thần Nephthys! Set đã nói như thế.”

Cô ta lắc đầu. “Một thông điệp… tôi nói bằng giọng của bà ấy. Cái tên – Ngày Đen Tối. Set đã được sinh ra, và đó là Ngày Đen Tối.”

Khá đúng đấy chứ, tôi nghĩ, nhưng liệu đó có phải là danh tính bí mật của Set không? Zia đang nói về cái gì thế nhỉ, không phải là nữ thần Nephthys nhưng lại nói bằng giọng của bà ấy – chẳng có nghĩa gì cả. Rồi tôi nhớ lại giọng nói mà tôi đã nghe ở bờ sông. Nữ thần Nephthys đã nói rằng bà ấy sẽ gởi một thông điệp. Và Anubis đã bảo tôi hứa với anh ta rằng tôi sẽ lắng nghe những điều nữ thần Nephthys nói.

Tôi dịch người một cách khó chịu. “Nghe này, Zia…”

Rồi sự thật đánh vào mặt tôi. Có điều gì đó mà Iskandar đã nói, điều gì đó mà thần Thoth đã nói – tất cả chúng khớp lại với nhau. Iskandar đã muốn bảo vệ Zia. Ông đã nói với tôi rằng nếu ông nhận ra Carter và tôi là các vật chủ sớm hơn, ông có thể bảo vệ chúng tôi cũng như… một người nào đó. Cũng như Zia. Giờ thì tôi đã hiểu cách ông ấy làm để cố bảo vệ cô ta là như thế nào.

“Ôi, Chúa ơi.” Tôi nhìn cô ta chăm chú. “Là thế, đúng không?”

Cô ta dường như hiểu điều tôi muốn nói, rồi cô ta gật đầu. Mặt cô ta nhăn nhó vì đau đớn, nhưng đôi mắt thì vẫn giữ được sự dữ dội và cương quyết như mọi khi. “Sử dụng cái tên đó. Buộc Set làm theo ý muốn của cô. Hãy làm cho hắn giúp đỡ cô.”

“Giúp ư? Hắn vừa mới cố giết cô đấy, Zia. Hắn không phải tuýt người hay giúp đỡ.”

“Đi đi.” Cô ta cố đẩy tôi đi. Các ngọn lửa kêu xèo xèo yếu ớt từ đầu các ngón tay cô ta. “Carter cần cô.”

Đó là điều cô ta có thể nói để khuyến khích tôi. Carter đang gặp nguy hiểm.

“Thế thì, tôi sẽ quay lại ngay,” tôi hứa. “Đừng… ừm, đi đâu nhé.”

Tôi đứng lên, nhìn chăm chú vào cái lỗ trên trần nhà, sợ hãi với ý nghĩ biến thành con diều hâu một lần nữa. Rồi mắt tôi nhìn vào quan tài của Cha, bị chôn vùi trong cái ngai đó. Cái quách đó đang phát sáng như thể thứ gì đó đang phóng xạ, hướng đến hiện tượng rò rỉ hạt nhân. Giá mà tôi có thể phá vỡ cái ngai…

Set phải được giải quyết trước. nữ thần Isis cảnh báo.

Nhưng nếu tôi có thể giải thoát cho Cha… tôi bước về phía cái ngai.

Không được, nữ thần Isis cảnh báo. Những điều cô nhìn thấy quá nguy hiểm.

Bà đang nói chuyện gì thế? Tôi cáu gắt nghĩ. Tôi đặt tay lên cái quan tài bằng vàng đó. Ngay lập tức tôi bị kéo ra khỏi phòng ngai và rơi vào cảnh mộng.

Tôi quay trở lại Vùng Đất của Người Chết, ở trong Sảnh Phán Xét. Các đài tưởng niệm đổ nát trong một bãi nghĩa địa của New Orleans tỏa ra ánh sáng lờ mờ bao lấy tôi. Các linh hồn của người chết chuyển động không ngừng trong màn sương mù. Ở phía dưới đế của cái cân bị gãy, một con quái vật bé tí xíu đang ngủ - Ammit Kẻ Xé Xác. Nó mở một con mắt vàng phát sáng ra chăm chú nhìn tôi, rồi sau đó lại quay về lại với giấc ngủ.

Anubis bước ra từ bóng tối. Anh ta vận một bộ vét lụa đen với cà vạt được tháo ra, như thể vừa mới trở về từ một đám tang hay có lẽ một hội nghị dành cho những người làm dịch vụ lễ tang thật sự quyến rũ. “Sadie, cô không nên có mặt ở đây.”

“Nói cho tôi nghe về điều đó,” tôi nói, nhưng tôi thật vui khi gặp được anh ta, tôi muốn khóc nức nở vì cảm giác nhẹ nhõm.

Anh ta cầm lấy tay tôi và dẫn tôi đi về phía cái ngai đen trống không đó. “Chúng ta đã mất tất cả sự cân bằng. Cái ngai không thể để trống. Việc phục hồi lại Ma’at phải được bắt đầu ở đây trong sảnh này.”

Giọng anh ta nghe buồn bã làm sao như thể anh ta đang yêu cầu tôi chấp nhận điều gì đó tồi tệ lắm ấy. Tôi không hiểu, nhưng một cảm giác mất mát sâu sắc lan khắp người tôi.

“Điều đó không công bằng,” tôi nói.

“Không, nó không công bằng.” Anh ta siết chặt tay tôi. “Tôi sẽ ở đây, chờ đợi. Tôi lấy làm tiếc, Sadie. Tôi thật sự…”

Anh ta bắt đầu mờ dần.

“Chờ đã!” Tôi cố giữ lấy tay anh ta, nhưng anh ta đã tan vào đám sương mù cùng với nghĩa địa.

Tôi nhận ra mình đã quay lại chánh điện của các vị thần, ngoại trừ việc nó trông giống như đã bị bỏ hoang trong nhiều thế kỷ. Nóc nhà đã sụp đổ, cùng với một nửa số cột. Các lò than lạnh tanh và han rỉ. Sàn nhà cẩm thạch xinh đẹp rạn nứt như đáy hồ khô nứt nẻ.

Nữ thần Bast đứng một mình kế bên cái ngai trống của vị thần Osiris. Cô ấy mỉm cười tinh nghịch với tôi, nhưng việc nhìn thấy cô ấy lần nữa quá sức đau đớn không thể chịu được.

“Ồ, đừng buồn,” cô ấy quở trách tôi. “Những chú mèo không bao giờ hối tiếc.”

“Nhưng không phải cô.. không phải cô đã chết sao?”

“Điều đó còn tùy.” Cô ấy ra dấu quanh người mình. “Cõi Âm đang ở trong tình trạng rối loạn. Các vị thần đã quá lâu chẳng có lấy một vị vua. Nếu Set không tiếp quản, một vị thần khác sẽ phải làm thế. Kẻ thù đang đến. Đừng để ta chết một cách vô ích.”

“Nhưng liệu cô có quay trở lại không?” tôi hỏi, giọng tôi nghẹn ngào. “Làm ơn đi, tôi thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với cô. Tôi không thể…”

“Chúc may mắn, Sadie. Hãy giữ cho những cái móng của cô được sắc bén.” Nữ thần Bast biến mất, và quang cảnh lại biến đổi một lần nữa.

Tôi đứng trong Hành Lang Thời Đại, ở Khu Vực 1 – một cái ngai trống khác – và Iskandar ngồi ở chân nó, đang chờ đợi một pharaoh, người đã không tồn tại trong hai ngàn năm.

“Một người lãnh đạo, cháu yêu à,” ông ấy nói. “Ma’at yêu cầu một người lãnh đạo.”

“Điều đó quá nhiều rồi,” tôi nói. “Quá nhiều ngai. Ông không thể mong chờ anh Carter…”

“Không phải một mình,” Iskandar đồng ý. “Nhưng đây là gánh nặng của gia tộc cháu. Cháu đã khởi động quá trình đó. Chỉ có gia tộc Kane sẽ hàn gắn hay hủy diệt chúng tôi.”

“Cháu không biết ý ông muốn nói gì?”

Iskandar mở tay mình ra, và trong chớp mắt, quang cảnh lại biến đổi thêm một lần nữa.

Tôi quay trở lại sông Thames. Giờ ắt là lúc nửa đêm, ba giờ sáng, vì khu vực Embankment không một bóng người. Sương mù che khuất các ánh đèn của thành phố, và không khí lạnh giá.

Hai người, một người đàn ông và một người phụ nữ, đứng tựa vào nhau chống lại cái lạnh của mùa đông, đang nắm tay nhau phía trước Cleopatra’s Needle. Lúc đầu tôi nghĩ họ là một cặp đôi nào đó đang hẹn hò. Rồi, choáng váng làm sao, tôi nhận ra mình đang nhìn cha mẹ mình.

Cha tôi ngẩng mặt và cau có nhìn về phía cột tưởng niệm. Trong ánh sáng lờ mờ của các ngọn đèn đường, nét mặt ông trông giống cẩm thạch được chạm trổ - giống như các bức tượng pharaoh mà ông thích nghiên cứu. Ông quả là có khuôn mặt của một vị vua, tôi nghĩ – kiêu hãnh và đẹp trai.

“Em chắc không?” ông hỏi mẹ tôi. “Hoàn toàn chắc về điều đó chứ?”

Mẹ vén lọn tóc vàng ra khỏi mặt. Bà thậm chí còn đẹp hơn trong các bức ảnh, nhưng bà trông lo lắng – hai hàng lông mày cau lại, môi mím chặt. Giống hệt tôi mỗi khi tôi bực, khi tôi nhìn vào gương và cố thuyết phục chính mình rằng mọi chuyện không quá tệ như tôi tưởng. Tôi muốn cất tiếng gọi bà, để bà biết rằng tôi đang ở đây, nhưng giọng tôi sẽ không vang lên.

“Bà ấy đã bảo với em rằng đây là nơi nó sẽ bắt đầu,” mẹ tôi nói. Bà kéo chiếc áo khoác đen bao lấy người, và tôi thoáng nhìn thấy vòng cổ của mẹ - bùa hộ mạng của nữ thần Isis, bùa hộ mạng của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, sững sờ, nhưng rồi bà kéo cổ áo sát vào, và chiếc bùa hộ mạng biến mất. “Nếu chúng ta muốn đánh bại kẻ thù, chúng ta phải bắt đầu với cột tưởng niệm. Chúng ta phải tìm ra sự thật.”

Cha tôi cau mày khó chịu. Ông vẽ một vòng tròn bảo vệ quanh họ - các đường phấn xanh trên vỉa hè. Khi ông chạm vào đáy cột tưởng niệm, cái vóng bắt đầu phát sáng.

“Anh không thích chuyện này,” ông nói. “Em sẽ không gọi bà ấy giúp đỡ sao?”

“Không,” mẹ tôi khẳng định. “Em biết giới hạn của mình mà, Julius. Nếu em thử nó lần nữa…”

Trái tim tôi lỡ một nhịp. Lời của Iskandar quay trở lại với tôi: Bà ấy đã nhìn thấy điều khiến bà ấy tìm kiếm lời chỉ bảo từ các nơi khác thường. Tôi nhận ra cái nhìn trong mắt mẹ tôi, và tôi biết: mẹ tôi đã thông hiệp với nữ thần Isis.

Sao bà không nói với tôi điều đó? Tôi muốn hét lên.

Cha tôi triệu hồi cây gậy và đũa phép của mình. “Ruby, nếu chúng ta thất bại…”

“Chúng ta không thể thất bại,” bà khẳng định. “Thế giới phụ thuộc vào điều này.”

Họ hôn nhau lần cuối, như thể họ cảm nhận được rằng cả hai đang nói lời từ biệt. Rồi họ đưa gậy và đũa phép của mình lên và bắt đầu ngâm. Cleopatra’s Needle phát sáng với năng lượng.

ﻤﻤﻤ

Tôi giật mạnh tay khỏi cái quách. Đôi mắt cay xè vì nước mắt.

Bà biết mẹ tôi, tôi hét lên với nữ thần Isis. Bà đã khuyến khích bà ấy mở cái cột tưởng niệm đó. Bà đã làm cho bà ấy bị giết!

Tôi chờ đợi bà ấy trả lời. Thay vào đó, một hình ảnh ma quái xuất hiện phía trước mặt tôi – hình chiếu của cha tôi, đang phát sáng trong ánh sáng của cái quan tài vàng.

“Sadie.” Ông mỉm cười. Giọng ông nghe khá nhỏ và rỗng, cách tôi thường nghe thấy trong điện thoại khi ông gọi cho tôi từ nơi xa xôi – từ Ai Cập hay Úc hay ở nơi nào chỉ có trời mới biết. “Đừng đổ lỗi cho Isis vì số mệnh của mẹ con. Không ai trong số chúng ta hiểu chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Ngay cả mẹ con cũng chỉ nhìn thấy được những chuyện rời rạc của tương lai. Nhưng khi đến lúc, mẹ con đã chấp nhận vai trò của mình. Đó là quyết định của bà ấy.”

“Để chết ư?” tôi gặng hỏi. “Nữ thần Isis lẽ ra nên giúp bà. Cha lẽ ra nên giúp bà. Con ghét cha!”

Ngay khi tôi nói ra điều đó, thứ gì đó trong tôi vỡ tan. Tôi bắt đầu khóc. Tôi nhận ra mình đã muốn nói điều đó với cha hằng bao nhiêu năm rồi. Tôi đổ lỗi cho ông ấy về cái chết của Mẹ, đổ lỗi cho ông vì đã rời bỏ tôi. Nhưng lúc này khi tôi nói điều đó ra, tất cả nỗi giận dữ cạn kiệt hết trong tôi, để lại tôi chẳng còn gì ngoài cảm giác tội lỗi.

“Con xin lỗi,” tôi lắp bắp. “Con không…”

“Đừng xin lỗi, cô con gái dũng cảm của cha. Con có đủ mọi quyền để cảm nhận theo cách đó. Con phải để cho nó được nói ra. Những điều con sẽ làm – con phải tin rằng đấy là vì lý do chính đáng, không phải vì con bực bội với cha.”

“Con không biết ý cha là gì?”

Ông vươn tay lau khô một giọt nước mắt trên má tôi, nhưng tay ông chỉ là một tia sáng lờ mờ. “Mẹ con là người đầu tiên trong nhiều thế kỷ qua hiệp thông với Isis. Điều đó thật nguy hiểm, chống lại sự dạy dỗ của Ngôi Nhà, nhưng mẹ con là một tiên tri. Bà ấy có được điềm báo trước rằng sự hỗn mang sẽ trỗi dậy. Ngôi Nhà sẽ thất bại. Chúng ta cần các vị thần. Isis không thể vượt qua Cõi Âm. Bà ấy chỉ có thể tạo ra được một lời thì thầm, nhưng bà ấy đã nói với chúng ta rằng bà ấy có thể làm được điều gì về sự cầm tù của tất cả họ. Bà ấy đã bàn bạc với Ruby về những gì cần phải làm. Các vị thần có thể trỗi dậy một lần nữa, bà ấy nói, nhưng việc đó sẽ lấy đi khá nhiều sự hy sinh khó khăn. Chúng ta đã nghĩ rằng cột tưởng niệm sẽ giải thoát tất cả các vị thần, nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.”

“Nữ thần Isis đã có thể cho Mẹ thêm sức mạnh. Hay ít nhất là nữ thần Bast! Nữ thần Bast đã đề nghị…”

“Không, Sadie. Mẹ con biết rõ giới hạn của mình. Nếu bà ấy cố làm vật chủ cho một vị thần, hoàn toàn sử dụng sức mạnh thần thánh đó, thì bà ấy sẽ bị phá hủy hoàn toàn hoặc tệ hơn. Bà đã thả Bast, và sử dụng sức mạnh của chính mình để gắn lại lỗ thủng đó. Bằng mạng sống của mình, bà ấy mang lại cho con một ít thời gian.”

“Con ư? Nhưng…”

“Con và anh trai mình có dòng máu mạnh nhất so với bất cứ người nhà Kane nào trong ba ngàn năm. Mẹ con đã nghiên cứu về dòng dõi các pharaoh – bà ấy biết điều đó là sự thật. Con có cơ hội tốt nhất học lại các đường lối cổ xưa, và hàn gắn mối bất hòa giữa các pháp sư và các vị thần. Mẹ con đã khởi động cho sự thức tỉnh. Cha đã giải thoát các vị thần từ Phiến đá Rosetta. Nhưng giờ công viêc của con là hồi phục lại Ma’at.”

“Cha có thể giúp con,” tôi nằn nì. “Một khi bọn con giải thoát cho cha.”

“Sadie,” ông nói một cách khổ sở, “khi con trở thành một bậc làm cha mẹ, con có thể hiểu được điều này. Một trong các công việc khó khăn nhất của cha khi làm cha, một trong những nhiệm vụ vĩ đại nhất của cha, là nhận ra rằng các giấc mơ, các mục tiêu và mong ước của chính mình, đều là thứ yếu nếu so với các con của cha. Mẹ con và cha đã chuẩn bị tất cả cho con. Nhưng giờ nó là sân khấu của con. Kim tự tháp này được thiết kế để tăng thêm sức mạnh của sự hỗn mang. Nó hút hết sức mạnh của các vị thần khác và làm cho Set trở nên mạnh hơn.”

“Con biết. Nếu con phá vỡ cái ngai, có lẽ mở cái quan tài…”

“Con có thể cứu được cha,” Cha thừa nhận. “Nhưng sức mạnh của Osiris, sức mạnh bên trong cha, sẽ bị kim tự tháp này hút cạn. Nó sẽ chỉ đẩy nhanh thêm sự tàn phá và khiến Set trở nên mạnh hơn. Kim tự tháp phải bị hủy diệt, toàn bộ nó. Và con biết chuyện đó phải được thực hiện như thế nào.”

Tôi muốn phản đối rằng tôi không biết nhưng chiếc lông vũ sự thật giữ cho tôi thành thật. Cách để làm điều đó đang ở bên trong tôi – tôi đã nhìn thấy nó trong ý nghĩ của nữ thần Isis. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra kể từ khi Anubis hỏi tôi câu hỏi tuyệt vọng đó: “Để cứu thế giới, liệu cô có hy sinh cha mình không?”

“Con không muốn,” tôi nói. “Con xin cha.”

“Osiris phải lấy lại ngai của mình,” cha tôi nói. “Cái chết chỉ là sự tiếp nối của sự sống. Đây là cách duy nhất. Nguyện Ma’at sẽ hướng dẫn con, Sadie. Cha yêu con.”

Và với câu nói đó, hình ảnh ông tan biến đi.

Ai đó đang gọi tên tôi.

Tôi quay lại nhìn và nhận ra Zia đang cố ngồi dậy, siết chặt tay một cách yếu ớt quanh đũa phép của mình. “Sadie, cô đang làm gì thế?”

Quanh chúng tôi, căn phòng đang rung chuyển. Các khe nứt chẻ dọc những bức tường ra, như thể một tên khổng lồ đang sử dụng kim tự tháp như là một bao cát.

Tôi đã ở trong trạng thái xuất thần trong bao lâu? Tôi không chắc lắm, nhưng tôi đã hết thời gian rồi.

Tôi nhắm mắt lại và tập trung. Giọng của nữ thần Isis ngay lập tức vang lên: Giờ cô đã hiểu chưa? Cô có hiểu vì sao ta không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa không?

Sự giận dữ lai trỗi dậy trong tôi, nhưng tôi ém nó xuống. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Ngay lúc này, chúng ta có một vị thần để đánh bại.

Tôi hình dung mình đang bước về phía trước, hợp nhất với linh hồn của một nữ thần.

Trước đây bà ấy từng chia sẻ sức mạnh của mình với tôi, nhưng lần này lại khác hẳn. Sự quyết tâm, giận dữ, thậm chí cả nỗi đau của tôi cũng mang đến cho tôi sự tự tin. Tôi nhìn thẳng vào mắt nữ thần Isis (nói một cách tâm linh ấy), và chúng tôi hiểu được lẫn nhau.

Tôi nhìn thấy toàn bộ lịch sử của bà ấy – những ngày đầu khao khát quyền lực, sử dụng các chiêu trò và âm mưu để tìm ra cái tên của thần Ra. Tôi nhìn thấy đám cưới của bà ấy với thần Osiris, thấy các hy vọng và những giấc mơ về một đế chế mới. Rồi tôi nhìn thấy những giấc mơ đó bị phá hủy bởi Set. Tôi cảm nhận được sự giận dữ và nỗi cay đắng, niềm kiêu hãnh và sự bảo hộ mãnh liệt dành cho đứa con trai bé bỏng của bà, thần Horus. Và tôi nhìn thấy các mảnh đời của bà ấy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác hàng bao nhiêu năm như thế, qua một ngàn vật chủ khác nhau.

Các vị thần có sức mạnh rất lớn, Iskandar đã nói. Nhưng chỉ có con người là có óc sáng tạo, sức mạnh để thay đổi lịch sử.

Tôi cũng cảm nhận được các suy nghĩ của mẹ tôi, như một dấu hằn trong ký ức của nữ thần: các khoảnh khắc cuối cùng của Mẹ Ruby và sự lựa chọn mà bà đã đưa ra. Bà đã trao mạng sống mình để khởi động một chuỗi các sự kiện. Và bước tiếp theo sẽ thuộc về tôi.

“Sadie!” Zia gọi tôi một lần nữa, giọng cô ta mỗi lúc một yếu đi.

“Tôi ổn,” tôi nói. “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Zia nhìn chăm chú vào mặt tôi, và dĩ nhiên không thích những gì cô ta đã nhìn thấy. “Cô không ổn chút nào. Cô vừa bị chấn động trầm trọng. Việc chiến đấu với Set trong tình trạng này sẽ là một hành động tự sát.”