Mệt mỏi khi sống chung với nhà chồng

Dear.vn – “Chúng tôi ích kỉ với nhà chồng vì quá nhiều lý do. Mà nói cho cùng nếu rạch ròi ra thì những lý do đó đều rất xác đáng” – chị N.T.T cho biết.

Có gần 15 năm làm dâu nhà chồng, trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống hôn nhân, chị N.T.T (Thanh Xuân – Hà Nội) cho biết rằng phụ nữ ích kỉ với nhà chồng là có lý do xác đáng và điều đó là hệ quả tất yếu của mối quan hệ “lệch cán cân”.

Hãy cùng trò chuyện với chị N.T.T để hiểu hơn về quan điểm của chị.

Chào chị, được biết chị làm dâu đã được gần 15 năm. Vậy hiện tại mối quan hệ của chị với nhà chồng thế nào?

Thật ra nói bình thường thì nó là bình thường, nói tốt đẹp thì tốt đẹp mà nói ấm ức thì cũng có những ấm ức. Nói chung nhà chồng không bao giờ giống được với nhà mình. Chị nào mà tuyên bố “Tôi coi nhà chồng như nhà mình, bố mẹ chồng như bố mẹ mình” là nói phét. Bạn có thể kéo một 100 người phụ nữ đến đây và hỏi. Chắc chắn có đến 99,9% số chị em không hài lòng với nhà chồng. Số còn lại sẽ… ậm ừ không nói. Dĩ nhiên là mức độ không hài lòng của các chị ấy sẽ khác nhau.

Tệ vậy sao các chị vẫn có thể duy trì. Như chị vẫn đi qua gần 15 năm cuộc sống chung với nhà chồng đấy thôi?

Có thể bạn cho rằng tôi suy nghĩ tiêu cực. Nhưng thực tế sống ở nhà chồng, nàng dâu nào cũng luôn phải đề cao 2 điều quan trọng đó là lòng vị tha và sự nhẫn nhịn. Đã bước vào nhà chồng là phải như người vừa câm vừa điếc thậm chí là ngớ ngẩn. Mà cái kiểu sống phải hy sinh, phải chấp nhận thì nó ăn mòn vào lối tư duy của đa số các nàng dâu Việt rồi.

Vì sao ư? Đơn giản vì chúng tôi cho rằng hy sinh vì chồng, vì con, vì để bố mẹ đẻ không phải xấu mặt… Có muốn vùng lên phản kháng đôi chút lại nhìn thấy gương mặt của con khóc mếu, ánh mắt của bố mẹ đẻ mình thiểu não. Còn chồng nếu yêu mình thì lúc đó họ cũng như một đứa trẻ mới lớn bị lạc, đứng ở ngã ba đường. Cho nên chúng tôi cứ tặc lưỡi mặc kệ ôm lấy ấm ức và chịu đựng cho xong.

Thế theo chị lý do tại sao các chị – những nàng dâu, lại không thể coi nhà chồng như nhà mình; bố mẹ chồng như bố mẹ mình…?

Tôi không biết những chị em khác thế nào nhưng với cá nhân tôi, ở chung với nhà chồng gần 15 năm chuyện va chạm, xung đột giống như cơm bữa. Mà lý do đơn giản chỉ là tôi đi làm về muộn, tôi qua thăm bố mẹ mình ốm, tôi đi công tác… Trong khi tôi nhẫn nhịn, cố gắng bằng mọi cách để dung hòa mối quan hệ thì bố mẹ chồng, em chồng, họ hàng nhà chồng thì họ lại không vì mục đích đó. Họ luôn miệng nói coi tôi như con gái trong nhà, nhưng kì thực lại nhấm nhẳng nói kháy, chỉnh đốn tôi như chỉnh đốn một đứa thiếu giáo dục. Nếu coi tôi là con gái, họ đâu làm thế.

Tôi lấy ví dụ cho bạn dễ hình dung nhé. Khi trong nhà xảy ra mâu thuẫn, chúng tôi là những nàng dâu mà có ý kiến hoặc phản ứng thì sẽ bị coi là “đồ không có người dạy” thậm chí chúng tôi đúng. Trong khi đó nếu tình huống mâu thuẫn đó là giữa bố mẹ chồng chúng tôi và cô em chồng thì chả có vấn đề gì ngay cả khi bố mẹ chồng chúng tôi bị cô em chồng nói những lời quá đáng. Hoặc là mẹ chồng có một chiếc nồi không dùng đến, nếu phận làm dâu chúng tôi mà lấy dùng thì thể nào cũng bị quở trách là “không thu vén”; “không lo toan”; “đoảng, vụng”… Còn em chồng chưa cần ỏ ê gì thì mẹ chồng đã nhanh nhảu bảo cô ấy “Mang về bên ấy mà dùng đỡ tốn tiền mua”.

Một bên thì cố gắng bao nhiêu bên kia lại không hài lòng bấy nhiêu. Thử hỏi như vậy thì làm sao chúng tôi có thể thoải mái!?

Theo như chị nói thì sự cố gắng của các chị đang không được nhà chồng ghi nhận?

Có nhiều gia đình nhà chồng chỉ biết đòi hỏi con dâu phải phục dịch, cung phụng. Họ cho rằng làm dâu phải thế này, phải thế kia theo chuẩn mực của họ thế mới là ngoan. Làm dâu là , đi làm về là “vùi đầu” vào bếp, quần ống thấp ống cao dọn mấy tầng nhà… mới là ngoan. Đã làm dâu thì đừng nghĩ đến chuyện làm ngược yêu cầu mà được động viên, khuyến khích. Làm thế thì chỉ tổ ăn mắng mà thôi.

Mà nói rộng ra thì phần lớn những chị em đang chịu cảnh sống cùng nhà chồng đều chịu mọi ấm ức, bức xúc. Chỉ có điều chị nào khéo léo thì biết AQ, tự phân tích tình huống tâm lý của cả đôi bên để xoa dịu bản thân. Đó cũng chính là sự nhẫn nhịn mà tôi đã nói. Rồi có thêm niềm vui từ những đứa con và thế là thở dài một cái, mọi chuyện lại qua. Và chuyện mình cố gắng mà không được ghi nhận thì là chuyện muôn thuở. Đừng cố hy vọng thay đổi làm gì.

Các chị thì nói như vậy nhưng những người thuộc phía nhà chồng các chị lại cho rằng nàng dâu của họ thật ích kỉ. Chị nghĩ gì về điều này?

Tôi không phủ nhận khi đã kết hôn, người phụ nữ sẽ phải có những trách nhiệm mới phù hợp với vai trò của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là đổ dồn mọi thứ trách nhiệm của nhà chồng lên vai những nàng dâu. Khi chúng tôi cố làm thì lại bảo chúng tôi lười biếng, chây ì. Chúng tôi chỉ được phép phục vụ, chăm sóc nhà chồng, còn về thăm bố mẹ đẻ thì bị lườm ngang, liếc xéo. Rồi sau đó có mâu thuẫn gì, hoặc bực tức gì là lại sẵng giọng mắng chúng tôi chưa làm được gì cho gia đình nhà chồng. Gạt phắt mọi công lao của chúng tôi. Rồi thậm chí chẳng vì lý do gì, họ lôi bố mẹ đẻ của chúng tôi ra mắng là không biết dạy con. Nói chung chúng tôi dù cố gắng bao nhiêu thì không thể làm hài lòng gia đình nhà chồng. Chúng tôi những người phụ nữ đi làm dâu phải gồng gánh quá nhiều trách nhiệm, nghĩa vụ lại trở thành một cái gai trong mắt của chính những người mà chúng tôi gọi là bố mẹ, anh em, là nhà chồng.

Đừng hỏi vì sao phụ nữ lại ích kỉ với nhà chồng. Chúng tôi có ích kỉ, có lơ là, hờ hững việc nhà chồng cũng là hệ quả tất yếu của sự chán nản, mệt mỏi và uất ức. Chúng tôi ích kỉ với nhà chồng vì quá nhiều lý do. Mà nói cho cùng nếu rạch ròi ra thì những lý do đó đều rất xác đáng.

Chị có gửi gắm điều gì đến những người đang “ở bên kia chiến tuyến” với các chị không?

Chúng tôi những nàng dâu luôn muốn hòa hợp và cải thiện mối quan hệ với nhà chồng trở nên tốt hơn. Nhưng một mình chúng tôi thì khó làm được. Cũng không hẳn tất cả những nàng dâu trong cuộc sống này đều phải chịu những ấm ức mà có những trường hợp ngược lại… Tôi nghĩ cả hai phía nên nghiêm túc nhìn nhận giá trị của nhau, đừng làm phức tạp hóa vấn đề, đừng bắt bẻ nhau thái quá.

Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện. Chúc chị sẽ hóa giải được những khúc mắc trong gia đình của mình!

Tôi đang thực sự mệt mỏi vì cuộc sống ởchung với bố mẹ và em chồng, không biết chia sẻ cùng ai nên viết thư nhờ chươngtrình tư vấn giúp. Vợ chồng tôi kết hôn sau 2 năm tìm hiểu. Khi yêu anh,tôi biết gia đình anh quê ở Thái Bình. Nhà tôi thì ở một huyện ngoại thành HàNội.

Cách đây 5 năm, khi anh học xong đạihọc chưa tìm được việc làm nên bố mẹ có cho tiền thuê nhà, mở quán Internet.Tiền này do ông chú anh sinh sống ở nước ngoài gửi về cho bố mẹ anh lo côngviệc của dòng họ. Quán cần có thêm người lo lắng, trông coi nên mới đầu làbố anh, rồi đến mẹ anh và em trai anh học xong cũng xuống Hà Nội, rồi thuê mộtngôi nhà để cả gia đình cùng ở. 

Mệt mỏi khi sống chung với nhà chồng

 Trước đây tôi thấy mẹ chồng tôi rất tình cảm nhưng hình như tôi đã nhầm.

Khi chồng tôi kiếm được việc làm, quánInternet do không được quản lý một cách quy củ cũng phải đóngcửa.  Khi yêu nhau, mỗi lần tới nhà anh chơi, tôi nhận thấy nét hiềnlành, chịu khó của mẹ anh.  Bố anh tuy khó tính hơn nhưng cũng rấtquan tâm và hay hỏi han tôi.

Mỗi lần có dịp gì bố mẹ anh đều bảo tôiđến ăn cơm. Tôi cảm thấy an tâm khi về làm dâu nhà anh. Nhưng thực sự chỉmột thời gian ngắn sau khi cưới, tôi mới nhận thấy chuyện mẹ chồng, con dâu,chị dâu, em chồng  thật là phức tạp.

Trước khi lấy nhau, bố mẹ chồng tôi nóisẽ về quê sống vì nhà ở quê rất khang trang và đầy đủ nhưng mãi chẳng thấy bốmẹ chồng tôi về. Bố chồng tôi thì không làm gì. Mẹ chồng tôi xin đi giúpviệc, dọn dẹp nhà cửa cho mấy gia đình, sáng đi chiều về. 

Em chồng tôi sau khi nghỉ học một vàinăm thì bắt đầu đi học nghề năm đầu tiên. Cuộc sống khó khăn đè nặng lên vaichồng tôi. Đồng lương ít ỏi của mẹ chồng tôi kiếm được cũng chẳng thấm vàođâu. 

Điều làm tôi buồn nhất là trước đây tôithấy mẹ chồng tôi rất tình cảm nhưng hình như tôi đã nhầm. Do thể trạng yếu, cóbầu một tháng đã doạ sẩy nên tôi phải nghỉ việc.  

Mẹ chồng tôi không hề quan tâm chămsóc, chưa một lần bà hỏi han xem sức khoẻ và cái thai của tôi phát triển rasao. Thậm chí khi bụng tôi to gần đến tháng đẻ, chồng tôi có ý giúp tôi côngviệc vặt trong nhà thì bị bà mắng, rồi nói kiểu không bằng lòng rằng “trướcđây, trước ngày sinh chồng tôi, mẹ vẫn còn ra đồng đi cấy”.

 Vậy là tôi vẫn phải giặt quần áo,nấu cơm cho cả nhà. Đến khi tôi sinh, vì mẹ đẻ tôi mắc bệnh đang trong bệnhviện điều trị nên không thể đến chăm tôi. Mẹ chồng tôi cũng kệ, bà chỉ giúp tôimấy ngày trong viện. Khi tôi về nhà là bà đi làm luôn. 

Một tuần sau khi sinh, tôi đã vừa phảilàm việc nhà, vừa chăm con. Nhiều lúc tủi thân, tôi chỉ muốn ôm con về ngay nhàmình nhưng không làm vậy được vì nghĩ đến chồng mình, anh thương tôi và conlắm. Bố chồng ở nhà nhưng tất thảy mọi việc tôi đều không thể nhờ được vìông có biết gì đâu. 

Thời gian gần đây tôi càng ức chế hơnvì mẹ chồng tôi càng quá đáng. Ở nhà tôi đã phải vừa chăm con, vừa làm việcnhà, phục vụ bố chồng và em chồng, nhưng mà khi đi làm về thì bà lại nói tôi ởnhà chẳng làm được việc gì.

 Em chồng tôi tuy là con trainhưng cũng về hùa với mẹ, toàn nói xấu tôi với mẹ chồng và chồng tôi thôi. Tôiđã cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều nhưng mọi sự hình như sắp vượt quá sức chịu đựngcủa tôi mất rồi. 

Tôi nghỉ ở nhà không đi làm, em chồngsử dụng xe máy của tôi để đi học. Vừa rồi chẳng biết chú ấy để đâu mà bị ngườita lấy mất. Bố mẹ chồng tôi chẳng mắng mỏ em vì chuyện ấy, cũng chẳng nóimột lời nào với tôi mặc dù chiếc xe là của riêng do bố mẹ tôi cho từ ngày tôiđỗ đại học. 

Trước đây, khi cưới nhau, bố mẹ chồngtôi chẳng cho vợ chồng tôi cái gì hết. Tất cả mọi thứ vợ chồng tôi phải lo liệuvà nhờ nhà đẻ tôi giúp. Khi tôi sinh con, dù bệnh tật nhưng tháng nào mẹtôi cũng phải gửi tiền cho tôi để không phụ thuộc vào nhà chồng.

Tôi thấy thật là xấu hổ vì bố mẹ nuôiăn học chẳng giúp được gì, đến khi lấy chồng đẻ con mà bố mẹ vẫn phải nuôi.

Tôi thương chồng vì đồng lương của anhlàm sao lo đủ 5,6 miệng ăn nên đang có ý định xin đi làm nhưng chẳng biết sẽ đểcon cho ai chăm bởi cháu mới được 9 tháng. Mẹ chồng tôi bảo bà còn bận đilàm không có thời gian. Mẹ đẻ tôi muốn xuống chăm con cho tôi nhưng trong cănnhà trọ đó làm gì còn chỗ nào cho mẹ tôi ở cùng. 

Bà bảo nếu không thì mang con về bàtrông cho nhưng tôi thương con vì cháu còn quá nhỏ, về ở với bà ngoại cách hơnba chục cây số làm sao tôi có thể hằng ngày về với con? 

Tôi không biết làm thế nào để vun véncho gia đình nhỏ của tôi đây?