Miền đất hứa là ở đâu

Nắng mùa đông bỗng điểm hồng đôi má

Sáng đẹp trời ta muốn dắt nhau đi

Team ta đi tới vùng biển xanh rì

Đem yêu thương gói vào khoang hành lý.

7B ta tiến về nơi kỳ vĩ

Nơi đất trời một miền nước giao thoa

Nơi Rồng thiêng Hạ phàm giúp dân ta

Phun châu ngọc hóa tường thành chống giặc.

Đi cùng nhau sau tháng ngày dằng dặc

Cơm áo gạo tiền lo cuộc sống mưu sinh

Từ Hải Phòng háo hức sớm bình minh

Đến Hạ Long khi mặt trời đứng bóng.

Sửa soạn vào phòng, “chẹck-in” nhanh chóng

Khách sạn mời những “lữ khách” thong dong

Thưởng thức những đặc sản của Hạ Long

Tôm, cua, cá tươi ngon đầy sức sống.

Biển vẫn xanh trong, nắng vẫn tô hồng

Gió vẫn hát những bài ca lấp lánh

Những con người vẫn kề vai sát cánh

Bỗng đẹp lạ lùng trong nắng nơi đây.

Cùng đắm say trong cảnh đẹp nơi này

Bên bàn tiệc, những tiếng cười chẳng dứt

Ta như muốn giữ lưu lại từng phút

Những câu chuyện nối tiếp chẳng hề vơi

Rồi mọi người cũng đến lúc nghỉ ngơi

Để “Prepare” cho một chiều lộng gió

“4h chiều, ở đây, anh em nhớ!”

Biển Hạ Long, xanh ngắt, lặng im chờ.

Anh em ta gặp gỡ tự bao giờ

Tề tựu đây hàng trăm con sóng nhỏ

Giữa chốn biển xanh, dạt dào hơi thở

Ta đã lập thành một mái nhà to.

Bắt bóng, thể thao, chơi đủ các trò

Biển xanh trong vẫn rộn ràng đập sóng

Xóa tan đi bao ngày dài mệt nhọc

Tiếng nô đùa vang khắp dải Hạ Long.

Ướp trọn lòng trong cái nắng mùa đông

Trong cát vàng tươi, rì rào sóng biển

Tại nơi đây, khoảnh khắc này, bất biến

Cho mái nhà mang hai tiếng “Chailease”!

“Trời tối rồi, anh em chuẩn bị đi!

Tôi rửa rau, ông thêm dầu, nhóm bếp”

Bên bếp lửa hồng, chị em thu xếp

Cho bữa tiệc lòng chill nhất đêm nay.

Thịt đã chín rồi, salad tới đây

Nâng ly lên, còn đợi chờ gì đấy?

Chúc năm sau, 7B thêm bùng cháy

Để anh em ăn Tết thật sum vầy.

Ánh lửa hồng âm ỉ suốt đêm nay

Như lắng nghe những tỏ bày, tâm sự

Biển lặng im như một nàng thiếu nữ

Bỗng lặng thầm ôm chặt những ưu tư.

Dẫu mai này bay khắp chốn di cư

Khi mỏi cánh, vẫn tìm về điểm tựa

Chuyến đi này tuy chẳng còn dài nữa

Vẫn đủ làm tim ta thấy say sưa…

Có một bài ca tên “miền đất hứa”

Là Vịnh Hạ Long cảnh sắc tuyệt vời

Có một tình yêu trọn đời không đổi

Là Chailease ta cống hiến một thời.


Bất kể người nào cũng có một miền đất hứa để mộng mơ. .Cũng có phổ quát người sống ở đô thị lâu, tiếp cận mang thế giới phổ biến ủ ấp khát vẳng trở nên công dân thế giới. Vùng đất hứa của họ là một chốn họ được phát huy tối đa năng lực, được khẳng định bản thân, con mẫu họ sở hữu môi trường học tập tốt nhất.

Ở mọi đất nước, mọi nền văn hóa và xã hội hiện đại, việc xây dựng, lớn mạnh quốc gia mình trở thành “miền đất hứa”, là nơi hoàn hảo để sinh sống và lập nghiệp cho mọi người, bao gồm cả các người di cư, luôn được xem là đích đến rốt cục. Nhưng sở hữu một điều kỳ lạ, là miền đất hứa hẹn thường gắn có những cuộc di cư. thảng hoặc người nào, ngay từ đầu chọn chính quê hương là miền đất hứa hẹn của mình.

Bản năng tò mò và khát vọng khám phá của con người thường gợi ý [ngầm] sở hữu họ về các miền đất hứa bóng gió, nơi họ “dễ sống”, có cơ hội thành công và hạnh phúc hơn là quê nhà. Đất hẹn của dân thức giấc lẻ sở hữu thể là các đô thị lớn sôi động như Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng, đất hứa hẹn của các người thành thị sở hữu thể là Anh, là Mỹ, Canada, Phần Lan, Thụy Sĩ, đất hứa hẹn của những người muốn ẩn cư là dãy Himalaya, là Tây Tạng…

ai cũng ấp ủ khát vọng về miền đất hứa hẹn, nhưng có khi chưa kịp chạm chân đã phát hiện “thiên đường” chỉ là tên 1 nhà nghỉ ven đường – Ảnh 1.
những người trẻ ở tỉnh lẻ, nhất là các người xa lạ mang công việc đồng áng với xu thế thích lên thị thành kiếm ăn, vì tin rằng “giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố”. tỉnh thành giống như một cứu cánh, một nơi sáng sủa, vui vẻ, náo nhiệt và dễ kiếm tiền.

Ở phổ thông vùng quê, người ta cũng đua nhau đi xuất khẩu lao động. sở hữu những làng châu Âu, làng Đài Loan, những mái nhà 4 – 5 tầng thi nhau mọc lên, những ngôi mộ tổ hoành tráng được xây dựng để chứng minh cho sự khấm tương đối của những người đi tới miền đất hứa. Nghe nhắc, có những người đã bỏ cả tỷ đồng cho chuyến lưu lạc xuất ngoại, tìm không gian sống mới như thế.

người nào cũng với một miền đất hứa hẹn của riêng mình. sở hữu người vùng đất hứa là nơi thị thành sở hữu những cao ốc lung linh đèn hoa, tràn ngập các thương hiệu đắt đỏ và vô kể cơ hội khiến giàu. Nhưng vùng đất hẹn của người khác mang thể chỉ là nơi tình cờ hoang sơ, những cánh rừng lặng yên và muông thú hiền hòa. ấy là nơi mà mọi thứ đều an lành, nơi mà mỗi ngày trôi qua người ta luôn được tận hưởng cuộc sống hạnh phúc

Vươn đến những nơi [tin là] thấp đẹp và sở hữu phổ quát thời cơ hơn, đó là khát vẳng lành mạnh của gần như mọi người. Nó thúc đẩy các loại chảy thiên cư nội bộ tại một quốc gia và các cái chảy di dân, lánh nạn trên toàn cầu. Nó khiến những “thế giới” va chạm nhau, và trong xu thế toàn cầu hóa công dân, nó tạo nên sự tấp nập, giao xoa văn hóa và kinh tế mạnh mẽ ở thời đại này.

Việc những người Việt Nam, Trung Quốc, Ấn Độ đạt được thành công ở Mỹ, phát triển thành nguồn cần lao ở Anh, ở Nhật Bản hay sự hình thành đột nhiên các khu phố Hàn Quốc, khu phố Tây ở Việt Nam không còn là chuyện lạ lẫm, và nơi ai đấy ra đi để tậu chân mây mới lại là vùng đất hứa hẹn khiến cho ai khác bằng lòng cũng bình thường nốt, miễn là người ta còn cảm thấy ổn sở hữu lựa chọn của mình.

đôi khi, “thiên đường” chỉ là tên 1 nhà nghỉ ven các con phố
ai cũng cần có 1 miền đất hẹn để mơ nhưng nhỡ đâu, “thiên đường” chỉ là tên 1 motel ven các con phố với bảng hiệu bắt mắt?

Xuất khẩu cần lao, tậu thời cơ khiến việc là điều rất thường ngày ở bất cứ đâu, nơi con người khao khát sở hữu cuộc sống hạnh phúc và no đủ hơn – ngoài vòng lẩn quẩn ở quê nhà, nhưng câu chuyện là, người ta vô vọng – hy vọng đến mức nào, sẵn sàng trả mẫu giá nào để mang tấm vé tới miền đất hứa?

Gia đình anh Minh, chị Hoài, hồi ở Sài Gòn là những người phong lưu và sở hữu địa vị, vợ là doanh gia, chồng là bác sĩ, hạnh phúc sở hữu gia đình nhỏ, nhưng vẫn bỏ hết đi Úc sống, vì có họ, đấy là nơi bình yên, ko bon chen. Họ cũng chênh vênh một thời gian, vật vã để khởi đầu lại với các công tác mới, giờ đã sắm được nhà, sở hữu 1 mảnh vườn xinh phổ biến rau trái, nhưng cũng phải đánh đổi chút đỉnh. Bàn tay quen dùng dao mổ của bác sĩ giải phẫu, nay đã trở thành bàn tay làm cho mộc, làm cho vườn; tổ chức, nhãn hiệu hàng chục năm cẩn thận của chị vợ đành giao lại cho người khác; và tạm biệt những cuối tuần tụ tập nội ngoại hay hội bạn thân…

Nhưng ít ra họ còn hạnh phúc và mang thành công mới, trong khi phổ thông người không được thế. Như Đức, chàng trai 20 tuổi, quê Hưng im, vừa bị trục xuất về sau 2 năm đi Nhật diện du học sinh chả hạn. Gọi thế cho oai sở hữu làng xóm, chứ thực ra, Đức đi xuất khẩu cần lao cải trang, lách luật để khiến cho thêm gấp đôi, gấp ba giờ quy định của nước sở tại, hòng kiếm tiền hồi lại món nợ bố mẹ vay để cho Đức tìm miền đất hẹn. Đức bảo, bạn bè cậu đầy đứa làm cho chui, cứ lẩn trốn cảnh sát thôi, làm cho được ngày nào hay ngày đấy, để có tiền mà trả nợ, sở hữu vốn lận lưng chứ.

Cũng có các trường hợp tậu được miền đất hứa hẹn của mình bằng trục đường hợp pháp và vinh hoa, như được cấp học bổng du học chẳng hạn; nhưng ko muốn bị gửi về nhà sau vài năm, họ mua cách thức “ăn gian”, câu thêm thời gian trú ngụ để kéo dài thời hạn để tậu con đường phát triển thành công dân hạng một của nước sở tại.

ai cũng ấp ủ khát vọng về miền đất hẹn, nhưng sở hữu khi chưa kịp chạm chân đã phát hiện “thiên đường” chỉ là tên 1 nhà nghỉ ven đường – Ảnh hai.
Mà chẳng cứ người Việt, ở các nước đang phát triển khác, phổ biến người cũng đang mộng mơ về miền đất hẹn như thế. Họ bằng đa dạng cách ủ ấp hy vọng là cứ nhắm mắt vào chịu cất rồi mở mắt ra đã tới thiên đàng.

Nhưng sự thực là, dù đi theo trục đường nào, hợp pháp hay phi pháp, các người đi tìm miền đất hứa ở nước ngoài phải kiếm tìm công tác, cạnh tranh sở hữu người bản địa và các người di dân khác để có thu nhập trang trải chi phí sinh hoạt, trả nợ… nếu như ko có hồ sơ hợp pháp, họ thường chẳng thể tìm kiếm được những công tác chính thức, ko được pháp luật kiểm soát an ninh và sở hữu thu nhập ổn định, chẳng thể tiếp cận sở hữu những nhà cung cấp cơ bản trong đời sống, từ coi ngó sức khỏe cho đến nhà ở. Thay vào đấy, họ phải khiến cho những công tác khó nhọc, phi pháp, với thể bị chủ tiêu dùng lao động bóc lột, trả công 1 phương pháp phải chăng mạt… Và sở hữu thể bị trục xuất, bắt giữ bất cứ lúc nào.

Đích tới rốt cục của họ, dù hợp pháp hay ko, vẫn là sự đổi đời. Họ kỳ vọng sẽ được đổi cho một thế cuộc khác rẻ đẹp hơn thứ họ đang sở hữu ở quê hương. đấy có thể là 1 cuộc thế thênh thang xe cộ, 1 thế cuộc nhà cao cửa rộng, 1 cuộc thế thanh thoả dung dị, nhưng với thể lắm, ấy là một cuộc đời chìm sâu trong ánh đèn những căn hầm trồng cần sa, một cuộc đời vần vật nô lệ trên tàu biển, 1 thế cuộc cong lưng ở các công trường hiểm nguy, 1 thế cuộc không phân biệt khóc cười nơi nhà chứa tối ám.

Nhưng ngay cả bám trụ ở các miền đất hứa nội địa cũng không hẳn là dễ thở hơn. phổ quát người cũng đang chật vật để sống ở thành thị bằng mọi giá. chiếc giá để chạm tay tới miền đất hẹn mang thể là áp lực phải thành công, là chật vật với tiền thuê nhà, khiến cho việc điên cuồng, trần trả góp tiền chung cư, để bố mẹ già ở quê nhà nhớ con mong cháu, là hy sinh cả tuổi xanh để chuẩn bị cho con mình một cuộc đời khá hơn. Kiếm được phổ biến tiền hơn, nhưng mức tầm giá sinh hoạt cũng đắt đỏ hơn, sức ép cạnh tranh lớn hơn, là vật lộn sở hữu tắc các con phố, ngột ngạt để đi làm, là xoay xoả khó khăn để với hộ khẩu, để xin học trường phải chăng cho con…

Dù cho miền đất hứa họ đã chọn ko xuất sắc như họ hy vọng, và việc chạm đến nó phải trả giá bằng những giọt nước mắt rơi thầm, các cơn stress triền miên, người nào cũng phải kiên cường mà sống tiếp.

Đâu cũng có thể là miền đất hứa, ví như người ta đủ yêu thương

các áp lực đè nặng lên vai người đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền trả nợ, khiến cho giàu, những mẫu chết của người lánh nạn hay những phận người được mua thấy trong các nông trại cần sa, những thanh lâu, công trường… ở châu Âu; sự bùng nổ dân số, nạn tắc các con phố, ô nhiễm môi trường, tệ nạn ở phổ quát đô thị to ở Việt Nam đã phần nào cho thấy sự hà khắc của những miền đất hứa hẹn.

ai cũng muốn đi đến những chân trời mới, rồi người nào sẽ ở lại và gắn bó với tận cùng mùi vị của đất đai, mang những tàu cá và đảo nổi đảo chìm, với các cằn khô sỏi đá, sở hữu giấc mơ dựng thế cuộc trên đất đai quê hương? Nỗi hy vọng lớn của những người thiên cư được tạo nên trong khoảng một vô vọng to, từ sự ám ảnh không thể sống hạnh phúc và khiến cho giàu từ quê hương. Nhưng may quá, vẫn còn các người ở lại, những người ko bỏ chạy, không chọn cách thức kiếm tìm thời cơ trong khoảng 1 nơi xa, đối mặt sở hữu nguy khốn, đối mặt với từng trắc trở đời sống, để đổi đời, để ko dứt niềm lạc quan “còn da lông mọc, còn chồi lên cây”.

đấy là các người già đơn chiếc ở phổ thông ngôi làng giàu lên nhờ xuất khẩu lao động. đấy là những người như Tuấn, một anh chàng nhiếp ảnh đã lăn lộn mãi ở Hà Nội sở hữu nghề nhiếp ảnh, sở hữu tài, nhưng không thể khó khăn nổi có hàng trăm người với tài khác. Tuấn về Hải Phòng, 1 vùng đất ko được coi là hứa lắm nhưng cũng ít đối thủ để mở ảnh viện, và thành công ma lanh. ấy là những người “sống giữa lòng thành phố nhưng mơ về thị trấn hoang”, sắm cách sống vui ở những vùng xa. đó là những Youtuber như Hùng, từ bỏ miền đất hứa hẹn của vạn người Hà Nội để khai phá miền đất hứa hẹn của riêng mình ở quê nhà Thái Nguyên, gây chú ý mang kênh Youtube Ẩm thực mẹ làm.

người nào cũng ủ ấp khát vọng về miền đất hẹn, nhưng có khi chưa kịp chạm chân đã phát hiện “thiên đường” chỉ là tên 1 nhà nghỉ ven đường – Ảnh 3.
Khó mang thể so sánh dòng giá phải trả của các người đi và những người ở; khó với thể nhắc ai sung sướng, hạnh phúc hơn ai, nhưng ở đâu cũng thế cả thôi, dễ điều này lại khó điều khác, khổ chuyện này nhưng sướng chuyện kia. Chẳng sở hữu nơi đâu thực thụ xuất sắc và tiện dụng, bởi nếu như thật vậy, người ta đã chẳng đau đáu việc ở hay đi.

tất nhiên, các cuộc di trú sẽ tiếp diễn diễn ra, như nó vốn phải thế, không chỉ là hành trình từ những nước đang phát triển sang những nước vững mạnh, mà mang cả chiều hướng ngược lại. Dù là di dân hay lánh nạn, dù là ở hay đi, bản tính của chúng có lẽ cũng ko khác nhau, ấy là người ta tìm một chốn mà ở đấy người ta tin rằng mình sở hữu thể an cư lạc nghiệp, ở đó người ta thấy mình được trọng dụng, được hạnh phúc.

Và với 1 sự thực, là dù sống ở đâu, phổ biến thời cơ [đồng nghĩa phổ quát khó khăn, áp lực, rộng rãi chi phí] hay ngặt nghèo, người ta giàu hay nghèo cũng là do chính bản thân mình, sự nỗ lực, cần cù và trí óc của mình. Chẳng mang nơi đâu là miền đất hứa hẹn ví như ta ko vươn lên, và nơi đâu cũng là miền đất hứa hẹn, giả dụ ta thực sự yêu xứ sở ấy tới cùng tận cốt lõi, để thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh, vật vã vì những trở ngại, mất niềm tin vào cuộc đời, ta bắt tay vào dựng xây nó.

Video liên quan

Chủ Đề