Đừng nhân danh tình yêu review năm 2024

Cuối cùng cũng đọc xong Đừng nhân danh tình yêu của Bất Kính Ngữ, điểm trong cái list truyện đã đọc là 9/10. Điểm trừ duy nhất là… anh chồng trong này quá tốt.

Điểm yêu thích nhất trong truyện là ý nghĩa của nó: hôn nhân là cái nhà, còn tình yêu chỉ là một cái cột bên trong, ngoài cái cột đó còn đủ thứ cái cột khác như sự nghiệp, gia đình hai bên, con cái, chuyện vợ chồng, chuyện thường ngày,... Đây, đây mới là cái gốc của sự hợp nhau, của cái gì mà Đám cưới Bạc, Đám cưới Vàng của hai ông bà già sau này.

Tình yêu ngọt ngào phải quỳ gối trước hôn nhân, mà hôn nhân bao gồm rất nhiều thứ đắng cay mặn nhạt!

Trở về lề: Mình thích công việc của anh chính, anh ấy là một bác sĩ ngoại khoa tim mạch vì vậy bản tính có chút bất bình thường mà theo chị chính nhận xét là: GIẢ TẠO! Tiếp nữa, mình thích tính cách của chị chính: thực tế, thực dụng, chăm chỉ, mồm mép, mạnh mẽ,… rất rất nhiều – với mình chị ấy là hình mẫu lý tưởng, trừ hai điểm là yêu anh chính và cưới được anh chính.

Ờ, ta đây GATO đấy, thì sao!!!

Chồng gì mà ban đầu chỉ ấn tượng với “cô ấy” chút chút, rồi làm con người ta to bụng, rồi cưới, cưới xong rồi trải qua vài trăm trang trở thành một người vô cùng, vô cùng được yêu thích, cụ thể: mổ xong, trực đêm xong, khám bệnh xong tất tả chạy về nhà nấu cơm, dọn nhà, chăm con để vợ chăm lo sự nghiệp, đủ thứ mây mây phía sau nữa. Haizz… mình không phủ nhận, mình đều thích hai vợ chồng nhà này – mặc dù mình khá GATO. Nói dai thành nói dại thôi nhịn!

Qua truyện Đừng Nhân Danh Tình Yêu, tác giả Bất Kinh Ngữ muốn cho bạn đọc thấy được một góc của đời sống hôn nhân thực tại, mặt "chìm" sau cuộc sống hôn nhân.

Hôn nhân thường gắn liền với tình yêu, tình yêu thiêng liêng thì hôn nhân cũng vậy. Hai Hai thứ nay tuy có liên quan mật thiết với nhau nhưng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau.

Mặc dù chưa từng buông ra lời yêu thương nhau nhưng tình cảm, lòng độ lượng luôn hiện hữu trong tim họ, chính những hoạt động, cuộc sống hàng ngày đã gắn kết họ lại gần nhau hơn...

Là truyện thứ hai của Bất Kinh Ngữ mà mình đọc, ấn tượng cùng cảm tình so với Lạc chốn phù hoa chỉ có hơn không kém, có điều bộ này làm mình buồn quá :’<

Đừng nhân danh tình yêu nói về cuộc hôn nhân của Đồ Nhiễm – một cô gái mà mới đầu rất dễ bị người đọc xếp vào dạng nữ phụ tham tiền mặt dày trơ tráo làm tiểu tam. Cuộc hôn nhân của cô với Lục Trình Vũ bắt đầu từ việc cô có thai – hậu quả của một đêm hai người say rượu lên cơn bốc đồng, dù trước đó mối quan hệ giữa họ cũng chỉ được gọi là “có quen biết”. Họ kết hôn không phải vì yêu. Bố mẹ Trình Vũ, bạn bè của anh, bạn gái cũ của anh, thậm chí cả mẹ Đồ Nhiễm cũng cho rằng đây là cuộc hôn nhân không cân xứng: gia đình anh giàu hơn, công việc cao quý hơn, ngoại hình cũng xuất sắc, đến Đồ Nhiễm cũng không ít lần cảm thấy tự ti về bản thân. Mọi người đều cho là cô lấy anh chỉ vì tiền.

Thế nhưng cái thai đó cô không giữ được. Rồi mới cưới xong anh lại ra nước ngoài, trong chuyến đi đó có cả Lý Sơ Hạ – người yêu cũ của anh. Cô ấy đẹp, lại duyên dáng, thuộc kiểu phụ nữ dễ khiến đàn ông xiêu lòng. Bạn bè đều thấy Sơ Hạ và Trình Vũ là một cặp trời sinh, chính Đồ Nhiễm cũng thấy vậy. Hai người họ yêu nhau bốn năm, Trình Vũ cũng nói ngoại trừ danh phận thì họ cũng gần như sống chung rồi, nhưng đủ thứ áp lực khiến họ chia tay. Giờ đây khi anh kết hôn với một-người-không-xứng, sợi dây ràng buộc giữa hai người lại đã mất, Sơ Hạ luôn chờ mong anh sẽ ly dị vợ để quay lại với cô ấy. Thậm chí cô ấy đã từ hôn khi thiếp mời đã gửi đi, chỉ vì mong chờ ngày nào đó Trình Vũ sẽ cho cô một đáp án thỏa đáng. Kể cũng lạ, kẻ thứ ba là người yêu cũ thường hay khiến mình thấy ác cảm, nhưng với Sơ Hạ mình không hề thấy ghét cô ấy, thậm chí có chút đồng cảm. Nỗi sầu muộn của hai người phụ nữ – Đồ Nhiễm và Sơ Hạ – cũng là từ Trình Vũ mà ra, bởi anh luôn lạnh lùng ít nói, ít thể hiện cảm xúc nên mọi người không biết anh nghĩ gì, vì vậy mà Sơ Hạ luôn mòn mỏi chờ còn Đồ Nhiễm thì luôn đau khổ.

Truyện có mấy chi tiết mình thấy rất ấn tượng mà ngược tâm kinh khủng, làm tâm trạng mình bị down suốt một thời gian dài. Một là khi Sơ Hạ tới đưa thiếp cưới, Đồ Nhiễm đã lấy cớ đi mua đồ uống để hai người có không gian riêng nói chuyện, cô đứng dưới sân nhìn lên trên nhà, sau đó chứng kiến anh chở Sơ Hạ đi đâu đó đến tận sáng mới về. Trớ trêu là Đồ Nhiễm không mang chìa khóa hay điện thoại, cô định đi bus đến nhà người bạn rồi lại nảy sinh ý muốn chờ anh, cũng là một lần đặt cược phần tình cảm của anh với mình, cô chờ, chờ mãi, để rồi cuối cùng thất vọng, hứng sương hứng gió một đêm. Liệu đêm đó cô ấy đã buồn đến thế nào khi nghĩ đến cảnh anh cùng người yêu cũ đang ở một căn phòng ấm áp nào đó mà tình tình ý ý? Dù rằng thật sự đêm đó giữa hai người họ chẳng có chuyện gì, anh chỉ đưa Sơ Hạ về nhà rồi lại qua bệnh viện, cũng đã nhắn tin cho cô, có điều lúc cô đọc tin nhắn thì mọi chuyện đã diễn biến theo hướng khác rồi.

Chi tiết thứ hai là lúc cô đang muốn ly dị thì có bầu lần nữa, cô hỏi anh có phải nếu không lấy cô thì anh sẽ quay lại với tình cũ? Sau khi mất đứa con có phải anh từng nghĩ đến chuyện ly dị? Anh đều thừa nhận, nhưng lại chẳng nói gì thêm. Làm mình uất muốn chết, nói một câu mất vạn tiền hay sao mà anh lại phải tiết kiệm đến vậy? Để rồi làm Đồ Nhiễm lại hiểu nhầm ý anh mà đau đớn.

Chi tiết thứ ba, phải nói là nó quá buồn. Khi mang thai hai người lại sống tách ra vì để tiện cho việc đi lại, nhưng có một ngày Đồ Nhiễm thấy bất an, nên đêm hôm cô vẫn cố về nhà xem anh thế nào. Bước vào là cảnh anh đang nhắm mắt vừa hút thuốc vừa nghe nhạc, trên bàn lại có một cái phong bì. Đáng nói là ngay lúc sáng cô đã gặp Sơ Hạ, trên xe Sơ Hạ chỉ phát đi phát lại một bản tình ca da diết, cũng chính là bản nhạc mà anh đang nghe. Có vẻ như đó là bản tình ca của riêng hai người họ. Đồ Nhiễm nhận ra lúc đó anh có chút không thoải mái. Nửa đêm cô lén xem cái phong bì kia, lại phát hiện đó là nhật ký về chuyện tình cảm giữa Trình Vũ và Sơ Hạ, trong đó còn kẹp một bức ảnh chụp anh ở bãi biển – một bức ảnh rất có hồn, dường như người chụp đã đặt hết tâm tư vào người con trai trong bức ảnh. Nó được chụp khi anh ra nước ngoài du học cùng với Sơ Hạ vào năm trước. Quyển nhật ký đó, Đồ Nhiễm xem mà cũng phải rơi lệ, tới mức cô đã nói với Trình Vũ rằng cô không thể nào yêu anh sâu sắc được đến thế. Bạn có biết tháp nhu cầu của Maslow không? Ông xếp các nhu cầu của con người thành 5 tầng, tầng thấp nhất là nhu cầu thể lý, tức ăn uống ngủ nghỉ,…tầng thứ hai là nhu cầu an toàn, thứ ba là nhu cầu tình cảm, thứ tư là được quý trọng, cao nhất là được tự thể hiện bản thân. Những nhu cầu cơ bản ở phía đáy tháp phải được thoả mãn trước khi nghĩ đến các nhu cầu cao hơn. Lằng nhằng như vậy là vì mình muốn nói, nhu cầu cơ bản của Sơ Hạ được thỏa mãn hết rồi, nên cô ấy có thể toàn tâm toàn ý mà đem trái tim mình yêu Trình Vũ, còn Đồ Nhiễm thì vẫn chưa giải quyết xong cái nhu cầu ở đáy tháp, cô ấy vẫn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nên đương nhiên tình yêu của cô ấy không so nổi với Sơ Hạ.

Mình không cho là đoạn này Sơ Hạ vô sỉ muốn xen vào gia đình người khác. Cô ấy luôn nghĩ Trình Vũ nên ly dị Đồ Nhiễm, hai người không yêu nhau, mà cô vẫn yêu anh, lại mơ hồ nghĩ anh cũng còn tình cảm với mình. Cô ấy đính hôn rồi từ hôn rồi lại đính hôn, dường như cũng chỉ vì tránh áp lực từ phía gia đình và dư luận, còn thật tâm vẫn mong chờ Trình Vũ sẽ làm gì đó. Cho đến buổi sáng khi biết Đồ Nhiễm có thai, mình nghĩ có lẽ Sơ Hạ bắt đầu thấy hoảng hốt, hoang mang, chút hy vọng còn sót lại cũng sắp tan biến. Nếu đã không yêu, nếu đã sắp ly dị, cớ sao lại có thêm một đứa trẻ? Cho nên cô ấy muốn níu kéo, muốn anh nhớ lại đoạn tình cảm nồng nàn của hai người, cũng tỏ rõ cho anh biết cô vẫn còn yêu anh.

Cuối cùng thì Trình Vũ và Đồ Nhiễm cũng về bên nhau, anh cũng nhận ra cô đã yêu anh từ rất lâu rất lâu rồi mà anh không biết. Kết HE nhưng thật sự vẫn muốn cho anh Trình Vũ một quả đấm vì cái sự ít nói dễ gây hiểu lầm của anh làm hai người phụ nữ khổ lên khổ xuống.