Bí mật của đông chí review năm 2024

Danh sách những đam mỹ mà mình đã đọc, có thích và không thích, đương nhiên thích là đa số nhưng nhiều khi vẫn tránh không được gặp phải những cái bực mình. Làm cái này một phần để có chỗ tung hứng hoặc xả giận, một phần cũng coi như để các bạn không giẫm phải vết xe đổ của mình. :)

Mình định lực không cao, chỉ quanh co ở vài thể loại thôi, các bạn có thể đọc kĩ hơn ở bài Tôn chỉ đọc đam mỹ của mình nhưng có thể túm lại là:

  1. Nhẹ nhàng, ấm áp, hài, cực ít ngược
  2. HE, không OE, BE, SE
  3. 1×1, không thất thân cho đứa thứ 3 từ lúc 2 đứa nhận thức nhau cho đến lúc gắn bó ngọt ngào
  4. Kị: hỗ công, quá nhược, nữ biến nam hoặc nam biến nữ, luyến đồng, SM nặng, sản nhũ,… và 1 số thể loại khó nhằn khác

Trong danh sách, 80 – 90% sẽ thỏa mãn đủ mấy cái trên, còn lại là hoặc là do mình tránh không khỏi hoặc là thuộc trường hợp đặc biệt, đúng truyện đấy thì mình chịu được.

Mở đầu là chuyện của cp phụ rất chi là bi kịch (cp nam nữ nhé). Hai người yêu nhau không đến được với nhau, một người bị buộc cưới vợ, người kia đau lòng chết đi, người còn lại nghe tin cũng tự tử theo. Di nguyện là mong được an táng cùng chỗ với người kia. Khổ nỗi, người kia vốn là giáo nhân của thụ, một môn giáo bí ẩn ở vùng sa mạc. Công là bạn tốt nên quyết chí thực hiện lời hứa. Công là hoa hoa công tử, mặc dù thụ xấu không chịu được nhưng vẫn cố tiếp cận để thụ có thể đồng ý dẫn công đến mộ người kia. Đêm đầu tiên của hai người, công nhắm mắt nhắm mũi làm cho xong rồi bỏ đi. Đang kể xấu với bạn thì bị thụ nghe thấy. Thụ cầm được bỏ được, người ta đã nói đến thế thì mình còn dối mình dối người làm gì, không để ý đến công nữa. Công vẫn mặt dày bám theo. Trên đường bị nợ tình cũ hại,công trúng độc hoa tuyệt tình. Thụ nhanh chóng đưa công về giáo, cho công ăn lá giải độc nhưng lại không giải thích với công, công bắt thụ ăn cùng mới chịu. Rồi một lần công ra ngoài gặp bão cát được thụ cứu, giờ công mới chính thức động lòng. Sau khi tình cờ biết được thụ ăn lá phải chịu giày vò hằng ngày, công vô cùng hối hận, cố gắng chăm sóc thụ thật chu đáo. Công càng ngày càng thích thụ nhưng thụ không dám tin bởi công đã tổn thương thụ rất nhiều. Nói chung là một thời gian sau thụ mới chấp nhận.

Sang quyển hai là công đưa thụ về nhà. Sang quyển này thì tập trung vào chuyện giang hồ là nhiều. Có đoạn đánh nhau, công tưởng thụ bị rơi xuống vực, tý thì nhảy theo, may mà thụ xuất hiện kịp thời. Vốn thụ cũng xinh đẹp nhưng do luyện võ công đệ nhất nên mới trở nên xấu xí, lần đánh nhau này nguyên khí tổn thương, thụ quay về diện mạo cũ. Nhưng một thời gian sau hồi phục thì lại xấu tiếp.

Đọc review thấy mọi người bảo công mặt dày đeo bám lắm thì thụ mới chịu tha thứ. Thật ra mình đọc xong thấy cũng bình thường, cũng có mặt dày đeo bám nhưng không dữ dội, tại thụ hiền không phản kháng nên công cũng dễ bám. Về sau cứ ai đụng đến thụ là công giãy nảy lên ghen. Cái này… nói chung là… ờ… chả biết diễn tả thế nào, túm lại là cảm nhận của mình không quá tích cực trong vấn đề này.

Có cp phụ hai sư huynh của thụ. Yêu nhau từ bé nhưng chỉ vì chức trưởng môn mà thằng công bỏ đi mười mấy năm, kiểu tính tình quá kiêu ngạo nên khi thấy sư phụ muốn nhường chức cho sư đệ thì tức giận. Mỗi lần về thì đều khinh khỉnh, như thụ nợ mình nhiều lắm, khiến thụ đau khổ rất lâu. 1 lần cãi nhau xong một thời gian dài không quay lại, chỉ gửi 1 bức thư nói mình đã lấy vợ. Thụ shock, tu luyện lên tầng 13 của võ công, dung nhan phục hồi nhưng đồng thời quên hết chuyện lúc trước, lãnh tâm lãnh tính. Thụ bỏ đi, nhường chức cho sư đệ (thụ của cp chính). Vài năm sau công quay lại, biết chuyện mới hối hận đi tìm. Lại vài năm nữa, tình cờ gặp được thụ. Thụ giờ không nhớ công là ai, chỉ có cảm giác quen thuộc. Công băn khoăn mãi, cuối cùng quyết định phế võ công của thụ, như vậy trí nhớ của thụ sẽ phục hồi.

Cái cp phụ này ngược thụ thôi rồi mà chả ngược công mấy. Ghét thế không biết. Đời người bao lâu mà ân oán kéo đến tận 20 năm. Thằng công quá kiêu ngạo tự phụ nhưng vài năm ở ngoài cũng phải vỡ ra chứ, đằng này hành thụ hơn mười năm. Tác giả chỉ tả đến đoạn công ấn tay vào huyệt phế võ công, không có đoạn sau, chắc chắn là HE nhưng nghĩ vẫn tức thay cho thụ. ==

Nhìn chung thì truyện đọc được nhưng không có hoành tráng như review miêu tả. Mình cảm thấy không sâu sắc bằng Độc thủ Diêm Vương lệnh. Còn có đoạn giết người dùng da thật làm mặt nạ, người bị giết là bạn của em gái công, thấy tội nghiệp lắm.

.

Yêu ở Hamo

Tác giả: Cận sắc Ivy

Edit: Phong lưu

Khỉ! Lâu lâu đọc một cái truyện không tìm hiểu kĩ một phát là y như rằng lôi đầy đầu. == Nhìn cái thể loại “vui vẻ thư sướng văn” thế là yên tâm nhảy vào.

Ngay cái giới thiệu, công dọn đến thuê chung nhà với thụ, vừa mở cửa vào đã nghe tiếng thụ rên rỉ 419 với thằng khác. Thôi được rồi, bỏ qua. Tiếp vài chương, hai đứa ở chung hoà thuận. Thụ cũng dần dần có cảm tình với công. 1 ngày đẹp trời, 1 thằng bạn giường gọi đến, thụ nghĩ từ ngày gặp công mình cũng chưa làm, thế là ừ. Và cảnh H đầu tiên của truyện chính là thụ 419 với thằng khác tiếp. Lại còn miêu tả rõ ràng!!!!! Tức ói máu mất. Đã thế còn bị công bắt gặp. Thấy công xoay người về phòng, lại còn làm thêm lần nữa! Lại còn nói là hứng trí thiếu, làm thêm 1 lần rồi thôi!!! Xong rồi 1-2 chương sau tự dưng bộp một cái thụ thừa thận thích công. Hai đứa cứ thế đến với nhau. Cũng chả hiểu mình nghĩ cái gì mà lết đến gần cuối truyện nữa. Cho dù đằng sau hai đứa nó có ngọt ngào ấm áp đến thế nào thì mình vẫn cứ tức lộn ruột.

Rất muốn chửi thề, lần sau nhìn thấy cái tên tác giả là phải cẩn thận. ==

.

Hoán phu

Tác giả: Mặt bằng góc vuông toạ độ hệ

Edit: Khả Dương

Beta: Fyzan Lin

Đại khái là vợ thụ muốn đổi chồng, sang sống với em gái công làm 1 cặp, để đền bù, em công tặng nguyên anh trai cho thụ.

Truỵện ngắn, tình tiết cứ bay vùn vụt, thế nên đọc đến cuối thấy hơi nhảm.

.

Trọng sinh chi tra thụ

Tác giả: Ái khán thiên

Edit: Tiểu Mân

Thụ kiếp trước tính tình hư hỏng, thích ăn chơi đàn điếm, tụ tập bạn xấu, dù công đối xử tốt với thụ nhưng thụ vẫn rất ghét công. Bị tai nạn chết, nhìn thấy công đau đớn nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt đầy máu của mình, thụ quyết định nếu có kiếp sau sẽ đối xử với công thật tốt. Trọng sinh về hồi bé tý, thụ quyết tâm làm lại từ đầu. Kiếp này thụ trở nên rất thân với công. Đại khái thì hai đứa cứ thuận theo tự nhiên mà trở thành người yêu.

Truyện khá nhẹ nhàng, không có cao trào mấy, toàn chuyện vụn vặt. Nhưng là đến 2/3 truyện, nhân vật chính đều là trẻ con nên mình không thích lắm.

.

Thê vi thượng

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Edit: Yu Yin, fu

Đây là triều đại có thể thú nam thê, quy tắc bất thành văn là con thứ phải thú nam thê. Công là vương gia 1 đời chinh chiến, dù là đích tử (con dòng chính aka con của nguyên hoàng hậu) nhưng bị kế hoàng hậu lấy lý do mình còn có anh nên bắt phải thú nam thê, đồng nghĩa với việc huỷ bỏ tư cách trở thành thái tử. Vì thế công không thích thụ, cũng không nhiệt tình giúp anh trai lên ngôi. Cuối cùng rơi vào kết cục bị nhốt vào đại lao sau khi bị kết tội mưu phản. Người cuối cùng ở bên công chính là thụ, thụ cũng thay công đỡ một nhát đao. Bị đuổi giết đến vách núi, công ôm thụ nhảy xuống. Trọng sinh về đúng đêm tân hôn, nhìn thấy thảm trạng của thụ bên cạnh mới nhớ tới đêm ấy mình say rượu cộng với bực tức nên không thương tiếc mà hành thụ. Công quyết chí sửa sai, trở nên ân cần chu đáo. Tình cảm dần tiến triển, ngọt ngào mật mật. Lần này công sẽ không sai lầm nữa, thật tâm đối đãi anh trai, trợ giúp anh trở thành vua.

Truyện ấm áp nhẹ nhàng. Dạo này tự dưng nghiện thể loại trọng sinh cung đấu, kiếp trước bỏ mặc người, lúc chết mới nhận ra chân tâm, sống lại tìm mọi cách bù đắp. Có mấy truyện Bạo quân của Mạn mạn hà kỳ đa, Trọng sinh chi bạo quân của Thì bất đãi ngã, Trọng sinh chi sủng nhĩ bất cú của Tối ái miêu miêu cũng theo motip này, đều nhẹ nhàng ấm áp, đọc thích lắm! Bạn nào biết truyện nào khác thì nói mình biết với :D

Truyện còn cp phụ của anh trai công aka hoàng đế và Hoài Nam vương. Hoàng đế thụ nhớ. Thụ trước đó đã có vợ con rồi nhưng bà này về sau bị làm sao ấy, quên rồi, sau lên ngôi, theo di thư của tổ tiên, nếu muốn thu hồi đất ở Hoài Nam thì phải thú Hoài Nam vương làm hậu, còn không thì không thể động (vâng, gian tình từ ngày xa xưa). Công tiến cung mang theo di thư, buộc thụ phong hậu.

.

Quân vi hạ

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Tên đối với bộ trên nhưng lại không liên quan lắm. Bối cảnh ở đây thì chỉ có vua mới có thể thú nam thê phong hậu, nhưng mà truyện này là đế thụ tiếp nhé. Vì ngày trước hoàng thượng mất sớm, thái tử tuổi nhỏ, hoàng hậu đứng ra nắm triều chính nhưng không giữ được, sau thái tử lên ngôi, quyết tâm cải tổ, vị trí hoàng hậu bắt buộc phải là nam nhân. Thụ là thái tử, cưới công vốn là võ tướng làm vương phi. Công bị cha đánh gần chết ném lên kiệu hoa. Thụ đau lòng thay công, cũng tỏ ra săn sóc. Ở chung với nhau 1 thời gian, tình cảm dần phát triển. Nhưng vua vốn không thích thụ, vẫn luôn muốn đưa con trai của ái phi lên làm thái tử, sau thụ quyết định lui 1 bước, trước tiên rời khỏi vị trí thái tử rồi sau này như phượng hoàng hồi sinh. Nhưng không làm thái tử đồng nghĩa với việc hôn ước của hai người huỷ bỏ. Công bảo chúng ta yêu đương vụng trộm đi. Thụ chịu nằm dưới tại nghĩ mình đang uỷ khuất công, sau này sẽ đòi lại nhưng đời nào công chịu. Nói chung là cung đấu, thụ dần loại bỏ đối thủ, cộng với sự giúp sức của hoàng hậu bước lên ngôi vua.

Mình nhớ có ai nói rõ ràng thụ trong này giỏi hơn công nhưng tác giả cố làm cho công giỏi hơn thụ vì thường sẽ là như thế. Mình thấy cả hai đều giỏi. Thụ giỏi về âm mưu tranh đoạt, công giỏi về thương trường (và còn về cái gì nữa, cũng là âm mưu gì đó, có cái công nhìn ra mà thụ chưa nhận được, nhưng mà mình không nhớ lắm), rồi công còn là võ tướng nữa.

Cp khác là hoàng hậu và cậu của công. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, sau thụ thay anh tiến cung làm hậu, vua không thích nam sắc nên vẫn luôn sủng hạnh ái phi. Công là võ tướng, chỉ say mê đánh giặc, không chịu lấy vợ. Gần 20 năm sau, thay đổi hoàng đế, thụ cùng công sống cuộc sống yên bình.

.

Bạo quân

Tác giả: Mạn mạn hà kỳ đa

Công kiếp trước tiêu diệt chướng ngại, dọn đường cho em trai lên làm hoàng đế nhưng cuối cùng lại bị em ruột đâm 1 nhát sau lưng, mang tội danh phản nghịch mà bị đuổi giết. Vốn đã buông xuôi nhưng thụ lại xông vào, xả thân cứu công ra. Hai người chạy được một đoạn, thụ địch không nổi quân đông, cuối cùng ngã xuống, công chống cự thêm 1 lát, cuối cùng ôm thụ nhảy xuống vách núi. Trọng sinh về năm 17 tuổi, công tìm thụ, thăng cấp cho thụ làm thị vệ bên người. Công vốn lạnh lùng, tàn bạo, biết được trung tâm của thụ thì sẽ một mực giữ chặt bên người. Thụ 2 năm trước vào cung, nhìn thấy công đã nhất kiến chung tình, 1 năm sau cố gắng vào làm hộ vệ cho cung của công, không ngờ một ngày được cất nhắc lên làm thị vệ cho công. Công khi ấy chỉ mang tâm tình báo đáp, kiếp trước đã từng hưởng qua nam nhân nên nếu thụ muốn thì công cũng không ngại. Nhưng vừa ôm thụ thì ẻm đã bỏ chạy, công nghĩ mình hiểu lầm, sau nhìn thấy tranh rác của mình trong phòng ẻm thì mới hiểu. Thụ tính tình thật thà chất phác, vô cùng quy củ, chỉ dám nhìn từ xa, nên giờ thấy công thân thiết vẫn ngại ngùng tránh né. Công dần dần yêu thụ vô cùng, thụ như ngọn lửa duy nhất sưởi ấm cho công. Mà thụ càng ngày càng thể hiện đặc tính trung khuyển, tất cả nghe theo công, không tin ai khác. Nhờ vậy mà mấy lần có người định qua thụ hại công mà không được.

Công tính kế vô cùng hoàn mỹ, tiêu diệt từng kẻ đã hại mình. Rồi còn lập kế hoạch nâng đỡ gia đình thụ, tạo điều kiện cho thụ lập công để sau này phong hậu cũng trở thành chuyện đương nhiên. Công thề sẽ không cưới ai khác ngoài thụ. Sau này bị bà nội gặng ép, cuối cùng đồng ý lập phi nhưng là lập người đã chết. Túm lại là cả hai người đều rất chung tình. Công sủng thụ thôi rồi, mà thụ thì không thị sủng mà kiêu, lại là tướng quân vô cùng dũng mãnh nên rất được mọi người yêu mến.

Đọc truyện này thấy bất cứ gian kế nào của kẻ thù cũng đều nằm trong lòng bàn tay công, không thoát ra được. Cảm thấy ảnh quá giỏi! Duy nhất có 1 lần đánh giặc, do em ruột bán đứng mà bị trúng kế quân địch, thụ gặp nguy hiểm, công suýt nữa thì đóng dấu vào khế ước đổi 15 toà thành lấy mạng thụ. May mà thụ chỉ mang theo 3 nghìn người mà đánh tan 2 vạn quân nên không có chuyện gì xảy ra.

.

Bí mật của Đông Chí

Tác giả: Ngưu Giác Cung

Giờ mới để ý truyện này cùng tác giả với Mùa hè của Diệp Xuyên.

Truyện này nhẹ nhàng ấm áp, không ngược nghiếc gì cả, mà tình yêu trong này thì cũng không đóng vai trò quan trọng nhất. Thụ là thầy dạy hoạ cho trường cấp ba, rất giỏi, hằng năm đều vác giải về cho thành phố. Thụ có một bí mật, chính là có thể nghe hiểu tiếng của động vật. Thụ thường cho bọn mèo hoang đồ ăn, thậm chí dọn chỗ ở ban công cho bọn nó trú. Một lần, một con mèo vì muốn cảm ơn mà trộm một chiếc đồng hồ mang đến cho thụ, thụ vội vàng bắt nó đi trả, cũng chạy theo trộm nhìn, thế là gặp ngay nạn nhân, chính là công, đồng thời là anh hai của một học trò của thụ.

Tình cảm hai người này nhanh lắm, công gặp mặt vài buổi là đã thích thụ, tiến tới theo đuổi. Thụ chần chừ chút xíu rồi cũng gật đầu, còn đưa công về gặp gia đình. Thụ cũng nói nếu gia đình công gây khó dễ cho thụ, không chấp nhận thì hai người chia tay. Lúc công đi Thượng Hải nói chuyện với mẹ thì anh của công tìm đến nhà đuổi thụ đi (lúc này thụ ở nhà công), thụ tức, dọn đồ đi luôn (tất nhiên là làm trò thôi, không có dọn thật nhưng tức thật và đi thật). Thụ đi chơi, về quê, nghe 1 con chim với 1 con chuột kể lại quá khứ thì phát hiện ra mình không phải con ruột của cha mẹ mà là được nhặt về. Đêm đó mẹ thụ sinh nhưng đứa trẻ chết, cha thụ đem đi chôn thì nhìn thấy thụ bị đặt trước cửa nhà nên đem về nuôi, chuyện này chỉ có cha thụ biết (vậy nên ông mới không phản đối khi thụ xuất quỹ, cảm thấy không có tư cách). Sau đó thụ leo núi chụp ảnh thì bị ngã, bị bọn săn trộm bắt được, bị bắt đem đi vì sợ lộ hành tung. Nhờ có con chuột và mấy con mèo báo tin (lúc này công tìm tới quê thụ thì nhận được tin thụ mất tích), mọi người tìm được thụ, rồi còn cả một đàn đủ các loài động vật đến cứu thụ. Gặp được nhau, hai người làm hoà.

Sau đó thụ tìm hiểu về thân thế của mình, phát hiện mình là con cháu mang dòng máu Sơn thần, thôn này nằm sâu trong núi nhưng do động đất cộng với đánh nhau với bọn săn trộm nên thôn đã bị phá hết, chỉ còn ít người lưu lạc bên ngoài. Thụ về lập quỹ từ thiện mang tên Sơn thần, mong tìm được họ hàng. Rồi cũng tìm được 1 người anh họ và chị họ. Người anh này làm đặc công, cũng luôn dốc sức tìm kiếm con cháu còn sót lại của tộc. Về sau anh này tìm thêm được một cặp sinh đôi.

Quay lại khoản tình yêu, hai người làm hoà, cha công và mẹ kế (mẹ của thằng em út, bà này là hủ nữ nè) đều không phản đối (vợ ủng hộ, làm sao chồng phản đối được :v). Ông nội công ban đầu phản đối dữ lắm, còn đưa một cô đến quyến rũ nhưng bị thụ phũ thẳng mặt =)) Về sau cũng vỡ ra, đến gặp thụ, nói chuyện với thụ xong thì càng quý thụ. Chỉ còn có anh cả (hồi bố mẹ ly hôn thì đi theo mẹ) vẫn luôn phản đối, tìm mọi cách muốn kéo thụ ra khỏi công nhưng đều thất bại. Còn có thằng em của vợ chưa cưới ông anh cả vì muốn lấy lòng anh rể mà cho người đến dằn mặt thụ, đúng lúc công cũng ở đấy nên thụ không sao, chỉ bị đánh 1 cái vào vai. Thế mà thằng anh không hỏi han gì thằng em, cho thư ký mang tiền đến mong rằng chuyện này không nháo lớn, mặt khác đi gặp ông nội mong ông giúp hạn chế thông tin. Ông nội tức quá đuổi thẳng cổ. Đến cuối thằng anh mới vỡ ra được 1 tý. Nói chung là cực kỳ muốn ngược thằng này!

.

Bí mật của Tiểu Thất

Tác giả: Ngưu Giác Cung

Nghe tên là biết có liên quan đến truyện ở trên rồi =)) Truyện này là về người em trong hai anh em sinh đôi cũng là tộc nhân Sơn thần. Truyện này thì quá khứ hơi bị u ám, không tươi sáng được như truyện kia.

Anh em thụ từ bé được gia tộc Mộ Dung thu nuôi, gia tộc này cũng nhận nuôi nhiều rồi, giống như kiểu đào tạo nhân lực từ bé rồi sau này phân đến công ty của gia tộc làm việc. Năm 15 tuổi, đại thiếu gia mang thụ đến trước mặt ông nội, đẩy thụ vào địa ngục. Vì anh em thụ mang dòng máu Sơn thần nên đều rất đẹp, người anh thì đẹp theo kiểu dịu dàng hiền lành, người em thì kiểu như khí chất làm cái đẹp toả sáng khiến người ta chói mắt ý. Thế là lão già kia đưa thụ đến cạnh mình. Dù bị đầu độc không cương được nhưng cũng dùng đủ mọi cách hành hạ thụ (SM? Trong truyện không nói rõ, đâu đó có vài chi tiết nhắc đến thôi), còn lấy anh thụ ra làm uy hiếp, anh thụ thì được gửi đi học, làm bác sĩ thú ý ở một phòng khám nhỏ. Đại thiếu gia vốn từ không được coi trọng, sau khi giới thiệu thụ cho ông nội thì bắt đầu được để ý, phát triển dần lên thành ứng cử viên của người thừa kế. Nói chung là thụ cực kỳ hận thằng này.

Sau 7 năm thì cuối cùng lão già cũng chết, thụ được giải thoát. Có một chi tiết: thụ ở bên người lão gia thì cũng làm chân chạy vặt luôn, lão thường mang thụ đi gặp khách, có một người muốn thụ bồi mình nửa tháng hay nửa năm gì đó, lão già đồng ý. Lúc người kia muốn cởi quần áo thì thụ phản ứng dữ dội quá, còn sợ đến ngất, đi khám đại khái là chịu kích thích quá mức, trường kỳ như vậy rất ảnh hưởng đến thần kinh và sức khoẻ, người kia thấy vậy thì thương nên thời gian đó không động đến thụ mà ngược lại dạy dỗ thụ. Về sau người này cũng giúp đỡ thụ.

Thụ và anh sau khi lão già chết, lại nhận được lời mời của người trong tộc, chuyển đến thành phố kia sống. Anh thụ tiếp tục vào làm ở bệnh viện thú y, sau này cùng một nữ bác sĩ trong viện kết hôn, sống hạnh phúc. Thụ thì mở một cửa hàng bán đồ gốm. Mộ Dung gia tộc chuyên về đồ gốm nhưng con nuôi không được học tay nghề, thụ là được 1 ông thầy khác dạy, ông này được mời về nhà Mộ Dung (kiểu như giỏi quá nên được mời về nhưng 1 phần cũng là muốn kiềm chế tài năng, không cho người ta phát triển hơn mình).

Lúc đến thành phố này thì thụ đi thăm bạn của sư phụ rồi gặp cháu của ổng, chính là công, làm cảnh sát. Công thấy thụ hiểu biết về đồ gốm nên nhờ thụ cố vấn một vụ án. Qua qua lại lại vài lần, thụ còn chăm sóc công khi công bị thương nằm viện, dần dần hai người đến với nhau. Thụ tất nhiên là bị ám ảnh bởi quá khứ, thậm chí chỉ cần có người đụng chạm là không chịu được, nhưng công hành động rất tự nhiên, thụ cũng không phản cảm khi công chạm vào mình. Túm lại là dần dần thụ cũng cởi mở được khúc mắc trong lòng.

Mấy vụ án thụ làm cố vấn thì đều có liên quan đến nhà Mộ Dung, đại khái là thằng đại thiếu gia giờ lên nắm quyền, buôn bán đồ giả cổ. Mấy lần thằng này đến tìm thụ để xin lỗi, phần vì áy náy nhưng nhiều là vì tay nghề thụ rất tốt, có thể làm thứ mà người khác không làm được. Nó cũng cù nhây được nửa truyện rồi mới bị giải quyết.

Đến cuối còn có đoạn thụ bị bắt cóc, là tên sát nhân tâm thần, vì bị người mình yêu chán ghét mà phát điên, giết người phân thây, bắt cóc các cô gái trẻ xinh đẹp, hiếp, giết, phân thây. Thụ đang đi dạo, tình cờ nhìn thấy gã, nghĩ là nông dân bình thường, tiến lên hỏi đường thì bị gã bắt cóc. Cuối cùng nhờ con nhím và con mèo, gọi được công đến cứu. Con nhím là trước đây thụ bị bắt cóc thì làm quen, định nhờ nó cứu (à vầng, cái này tập 1, cái sát nhân bắt cóc là tập 2), là cháu của người giúp đỡ thụ đó, thằng này thích ông cậu, thấy ổng tốt với thụ nên rất ghét, muốn hại thụ nhưng rồi công đến kịp.