Con gái bình định như thế nào

Bài dự thi Võ thuật trong trái tim tôi

Ai về Bình Định mà coi

Con gái Bình Định cầm roi đi quyền.

 Tôi đã có gia đình, đã có những cậu nhóc kháu khỉnh rồi. Và tôi không thể đi học võ được nữa. Nhưng trong trái tim tôi luôn tự hào là con gái Bình Định, là con gái của địa danh Tây Sơn hào kiệt mà chỉ nghe tên thôi, ai ai cũng đều biết đến với hai câu thơ:

Ai về Bình Định mà coi

 Con gái Bình Định cầm roi đi quyền.

Con gái bình định như thế nào

 Còn nhớ một thời ở quê tôi, trẻ con được học võ từ thuở nhỏ, song song với việc học văn hóa thì mỗi chiều tôi cùng bạn bè đều nai đen chỉnh tề dắt nhau đến đi học “đấm đá”. Chúng tôi là con gái nhưng chưa từng bị thằng con trai nào bắt nạt. Với chúng tôi, việc học võ như một thói quen không thể bị việc gì quấy nhiễu mà ngừng lại. Tôi nhớ như in những chiều cùng bạn bè tập luyện, tập nghỉ mệt, hết mệt lại tập. Uống những ly nước mía ở căn-tin trường luôn là những kỷ niệm và ký ức đẹp đọng mãi trong trái tim tôi. Tôi nhớ những tiếng cười đùa trong vắt…

Vào Sài Gòn, đi học suốt 4 năm, sách vở cộng với việc làm thêm, học thêm nên thời gian dành cho võ thuât cổ truyền bị lãng quên. Thỉnh thoảng về quê nghỉ hè, theo tụi em nhỏ đi ôn lại vài đường cho để nhớ mà thôi. Rồi ra trường, đi làm, chồng con, cơm áo gạo tiền, không còn thời gian dành tình yêu cho võ thuật. Lâu lâu coi qua sóng truyền hình thấy ở quê tổ chức Fastival võ thuật cổ truyền mà lòng man mác nhớ, mới nhận thấy thì ra trong lòng luôn có một vị trí thầm kín dành tình yêu cho võ thuật Bình Định. Nhớ lắm những ngày cầm roi, múa kiếm…

Con gái bình định như thế nào

Về quê bây giờ, trẻ con phải đi học sớm học chiều, ít có đứa nào được bố mẹ dẫn đến giao cho thầy dạy võ như xưa. Chợt thấy chạnh lòng, thương nhớ về thời võ thuật vàng son của những đứa trẻ con chúng tôi…

Nay gia đình nhỏ may mắn cũng có đứa con trai đam mê võ thuật, học võ với tình yêu thực sự, chắc có chút gen giống mẹ. Tự dưng tôi biết, đó là niềm vui của con và cũng là niềm vui lớn nhất dành cho mẹ, bởi tôi được nhìn thấy bộ quần áo võ phục, cũng an ủi, đỡ nhớ về một thời con gái cầm roi, đi quyền.

 Nguyễn Thị Đào

  • #3

Cảm xúc đẹp về Quy Nhơn, Bình Định

Tôi có người bạn là con gái Huế, vì trót yêu một người Quy Nhơn mà say luôn thành phố này. Mỗi dịp có thời gian cô lại tìm về Quy Nhơn. Không có thắng cảnh nào ở Bình Định mà cô không biết: Ghềnh Ráng, suối Tiên, Hầm Hô, đảo Nhơn Châu… Hiểu biết về Quy Nhơn của một người con gái Huế có thể làm nhiều người sống lâu năm ở đây cũng phải ngạc nhiên. Chia tay với người yêu rồi, cô ấy vẫn không quên được Quy Nhơn. Thế mới biết tình yêu với một vùng đất nhiều khi bền lâu hơn tình yêu với một người. Vẫn nói về Quy Nhơn như về chính quê hương mình, cô gái Huế vẫn tìm về thành phố biển mỗi khi có dịp.
Là người khách lạ lần đầu tiên đến với Quy Nhơn, tôi đi tìm những hình ảnh còn lưu dấu trong thơ Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, đi tìm "mưa bay trên tầng tháp cổ" nơi ngày xưa "biển nhớ tên em gọi về" như trong những ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi mê mải đi khắp những con phố, đi như thể đã bị bùa yêu của thành phố này. Đi dọc những phố chính, men theo những con đường ven biển, đôi khi tôi dừng lại để chụp ảnh, trò chuyện. Người "xứ nẫu" hòa đồng, vui vẻ nên dễ bắt chuyện. Những người con gái ở đây có thể không thật xinh nhưng rất dễ thương. Đừng nghe câu ca con gái Bình Định cầm roi... mà vội "ái nhi viễn chi". Hãy nghe họ nói: Giọng nói với người trên thì ngọt “xin lẫu” (xin lỗi) luôn, với người dưới thì trời quơi (trời ơi) sao mà trìu mến! Giọng nói ấy khiến tôi luôn phải lắng nghe chăm chú, đôi lúc kiếm cớ hỏi đường để làm quen với tiếng.
Người Quy Nhơn đang tiếp thị hình ảnh quê hương bằng tất cả bản sắc của mình: bằng tiếng nói, bằng lòng tốt, bằng sự cởi mở, thiệt thà… Nhưng để có một thương hiệu du lịch thì dường như những cố gắng kia còn quá đơn lẻ và thụ động.
Tôi đứng trên đỉnh đèo Quy Hòa nhìn về thành phố: Phố hiền hòa, bờ biển uốn cong duyên dáng. Quy Nhơn đáng yêu mà sao vẫn còn thưa vắng du khách (?). Không biết nên buồn hay nên mừng vì một thành phố đẹp đến thế mà vẫn còn thưa vắng. Người ta đôi khi muốn chỉ riêng mình nhận ra một nét đẹp nào đó, đó là tính ích kỷ của nhiều người khi yêu.
Tôi không thể ngăn mình nói với nhiều người về thành phố đã cuốn hút tôi ngay từ khi cảm nhận ngọn gió biển đầu tiên.
Hoa Phượng