40 bài hát hàng đầu của thập niên 90 năm 2023

Niềm vui với thế giới, Giáng sinh đã gần đến!

Show

Chẳng bao lâu nữa, những cái chuông, những bông hoa tuyết, ông già Noel sẽ được trang trí khắp mọi con đường, ngõ phố.

Những giai điệu quen thuộc của Slient Night, Last Christmas sẽ vang lên.

.... và dưới đây là 40 bài hát Giáng sinh bất hủ trên thế giới. Việt Thương xin tổng hợp và gửi đến bạn.

........ hãy hòa giai điệu và tận hưởng khoảnh khắc giao mùa cùng chúng tôi.

Bạn sẽ muốn đọc bài viết này khi nghe các bản  nhạc bên dưới: Sound Season: Nhạc cụ phổ biến nhất được sử dụng trong âm nhạc Giáng sinh

Mua nhạc cụ tặng quà Giáng sinh cho bé, tại sao không

Những món quà Giáng sinh lý tuởng cho drummer

Những món quà Giáng sinh lý tuởng cho người chơi guitar

Những món quà Giáng sinh lý tuởng cho người chơi keyboard/piano

Gợi ý chọn quà Giáng sinh ý nghĩa và thiết thực cho bé

Những bài hát giáng sinh chưa bao giờ cũ

1. White Christmas (1942)

Bản hit kinh điển của Bing Crosby về một cảnh Giáng sinh đẹp như tranh vẽ là một trong những bài hát kỳ nghỉ phổ biến nhất từ trước đến nay - Trang Guinness World Records thậm chí còn gọi nó là đĩa đơn bán chạy nhất mọi thời đại.

2. I'll Be Home For Christmas (1943)

Lại thêm một bài hát về giáng sinh tuyệt vời nữa của Crosby; bài hát chân thành của anh là một sự tôn vinh cảm động cho những người lính chiến đấu trong Thế chiến II.

3. Have Yourself a Merry Little Christmas (1944)

Judy Garland ban đầu thu âm bài hát Giáng sinh nhẹ nhàng này cho vở nhạc kịch Meet Me ở St. Louis, nói về cô con gái  chuẩn bị đến New York.

4. The Christmas Song (1946)

Mọi người đều biết bài hát ngày lễ này với giọng ca của Nat King Cole hát, "chestnuts roasting on an open fire.". Nó vinh danh Grammy năm 1974.

5. Frosty the Snowman (1947)

Gene Autry là người biểu diễn đằng  bài hát này và  "Rudolph the Red-Nosed Reindeer (Rudolph chú tuần lộc mũi đỏ)", chính là giọng ca mà bạn đã gắn bó từ khi còn bé.

6. Let It Snow! Let It Snow! Let It Snow! (1948)

Bài hát kỳ nghỉ vui nhộn này của Frank Sinatra nói về thời tiết mùa đông lạnh lẽo. Bài hát giàu cảm xúc. Mặc dù nó không có trong album Giáng sinh ban đầu của anh ấy, nhưng nó đã được xuất hiện trong album tổng hợp được cập nhật nhiều năm sau đó.

7. Santa Baby (1953)

Bài hát táo bạo này của Eartha Kitt là về việc muốn một số món quà Giáng sinh khá xa hoa. Mặc dù đây là một giai điệu ngày lễ, nhưng đây là một trong những bài hát nổi tiếng nhất của cô từ trước đến nay.

8. Blue Christmas (1957)

Blue Christmas là một trong những bài hát hay về giáng sinh được biểu diễn bởi ca sĩ Elvis. Theo một cuộc phỏng vấn với ca sĩ quá cố Millie Kirkham, bản thu âm của Elvis Presley là bài hát nổi tiếng nhất, nhưng có tin đồn rằng anh thậm chí không muốn hát nó ngay từ đầu.

9. Rockin' Around the Christmas Tree (1958)

Brenda Lee thể hiện nó khi chỉ mới 13 tuổi (!) Khi cô ấy hát có lẽ không bao giờ đoán được rằng mọi người vẫn sẽ nghe nó ngày hôm nay.

10. Sleigh Ride (1958)

Bài hát pop Johnny Mathis này nằm trong album Giáng sinh đầu tiên của anh ấy - tổng cộng, anh ấy đã phát hành sáu bản trong suốt sự nghiệp của mình.

11. Jingle Bells (1960)

Sự thể hiện vui nhộn của Ella Fitzgerald về tác phẩm kinh điển Giáng sinh này được bất lên mọi nơi, trong mọi mùa Đông. Một phiên bản hòa âm kèn Harmonica của nó đã được chơi ở ngoài vũ trụ.

Bài hát Jingle Bells mà chúng ta vẫn nghe quen tai mỗi dịp lễ Giáng sinh thực ra ban đầu được viết cho dịp lễ Tạ ơn ở Mỹ. Vào ngày 16/12/1965, trong khi chuẩn bị thực hiện chuyến tiếp cận có người lái đầu tiên giữa hai tàu vũ trụ trong không gian với Gemini 7, phi hành đoàn của Gemini 6 đã thông báo rằng họ nhìn thấy một vật thể bay ở quỹ đạo Bắc Cực và sau đó chơi bài Jingle Bells bằng chiếc harmonica mà họ đã mang lậu lên tàu.

12. It's the Most Wonderful Time of the Year (1963)

Sự thật thú vị: Bài hát pop này của Andy Williams thường được xuất hiện trong các quảng cáo back-to-school cho Staples.

13. Christmas, Baby Please Come Home (1963)

Bài hát đầu tiên của Darlene Love có thể nói về sự đau lòng, nhưng nó khiến chúng ta rất vui khi nghe nó mỗi năm.

14. A Holly Jolly Christmas (1965)

Bài hát A Holly Jolly Christmas theo phong cách pop trong album Giáng sinh của Burl Ives.

15. Winter Wonderland (1966)

Bài hát này vui nhộn, mang lại nhiều cảm xúc cho những ngày cuối năm..

16. Merry Christmas, Baby (1968)

Một bản  R & B Christmas thì không có gì hơn khi phiên bản Otis Redding giai điệu Three Blazers của Johnny Moore

17. Christmastime Is Here Again (1968)

The Flirtations có thể không đạt được sự thành công như những ban nhạc nữ thập niên 60 khác, nhưng những bài hát về Giáng sinh của họ luôn thuộc top.

18. Feliz Navidad (1970)

Bài hát lạc quan dễ nhớ của ca Puerto Rico, Jose Feliciano bằng tiếng Anh và Tây Ban Nha khiến nó trở thành bài hát Giáng sinh hai ngôn ngữ hay nhất.

19. I Saw Mommy Kissing Santa Claus (1970)

Mặc dù Jimmy Boyd là nghệ sĩ gốc của bài hát này, bản cover của Jackson 5 vẫn rất lôi cuốn, với những nhịp điệu vui nhộn, giọng hát tuyệt vời.

20. This Christmas (1971)

Có lẽ bạn đã nghe bài hát này được cover bởi nhiều nghệ sĩ khác, nhưng Donny Hathaway là người đầu tiên. Rolling Stone thậm chí còn gọi anh là một trong những "nghệ sĩ da đen quan trọng nhất" thời bấy giờ.

21. Happy Xmas (War Is Over) (1971)

John Lennon và Yoko Ono đã thu âm bài này với Dàn hợp xướng cộng đồng Harlem như một bài hát phản kháng chiến tranh Việt Nam, và cuối cùng nó đã trở thành một bản hit Giáng sinh kinh điển.

22. Christmas Must Be Tonight (1977)

Bài hát Giáng sinh với sự rung cảm của rễ cây, bài hát này của The Band ca ngợi cuộc sống của "con trai thợ mộc", người mang đến niềm vui cho thế giới.

23. Wonderful Christmastime (1980)

John Lennon không phải là Beatle duy nhất làm nên tác phẩm kinh điển Wonderful Christmastime: Paul McCartney đã viết về những rung cảm tốt đẹp vào Giáng sinh.

24. Christmas Wrapping (1981)

Giai điệu Giáng sinh an lành cho mọi người, cùng nhau tận hưởng một kỳ nghỉ êm đềm. 

25. Last Christmas (1984)

Bộ đôi nhạc pop WHAM!, Gồm George Michael và Andrew Ridgeley, đã phát hành bài hát này vào năm 1984, nhưng nó đã không đứng đầu bảng xếp hạng cho đến năm 2017 (sau cái chết của Michael), mặc dù đã truyền cảm hứng cover rất nhiều năm về sau. 

26. Santa Claus Is Comin' to Town (1985)

Chỉ cần nghe bài hát Bruce Springsteen này, và bạn sẽ ngay lập tức nhận ra lý do tại sao anh ấy được gọi là "Ông chủ". Đó là màn trình diễn mạnh mẽ nhất của bài hát kỳ nghỉ cổ điển.

27. Fairytale of New York (1987)

Ban đầu Pogues đã viết bài hát này một thách thức - một thách thức được đưa ra bởi Elvis Costello - và trong những năm kể từ khi phát hành, nó đã trở thành bài hát Giáng sinh được chơi nhiều nhất trong thế kỷ 21 ở Vương quốc Anh và Ireland. Một bài hát đáng để nghe mọi mùa Giang sinh. Kết quả không cho một vụ cá cược, đúng không?

28. Rudolph the Red-Nosed Reindeer (1993)

Harry Connick, Jr. đã hát, đã sống như một đứa trẻ thực sự trong bài hát này. Bài hát mà bất cứ ai cũng nghe từ khi còn bé.

29. All I Want for Christmas Is You (1994)

Mariah Carey có cả một album chứa đầy những bài hát Giáng sinh yêu thích của bạn, nhưng bài hát All I Want for Christmas Is You (với tiếng chuông leng keng trong từng giai điệu) là bài hát xuất sắc nhất của cô.

30. 8 Days of Christmas (2001)

Quay lại khi Beyoncé chỉ là một thành viên của Destiny's Child, phiên bản rút gọn của tác phẩm kinh điển Giáng sinh này đã bùng nổ từ những chiếc boombox của tất cả những đứa trẻ thập niên 90

31. Joy to the World (2006)

Aretha Franklin  ăn mặc theo chủ đề giáng sinh và hát bài hát này, sau đó, Joy to the World trở thành bài hát hit nhất.

32. Silent Night (2007)

Ca khúc Giáng sinh kinh điển này cũng đã được hát bởi hàng tấn nghệ sĩ, từ Bing Crosby đến Justin Bieber, nhưng bản cover của Josh Groban thực sự kỳ diệu và lôi cuốn người nghe.

33. Must Be Santa (2009)

Bob Dylan có vẻ như là một sự phù hợp kỳ lạ cho một album Giáng sinh, nhưng Giáng sinh trong trái tim của anh ấy có giai điệu vui nhộn, tràn đầy accordion mà không ai có thể cưỡng lại.

34. We Need a Little Christmas (2010)

Bài hát ban đầu xuất hiện trong vở nhạc kịch Mame năm 1966, sau đó được hát lại bởi diễn viên của chương trình truyền hình Glee.

35. It's Beginning to Look A Lot Like Christmas (2011)

Bất kỳ bài hát Giáng sinh nào của Michael Bublé đều có thể lọt vào danh sách những bài hát đáng lựa chọn cho mùa Noel vì giọng hát êm dịu của anh và It's Beginning to Look A Lot Like Christmas là một trong số đó.

36. O Holy Night (2014)

Lựa chọn hiện đại hơn cho ngày lễ lạnh lẽo vào cuối năm. Bài hát O Holy Night được trình bày bởi nhóm cappella tài năng Pentatonix, người đã giành chiến thắng trong cuộc thi cappella của NBC The Sing-Off năm 2011.

37. Christmas Time Is Here (2015)

Bài hát này ban đầu được viết cho chương trình truyền hình đặc biệt A Charlie Brown vào Giáng sinh năm 1969 - nhưng ca sĩ nhạc đồng quê LeAnn Rimes hát lại với giọng điệu chậm, du dương, và rồi… nó trở nên bất hủ.

38. Someday at Christmas (2016)

Bài hát này ban đầu được phát hành như một phần của album Giáng sinh năm 1967 của Stevie Wonder, nhưng vào năm 2016, anh đã thu âm phiên bản ngoạn mục này với ca sĩ soul Andra Day.

39. You Make It Feel Like Christmas (2017)

Album Giáng sinh của Gwen Stefani là bài thơ ca ngợi bạn trai Blake Shelton

40. What Christmas Means to Me (2018)

John Legend takes on this earnest song for his album, A Legendary Christmas. And who's that playing harmonica? It's Stevie Wonder again!

John Legend hát chính cho các khúc tha thiết này trong album A Legendary Christmas. Và ai chơi kèn Harmonica? Vẫn là Stevie Wonder!

Cùng nghe nhé

Bài viết được quan tâm:

  • Loa line array
  • Loa âm trần
  • Loa treo tường
  • Loa cột
  • Loa sân khấu

One of the great joys of listening to music in the ’90s was then being able to curate your own best-ofs. It was the decade of cassette mixtapes, the highly personal, labor-intensive home recording projects that involved patiently waiting for a song to play on the radio in order to tape it, or painstakingly rewinding and fast-forwarding to an exact right moment to dub from one cassette to another. Writing out the tracklist and embellishing it with design was an entire artform in itself. This was the first version of personal playlisting. Here are the 250 songs that would make up Pitchfork’s ultimate ’90s mixtape.

Read Pitchfork’s list of the best albums of the 1990s here, and check out our full ’90s package here.

For more about how we put together this list, read this letter from our editor-in-chief Puja Patel.

Our 2003 list of the best albums of the 1990s can be found here. Our 2010 list of the best songs of the 1990s can be found here.


250.

Len: “Steal My Sunshine” (1999)

Of all the great one-hit wonders of the ’90s, Len’s “Steal My Sunshine” might be the most enduring and the most inexplicable. Somehow, a pair of Canadian siblings managed to capture the essence of Southern California in a single that turned into a summertime perennial. The song comes into view slowly, like a mirage shimmering on the edge of a sun-bleached horizon. Its foundational sample of Andrea True Connection’s disco classic “More, More, More” reveals itself as a grounding mantra, then the bliss goes widescreen once Len crash into the verse. Marc and Sharon Costanzo share a lackadaisical vocal affect—it sounds like they hit the studio directly after getting burned on the beach—but where so many slackers couldn’t be bothered to shape their slothfulness into hooks, Len cares deeply about leisure: They’re committed to wasting away the hours that make up a dull day. Because nothing sounds better than doing absolutely nothing. –Stephen Thomas Erlewine

Listen: Len, “Steal My Sunshine”


249.

Wu-Tang Clan: “Triumph” (1997)

No need to address Inspectah Deck’s opening lines, which everyone who cares about the Wu-Tang Clan already knows by heart, and has probably tried rapping themselves at some point. They’re great, but they stick in your head above the others partly by virtue of coming first. What about Raekwon’s white-gold tarantula, rhymed—unbelievably but perhaps inevitably—with “substantial-a”? Even U-God gets an all-timer in there, singing a song from Sing-Sing, sipping on ginseng. The monumental first single from their sprawling and uneven second album, “Triumph” is the Wu’s last great stand as a nine-man team and one of hip-hop’s greatest posse cuts. Over suitably dusty RZA production, with nothing remotely resembling a chorus, they go in for six minutes about Marvel comics and Mortal Kombat; Tennessee Williams and Laurel & Hardy; champagne bottles and squabbles with rival crews; and, of course, the will of the Wu to rule it all. They were never particularly aligned with commercial trends, but in 1997, at the dawn of the shiny suit era, this sort of wordy mythologizing was especially unfashionable. And yet, with no concessions to the mainstream save its blockbuster music video, it went platinum. The first line of the final verse provides the most apposite reaction: “Ayo, that’s amazing.” –Andy Cush

Listen: Wu-Tang Clan, “Triumph”


248.

Ani DiFranco: “Both Hands” (1990)

Ani DiFranco kicked off her studio discography with a mature song about the end of an affair that she recorded when she was just 18. The opening track off her self-titled debut, which was also the first release from her DIY label Righteous Babe, “Both Hands” hangs sensual recollections on a skeleton of trembling acoustic guitar. Flickering between a slam-poetry cadence and the frantic trill of a Gen X Joni Mitchell, the bisexual-icon-to-be narrated the dissolution of a formative relationship with a person of unspecified gender, whose physical contours read as female. It would take a few years for DiFranco to become the default soundtrack of coffeehouses and women’s centers, but with “Both Hands”—still her most popular track—she arrived as both a throwback to folk’s idealistic hippie heyday and a prophet of sexual revolutions to come. –Judy Berman

Listen: Ani DiFranco, “Both Hands”


247.

Fugazi: “Smallpox Champion” (1993)

While colonizing the Americas in the 1700s, officers from Britain enacted biological warfare by intentionally gifting blankets infected with smallpox to Indigenous Americans. Though historians debate if the method even worked, it’s a revolting act immortalized in the diaries of those who pulled it off—and the history lesson at the heart of In on the Kill Taker’s most energizing track. Led by Guy Picciotto’s fuming vocals, “Smallpox Champion” is a scathing condemnation of U.S. genocide filtered through Fugazi’s rousing brand of post-hardcore. Between Brendan Canty’s aggressive tom hits and Ian Mackaye’s wiry guitar noise lies a protest song without any of the typical cliches or moral preaching. Instead, Picciotto delights in the promise of retribution: “History rears up to spit in your face.” By the time its whammy-bar riffs ring out and its “cha-cha-cha” chants start, Fugazi sound almost joyful. “You’ll get yours,” cheers Picciotto. “Woohoo-hoo!” –Nina Corcoran

Nghe: Fugazi, nhà vô địch nhỏ của người Hồi giáo Fugazi, “Smallpox Champion”


246.

Wilson Phillips: "Giữ trên" (1990)

Nắm giữ trên các mũi khâu cùng nhau trại và sự cố gắng từ những năm 80, piano Chintzy, và những gì nên nghe như những lời khẳng định được khâu trên những chiếc gối ném, mở trái tim và tâm trí của bạn, ngày mai sẽ dễ dàng hơn, bạn có trách nhiệm với hạnh phúc của chính mìnhMột lần nữa, một bài quốc ca toàn cảnh.Ca khúc bắt đầu bằng một tiếng gõ và chỉ là gợi ý về các chuỗi trước những hợp âm schmaltzy đó.Đó là một lời cầu xin được đóng gói như một cuộc nói chuyện pep: Nắm giữ trên mạng là đĩa đơn đầu tiên của Wilson Philliplà hoàng gia đá mềm).Với việc giữ vững, họ đã yêu cầu được thực hiện nghiêm túc, theo cách riêng của họ, với hy vọng rằng bạn cũng có thể nhận ra tiềm năng của bạn, ngay cả khi chỉ trong một ngày nữa.MạnhDani Blum

Nghe: Wilson Phillips, "Giữ trên" Wilson Phillips, “Hold On”


245.

Từ chối: Tiếng ồn mới (1998)

Từ chối bị đổ lỗi cho tất cả mọi thứ xuất hiện sau khi thể loại Masterwork của họ Tiếng ồn mới: NU-Metal, Hot Topic-Core, Rudimentary Techno Beats rơi vào tình cờ rơi vào sự cố của các bài hát Hardcore.Nhưng những gì nâng cao bài hát này trên chỉ là pastiche là sự cân bằng tinh tế của nó.Ở đây, ban nhạc Hardcore Thụy Điển rất đau đớn, nhưng cũng lỏng lẻo và vui tươi hơn hầu hết các đồng nghiệp và kẻ bắt chước của họ.Mỗi phần của bài hát thực hiện công việc của nó: phần giới thiệu có mạch báo hiệu sự xuất hiện của một cái gì đó quan trọng, những câu thơ xây dựng căng thẳng và các điệp khúc đạt được với lực lượng thiên thạch.Với sự tự tin không ngừng, từ chối đã hứa một âm thanh mới và sau đó thực sự đưa ra một opus chỉ ra một con đường phía trước cho âm nhạc nặng nề trong thiên niên kỷ mới.Mạnhmehan Jayasuriya

Nghe: Từ chối, tiếng ồn mới Refused, “New Noise”


244.

Deborah Cox: Không ai có thể ở đây (1998)

Deborah Cox đã dành sáu tháng đầu tiên trong sự nghiệp âm nhạc của mình để lưu diễn với tư cách là một ca sĩ dự phòng cho Celine Dion, một khóa học về cách biến mọi ghi chú thành một cảnh tượng.Trong cuộc đột phá của cô ấy, thì không ai được cho là ở đây, những người thay đổi nhỏ nhất đang mê hoặc, một cạnh lởm chởm trong cổ họng khi cô ấy thừa nhận tình yêu đã hạ gục cô ấy, cách mà nguyên âm hang động khi cô ấy hát từ buồn,Shock of Shriek tích tụ khi cô thắt lại đoạn điệp khúc.Bộ gõ nhẹ nhàng và tiếng chuông xoáy trong nền, và bài hát cuộn quanh và xung quanh suy nghĩ tròn của Cox, khi cô ấy vượt qua sự thất vọng, hy vọng, và từ chối, tất cả đều dẫn đến một sự thay đổi quan trọng của Cathartic.Tôi không nên quan tâm nữa, cô ấy rên rỉ khi đường ray ra, tiếng thở dài cuối cùng trước khi cô ấy nhượng bộ.

Nghe này: Deborah Cox, không ai có thể ở đây ” Deborah Cox, “Nobody’s Supposed to Be Here”


243.

Kế hoạch mất trí: Bạn được mời (1999)

Vào thời điểm Kế hoạch mất trí phát hành khẩn cấp & I, vào năm 1999, ban nhạc đã không phù hợp với bất kỳ vị trí hiện tại nào.Sinh ra từ Washington, D.C., Punk Punk, họ co giật xung quanh các nhịp điệu giống như Jazzbos lo lắng.Được chấp nhận bởi những người hâm mộ nhạc rock độc lập, album thứ ba của họ đã được tài trợ, và sau đó bị bỏ rơi, bởi một nhãn hiệu lớn dễ bị phân tâm.Emo?Fine, nhưng bạn được mời, bản thu âm ảnh hưởng đến trung tâm, cũng đã làm trống điện tử băng giá một năm trước khi Radiohead trong thời gian, Id Idioteque, và dí dỏm sau khi nói tiếng Eon văn hóa trước LCD Soundsystem.Thông điệp của nó, được truyền tải bởi Travis Morrison với sự khao khát về thể loại, thật đơn giản: điều gì sẽ xảy ra nếu bạn có một tờ giấy đảm bảo mà bạn không bao giờ có thể rời khỏi bữa tiệc nữa thì sao?Sự tương đồng kỳ lạ giữa người Hồi giáo kể từ khi bạn đã biến mất trong một bài hát khẩn cấp tuyệt vời khác, thành phố, thành phố, và Kelly Clarkson, sau đó đã gợi ý về tiềm năng của D-Plan, để vượt qua ranh giới của thể loại và cảnh;Trên một hành trình mắt rộng về phía Catharsis bơm nắm đấm, bạn được mời là hiện thân của sự hào phóng của tinh thần.Nó có một đường chuyền tất cả truy cập để tự chấp nhận và thích nhân vật chính trong bài hát, bạn sẽ ngay lập tức muốn trả nó cho người tiếp theo cần nó.Mạnhmarc Hogan

Nghe: Kế hoạch mất trí, "Bạn được mời" Dismemberment Plan, “You Are Invited”


242.

Naughty by natuc

Ngay cả MC phép lạ tâm linh đầy tham vọng nhất MC cũng sẽ khó khăn để phù hợp với tốc độ của Tongue nhanh nhẹn của Treach, trên dòng Feel Feel Me Flow.Tuy nhiên, nghịch ngợm bởi thiên nhiên, tên lửa cảm thấy không giống như một sự uốn nắn hơn là dám: bạn có thể tiệc tùng chăm chỉ như họ không?Trên một mẫu lấp lánh của các mét, một người khác, tìm thấy chính mình, một ứng cử viên bài hát năm 1995 này tìm thấy những thanh nhồi bông với vần điệu và chế giễu những người mọt sách có thể theo kịp.Nhóm nhạc rap East Orange, New Jersey đã cân bằng sự hài hước của họ với một chút ngớ ngẩn (không giống như người hàng xóm Newark của họ Redman), được chứng minh tốt nhất bằng video âm nhạc đi kèm, trong đó toàn bộ mui xe được vận chuyển từ mùa hè trên khối ở Jersey đến Winter trênCác sườn dốc ở Vermont.Mạnhmatthew Ismael Ruiz

Listen: Naughty by Nature, “Feel Me Flow”


241.

Robyn: “Show Me Love” (1995)

Robyn Is Here was the name of the Swedish pop wunderkind’s debut album, but could anyone have understood what a poignant and prophetic statement it would be? In the years to come, Robyn would recalibrate pop with her specific brand of shattered euphoria, songs that doused you in glitter even while seeping into your every ache. But as a teen hitmaker, she crash-landed on the U.S. charts with a handful of glinting, gooey singles. “Show Me Love” is a blast of Max Martin confection, with syrupy synths and the sugar rush of Robyn’s belt in the chorus, trapping the burgeoning star in amber. –Dani Blum

Listen: Robyn, “Show Me Love”


240.

Pearl Jam: “Corduroy” (1994)

The success of grunge presented a quandary for many of its practitioners; accustomed to marinating in the untested righteousness of their anticonsumerism, they now had to grapple with the fact that millions of consumers, among them fist-pumping jocks and radio-loving dilettantes, were now wholly into their stuff. No one suffered more openly on the horns of his stardom than Eddie Vedder, who took every available opportunity to minimize the uncritical worship his band inspired. He also made maybe the best entry in the canon of pop music by famous people about the wages of fame. Pearl Jam’s “Corduroy,” off the band’s third album, Vitalogy, transcends the meager limits of the category by being irresistible about wanting to be resisted. Every move works here, from the tolling guitar arpeggios of the first few bars to Jeff Ament’s prowling bass solo that I swear is an homage to Fleetwood Mac’s “The Chain.” “I don’t want to take what you can give/I would rather starve than eat your bread,” Vedder howls at his fans, but the hook undermines his attempt to distance himself from their affections. Fame’s a bummer, the rock star laments, while the world can’t help but hum along. –Tommy Craggs

Listen: Pearl Jam, “Corduroy”


239.

JAY-Z: “Dead Presidents II” (1996)

JAY-Z’s classic debut LP Reasonable Doubt sounds like little else in his catalog, with one foot planted firmly in the street and the other set to step into the boardroom. It’s peppered with prominent entries into the rap canon, but few embody his capitalist gangster ethos better than “Dead Presidents II.” The original version—released as a single ahead of the album—features the same gorgeous loop of the piano melody from Lonnie Liston Smith’s “A Garden of Peace,” but its juvenile braggadocio falls flat. The new verses on the album version exude a quieter confidence, with a tone more reflective of an underground kingpin assured of his future success. Of course, Jay’s later claim that “You made it a hot line, I made it a hot song” about the Nas sample that serves as the chorus always seemed disingenuous, because “The World Is Yours” remains one of the defining works of the boom-bap era. But “Dead Presidents II” does evince one of the reasons JAY-Z has managed to maintain relevance as various trends explode and fade into the ether: A preternatural ability to borrow from others to make something truly his own. –Matthew Ismael Ruiz

Listen: JAY-Z, “Dead Presidents II”


238.

Blur: “Song 2” (1997)

After charging through the football stadium in aimless elation, soundtracked to the sound of Damon Albarn’s “WOO-HOO,” Moe Szyslak turns to Homer Simpson and says, impatiently: “We’ve been running around cheering for an hour! Where the hell’s the game?” The 1999 Simpsons bit perfectly taps into the spirit of Blur’s atypically free-spirited “Song 2,” a flippant yet propulsive FRAP of a track that can make grown men earnestly lose their shit before they realize they’ve been had. A parody of post-grunge American rock that was originally presented to their label as a joke, “Song 2” swept up the very market it was meant to be mocking. With its 12-beers-deep nonsense lyrics and car alarm power chords, the track—irresistible as it is—was ubiquitous during sporting events in the ’90s, signaling each touchdown and post-match celebration. May its capacity to cause male onset zoomies never wane. –Emma Madden

Listen: Blur, “Song 2”


237.

Gin Blossoms: “Hey Jealousy” (1992)

With singer Robin Wilson as his amplifier, Gin Blossoms’ core songwriter Doug Hopkins could wring honey out of his heart’s most festering wounds. The Arizona rock band’s signature hit lights up a last-ditch effort to claw back a lost love from the ruins of one’s own mistakes. “If you don’t expect too much from me/You might not be let down,” Wilson sings, the words rippling out uncannily smooth, their inherent desperation buffed to a shine. The levity in the song’s arrangement—the jangling guitar arpeggios, the shivers of tambourine—belie the weight of the addiction and mental illness Hopkins found himself tangled in while writing, which dragged him to his death a few months after “Hey Jealousy” got a foothold on the pop charts. But the lyrics hide nothing, their abyssal despair and fevered hope laid bare in the curl of a perfect hook. –Sasha Geffen

Nghe: Gin Blossoms, "Hey Ghen tuông" Gin Blossoms, “Hey Jealousy”


236.

Phát sóng: “Echo từ câu trả lời (1999)

Mỗi khoảnh khắc của Echo Echo trả lời, cảm giác như nó đang rơi vào và mất tập trung.Đó là một giai điệu và tâm trạng phù hợp với chương trình phát sóng, một ban nhạc được sinh ra từ các đêm câu lạc bộ của thập niên 60 ở Birmingham, Anh bản địa của họ và phát triển trong một cảnh ở Anh được neo bởi các nhóm nhạc pop ảo giác tương tự như Stereolab và Pram.Phát sóng tự phân biệt thông qua các kỹ thuật sản xuất giống như Dub và tiếng trống vui nhộn khiến công việc của họ trơn trượt và bí ẩn như sáp nhấp nhô trong đèn dung nham.Mặc dù vậy, trên bản nhạc này, ngay cả thành phần vững chắc nhất trong tác phẩm của ban nhạc, giọng hát đầy mê hoặc của Trish Keenan quá cố, biến mất trong đám mây với lời bài hát dễ giải thích dễ dàng và hiệu ứng hậu sản xuất đã nuốt chửng dòng cuối cùng của cô.Quá trình hành động thích hợp duy nhất là theo cô xuống.Ham Ham

Nghe: Phát sóng, "Echo" Câu trả lời " Broadcast, “Echo’s Answer”


235.

Tracy Chapman: Giving cho tôi một lý do. (1995)

Vào năm 1988, album tự tựa có ảnh hưởng của Tracy Chapman, và đột phá của Fast Fast Car, đã dự đoán sự hồi sinh dân gian sắp tới.Tuy nhiên, trong suốt những năm 90, các nhà phê bình đã gọi âm nhạc của cô ấy là dour, không bao giờ thực sự nắm bắt được sự phức tạp mà Chapman đã tích hợp những câu chuyện về sự bất mãn và nghèo đói cùng với những bài hát tình yêu du dương nhẹ nhàng của cô ấy.Vào năm 1995, mới bắt đầu, Chapman đã tìm thấy cơn gió thứ hai của mình qua một album làm sáng lên các góc của âm nhạc dân gian của cô với một con mắt hướng tới sự đổi mới và chủ nghĩa môi trường (CD thậm chí còn đi kèm với một phiếu giảm giá cho một gói hạt giống được chuộc lại tại các chương trình của cô).Cho đến nay, cho tôi một lý do là một bản thu âm nổi bật và bản hit lớn nhất của cô ấy cho đến nay, sải bước dọc theo một giai điệu guitar guitar đầu tiên, guitar và Chapman.Tập trung vào một mối quan hệ mất cân bằng, mỗi câu ngày càng thất vọng vì thiếu sự có đi có lại;Sau đó, ban nhạc khởi động và lời cầu xin trong giọng nói của cô trở thành cathartic, cầu xin một lý do để ở lại trong khi biết rằng nó đã giành chiến thắng.Tối tối hậu tố buồn vui lẫn lộn dường như nở rộ vì nhiều năm thất vọng lãng mạn, nhưng trong giọng nói và sự sắp xếp của Chapman, nó trở thành một cái son dưỡng, hướng dẫn người nghe qua sự thúc đẩy và kéo yêu một người có thể cung cấp cho bạn những gì bạn cần.Torres Torres

Nghe: Tracy Chapman, "Hãy cho tôi một lý do" Tracy Chapman, “Give Me One Reason”


234.

Korn: Hồi Freak trên một dây xích (1999)

Jonathan Davis biết anh ta bị mắc kẹt.Bakersfield Misfits of Korn đã trở thành những ngôi sao kỳ quặc của Nu-metal, vì vậy để thực hiện album thứ ba của họ, họ đã khai thác công nghiệp vô tận: một ngân sách thu âm gần một triệuở phía sau.Nhưng anh ta cũng nổi giận với tình trạng hàng hóa đột ngột, biết những thứ miễn phí không thực sự là tự do.Một người quái đản trên một dây xích là âm thanh của pariah đập vào các bức tường tị nạn, yêu cầu được cho ra mặc dù là con tin vĩnh viễn, một con chó cái giá rẻ để tôi nằm.Những cây đàn guitar Pinprick đó là những đoạn snips thiếc được đưa vào dây thép gai, việc đánh dấu nhịp điệu một chiếc búa tạ vào một cánh cửa bọc thép.Mặc dù vậy, cuộc tấn công nguy hiểm diễn ra sau hai phút, với thời đại mà Paroxysm, Davis, Davis, Boxed-Boxed Glossolalia, 27 đáng sợ, cathartic và những giây giây vui nhộn, nơi sự thất vọng vượt qua khả năng ngôn ngữ.Khi Davis ra lệnh cho Go Go!Hãy tưởng tượng bạn cũng vội vã cánh cổng, vượt qua những viên đạn ở lưng bạn.Mạnhgrayson Haver Currin

Nghe này: Korn, người quái đản trên dây xích Korn, “Freak on a Leash”


233.

Cypress Hill: Làm thế nào tôi có thể giết một người đàn ông (1991)

Đĩa đơn đầu tay của BTPRESS Hill, The The Phuncky Feel One, Hồi giáo Bờ Tây này là phần lớn giới thiệu của thế giới về Cholos bong bóng sẽ giúp xác định âm thanh rap gangsta phát ra từ miền nam California vào đầu những năm 90.Với tiếng trống boom-bap được nhấn mạnh bởi tiếng còi được lấy mẫu, cách tôi có thể giết một người đàn ông là tiếng kêu của thanh niên không bị ảnh hưởng để gặp bạo lực bằng bạo lực.Trong một số cách, nó nằm ở phía bên kia của đồng xu giống như Ice Cube, đó là một ngày tốt lành;Nơi mà Cube, vận may hướng dẫn anh ta ra khỏi ánh mắt của cảnh sát và người đánh căm tham nhũng, B-Real phải đối mặt với nó, bác bỏ những kẻ gièm pha không bao giờ có thể hiểu được những nguy hiểm hàng ngày mà anh ta phải đối mặt."Vậy làm thế nào để bạn biết tôi đang ở đâu, khi bạn không ở đâu?"Anh ta hỏi, đã biết câu trả lời: Thật dễ dàng để tuyên bố bạo lực không phải là giải pháp khi bạn không bao giờ phải đối mặt với nó.Mạnhmatthew Ismael Ruizs. “So how do you know where I'm at, when you haven't been where I've been?” he asks, already knowing the answer: It’s easy to declare violence is not the solution when you never have to face it. –Matthew Ismael Ruiz

Nghe: Cypress Hill, "Làm thế nào tôi có thể giết một người đàn ông" Cypress Hill, “How I Could Just Kill a Man”


232.

Brian Eno / John Cale: Hồi Lay My Love ”(1990)

Giống như nghệ thuật hay nhất từ các nhà thơ sùng đạo John Milton hoặc John Donne, một trong những người làm chủ Brian Eno, là một bài thánh ca từ một góc độ vui nhộn không đi lên, từ con người đến Thiên Chúa không thể biết được, nhưng về phía nam, từ quan điểm của nó trở xuống.Tôi là người lái xe, máy bay không người lái Sunnily, trong một bài hát pop nghe có vẻ bị đình chỉ trên không."Tôi là người rẽ."

Có lẽ sự vội vã này là một sản phẩm của mối quan hệ có phần chiến đấu của Eno, với cộng tác viên John Cale;Có lẽ nó đã được định hình ra khỏi dòng chảy từ buổi chiều thứ năm bán cổ điển bán lỏng, được phát hành năm năm trước khi nó;Hoặc có thể chỉ từ một cơn hạnh phúc ngẫu nhiên trong sự trỗi dậy lâu dài của anh ấy từ nhạc roxy.Ai nói.Một lá bài duy nhất từ bộ bài Chiến lược xiên của Eno, có thể được giải thích nhiều nhất về phép thuật của Lay Lay Your Your Love, Kiss Monkish đến và đi từ thần thánh.Nó mang một từ chống lại một khoảng trống trắng: lòng can đảm!Mạnhmina Tavakoli

Nghe: Brian Eno / John Cale, "Lay My Love" Brian Eno / John Cale, “Lay My Love”


231.

Celine Dion: Hồi Nó tất cả trở lại với tôi bây giờ (1996)

Jim Steinman, thiên tài điên rồ, người đã viết về nó, tất cả đều quay trở lại với tôi bây giờ, anh ấy nói anh ấy được truyền cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết Wuthering Heights, và so sánh nó với Heath Heathcliff đào lên Cathy, Corpse và nhảy với nó dưới ánh trăng lạnh.Điều này rất quan trọng cần nhớ, bởi vì không có cảnh nào ở Wuthering Heights, nơi Heathcliff đào xác Cathy, và các điệu nhảy với nó dưới ánh trăng lạnh.Nhưng điều tưởng tượng lãng mạn bị ám ảnh và lộng gió này là những gì mà được gợi lên bởi sự thể hiện tinh thần của Celine Dion,-galvanizing của bài hát Steinman.Dion, người thích ballade thành công nhất của thập niên 90, triệu tập tất cả sức mạnh trong tâm hồn và phổi của cô ấy với xã với người chết, sự sắp xếp của sân khấu, sau đó là sự sắp xếp phía sau cô ấy.Cô hát về việc làm cho tình yêu mãnh liệt đến nỗi nó bị cấm bởi luật pháp;Cô ấy tham gia cùng với một điệp khúc trấn an, người đồng ý, vâng, cảm giác mà cô ấy nhớ đang trở lại với cô ấy bây giờ, Dion isn chỉ là điều này.Niềm đam mê của cô chạm một đỉnh khi cô hát bé, em bé, em bé giống như cô ấy vắt tay qua một không gian chật hẹp để đến thế giới bên kia.Nó là những thứ của tiểu thuyết lãng mạn, ngay cả khi nó không bao giờ xảy ra trong một.Gordjeremy Gordon

Nghe này: Céline Dion, hiện tại, tất cả đều quay lại với tôi bây giờ ” Céline Dion, “It’s All Coming Back to Me Now”


230.

Cornershop: Hồi lòng của Asha Hồi (1997)

Vào năm 2011, Asha Bhosle đã nhớ lại thời gian mà sự hăng hái của Asha, đã giúp cô vượt qua bàn nhập cư tại sân bay London.Khi sĩ quan trên bàn làm cô ấy hỏi cô ấy với tư cách là ca sĩ, cô ấy đã cung cấp bài hát Cornershop mượt mà, uể oải như một tài liệu tham khảo không phải vì đó là một trong số hàng ngàn cô ấy xuất hiện trong nhiều năm qua với tư cách là một ca sĩ phát lại Bollywood, nhưng thay vì nó là một bài viết để vinh danh cô.Vào lúc đó, cảm ơn chủ yếu là một con giun tai của một bản phối lại Fatboy Slim thời kỳ nhịp độ lớn, bài hát là một thành phần cốt lõi của nỗi nhớ có màu hoa hồng cho những năm cuối thập niên 90.Đối với một bài hát về sự công nhận, cuộc chiến đấu với nó, hoặc bị từ chối bởi một ban nhạc chính trị, punkish, do Punjab-do người Hồi giáo tự đặt tên theo khuôn mẫu chủng tộc của người châu Á người Anh sở hữu các cửa hàng tiện lợi, trò chơi nhập cư của Bhosle có lẽ là một cuộc gặp gỡ phù hợp.Rốt cuộc, bằng tiếng Hindi, cái tên Asha cũng có nghĩa là hy vọng.Cấmwill Pritchard

Nghe này: Cornershop, Hồi lòng của Asha, Cornershop, “Brimful of Asha”


229.

Boyz II Men: Hồi Motownphilly (1991)

Có phải cuộc sống có thực sự nghiêm túc và thuần khiết như video âm nhạc của Boyz II Men Mot MotoPhilly đã được đưa ra?Vào năm 1991, khi Tập đoàn Philly non trẻ phát hành đĩa đơn đầu tiên của mình, tất cả đều là sự phấn khích trẻ trung tràn ra trong những chiếc áo khoác màu hồng quá khổ, dây nơ phù hợp và những đoạn riff sừng snazzy..Một showcase doo-wop hoàn toàn vô cớ ở cuối.Không quá cứng và không quá mềm, bài hát đã mở ra những ban nhạc nam của copycat (và phần lớn được trắng) sẽ theo sau.CấmMMA CARMICHAEL

Nghe: Boyz II Men, "Motownphilly" Boyz II Men, “Motownphilly”


228.

Soundgarden: Hố đen Hố Sun (1994)

NASA gần đây đã chia sẻ những gì một lỗ đen thực sự nghe, và hóa ra Soundgarden đã không còn nữa.Những bài hát mùa hè hiếm khi tối như đêm, nhưng đối với một ban nhạc ướt đẫm trong Seattle, Stormy Ethos, nó phù hợp rằng hit lớn nhất của họ là sự phá hủy sức mạnh trippy.Thể thao một video nổi tiếng với đầy đủ các vùng ngoại ô khải huyền với đôi mắt quá cỡ, Black Black Hole Sun bắt đầu với những cây đàn guitar mơ mộng và Chris Cornell trong croon đầy đủ.Eeriness ngay lập tức xâm chiếm, trước khi tiếng guitar cornell và Kim Thayil thả d lái mọi thứ xa hơn xuống hố thỏ.Thiên đàng gửi địa ngục đi, Corn Cornell cầu xin, không ai hát như bạn nữa.Tình cảm đã gây được tiếng vang nhiều hơn khi nó thổi từ radio tại đỉnh của sóng đá Seattle, chỉ vài tháng sau khi Kurt Cobain qua đời.MạnhJessica letkemann

Nghe: Soundgarden, Sun Black Hole Sun Soundgarden, “Black Hole Sun”


227.

Goodie mob: Liệu pháp tế bào trực tuyến (1995)

Chỉ vì Goodie Mob là hoang tưởng didn có nghĩa là người weren theo dõi họ.Trong khi đoàn ad-hoc của các chi nhánh Outkast chưa bao giờ ghi lại một bài hát cùng nhau trước các phiên sẽ trở thành thực phẩm linh hồn năm 1995, nhưng album tiết kiệm xương đầu tay của họ đã tạo ra một khuôn mẫu lâu dài cho cách miền Nam hip-hop có thể có ý thức và crunk.Liệu pháp tế bào của người Hồi giáo là cả hai mối đe dọa vừa đe dọa, bị phá hủy bởi các lý thuyết âm mưu mà còn là thực tế âm mưu của phân biệt chủng tộc có hệ thống.Tầm nhìn sống, thường xuyên của nó về cuộc sống gần bẫy sẽ quen thuộc với người xem Atlanta, chứ đừng nói đến những người nghe Earthgang hoặc Denzel Curry, và sản xuất Dubvern của nóbởi Travis Scott.Nhưng bài hát liên kết cộng hưởng nhất là khoảnh khắc nhạc phim trong bộ phim cổ điển năm 2016 của Barry Jenkins, Moonlight: Hero hiện đang phát triển đầy đủ của chúng tôi thức dậy từ một cơn ác mộng, trông cứng rắn như móng tay, bị sẹo trong chấn thương mà sâu hơn so với đất sét đỏ Georgia.Mạnhmarc Hogan

Nghe: Goodie mob, liệu pháp di động Goodie Mob, “Cell Therapy”


226.

Alice in Chains: "Sẽ?"(1992)

Bóng tối bên dưới "sẽ?"đã tin rằng nhiệm kỳ của mình là một mặt hàng chủ lực của đài phát thanh đá kể từ khi phát hành vào năm 1992. Layne Staley đã viết bài hát về Andrew Wood, ca sĩ chính của ban nhạc grunge, người mẹ yêu Bone, người đã chết vì quá liều vào năm 1990. Tất cả những cơn đau và đau buồn đóPhút cuối cùng của bài hát, cũng là phút cuối cùng của bụi bẩn, Alice trong cuộc diễu hành kéo dài một giờ của Alice qua một lễ hội ở Seattle của trầm cảm, tự tử và heroin.Staley thực hiện một loại hiệu ứng bom lặn whammy trên giọng nói của anh ấy trên Mista Mista-a-a-a-a-ke trước khi tiết lộ sổ đăng ký trên của nó;Tay trống Sean Kinney nhận được một buổi giới thiệu tốt đẹp;Ban nhạc kết thúc trên một chiếc xe Rubato năm nốt nhạc unison Honk: Nếu tôi muốn, bạn có thể không?Câu hỏi "sẽ?"Asks trở nên rùng rợn một cách địa ngục trong ánh sáng của cái chết quá liều của Staley, năm 2002, nhưng bài hát này là một vật tổ lâu đời của cảnh Seattle, âm thanh nặng nề và những cuộc đấu tranh nặng nề hơn.MạnhJeremy D. Larson

Nghe này: Alice in Chains, "Will?" Alice in Chains, “Would?”


225.

Hàm:

Jawbox của Savory, là một trong những giá thầu chéo alt-rock không đáng kể nhất năm 1994. Thay vì đánh bạc theo phong cách sản xuất gọn gàng đã quyết định nhiều số phận của ban nhạc punk vào thời điểm đó, người nước ngoài Dischord đã khoan sâu hơn vào bản chất bốc lửa của họ cho đĩa đơn đầu tiênNhãn hiệu chính của họ ra mắt.Được thúc đẩy bởi một cú swing xấu xa với các riptide nguy hiểm bên dưới, bài hát giữ cho mọi thứ căng thẳng ngay cả trong điệp khúc đúng đắn.Mặc dù, Savory, đã phát sóng trên MTV, 120 phút và Beavis và Butt-Head, serration bị cùn của nó trượt khỏi dòng chính, và ban nhạc của Dead Dead Mien và người mới chơi mới cho chiếc váy chính thức đã làm cho âm nhạc khó hiểu của họ trở nên dễ tiếp cận hơn.Nhưng những phẩm chất khó hiểu đó đã khiến bài hát này trở nên khác biệt như một trong những bài hát nặng nhất, hấp dẫn nhất, có hồn nhất có hồn.Mạnhbrian Howe

Nghe: Jawbox, "Savory" Jawbox, “Savory”


224.

Luniz: "Tôi có 5 trên đó" (1995)

Có phải Luniz luôn có ý định của tôi, tôi đã có 5 trên đó để nghe có vẻ nham hiểm như vậy?Bộ đôi rap Bay Area đã viết bài hát, hit đơn độc của họ, về việc đi 50-50 trên một chiếc túi xu, và trên giấy tờ là một lễ kỷ niệm của các nghi lễ và nghi thức hút thuốc xã hội.Nhưng nhịp điệu của xạ hương, về đêm, được xây dựng từ một mẫu bị ăn mòn của câu lạc bộ nhóm R & B Nouveau, cuối thập niên 80 đã đánh vào Tại sao bạn đối xử với tôi rất tệ, đã biến đường đua thành một bài tập trong hoang tưởng.Đó là một sự kéo dài, sau đó, khi Jordan Peele hấp thụ đường đua vào điểm số cho bộ phim kinh dị năm 2019 của anh ấy.Raps mời bạn chip vào;Beat cảnh báo bạn để cẩn thận.Mạnhevan Rytlewski

Nghe: Luniz, "Tôi có 5 trên đó" Luniz, “I Got 5 on It”


223.

LA LA: Có ở đó cô ấy đi (1990)

Đôi khi được ghi nhận là salvo mở đầu của Britpop, không, Gallagher đã từng tuyên bố đây là bài hát yêu thích của anh ấy trong số những năm 90, món này rất ngon này chắc chắn nợ khoản nợ thơ mộng cho Velvet Underground.Lần đầu tiên nghe, có vẻ như một tác phẩm kinh điển của thập niên 60 bị mất đã tước vào các dầm, chỉ là một điệp khúc lặp đi lặp lại không thể xóa nhòa với những biến thể ranh mãnh so với tiếng guitar của Byrdsian.Giai điệu, phân tích cú pháp bảy từ của tiêu đề, là không thể cưỡng lại;Các đoạn riff đùa giỡn hấp dẫn một chiếc răng ngọt ngào văn hóa mà Smiths Johnny Johnny Marr và R.E.M. Peter Peter Buck đã đánh thức lại trong những năm 80.Lời bài hát chơi với phép ẩn dụ yêu thích kinh điển là chuyên nghiệp đến nỗi bài hát đã gia nhập hàng ngũ những người bị cáo buộc paeans đến heroin trong khi đồng thời mời một bản cover xuất sắc của Christian Alt-Rock Charmers Sixpence không ai giàu hơn.Nó có một con giun tai hoàn hảo khiến cho sự chia tay của nó không được giải quyết vừa đủ để khiến bạn muốn có một phần tử để nghe nó một lần nữa.–Will Hermes

Nghe này: LA LA, ở đó, cô ấy đi ” The La’s, “There She Goes”


222.

Rupaul: Siêu mẫu (công việc tốt hơn) (1992)

Toàn bộ hệ sinh thái kéo kiếm được một quốc gia nhỏ GDP GDP sẽ không tồn tại nếu không có Rupaul, 1992, đã mở ra một câu khẩu hiệu, 30 năm sau, sống trong cuộc đua kéo đa vũ trụ: Hồi Sashay, Chaiay.Nữ hoàng câu lạc bộ, người đã thường lui tới các cơ sở trung tâm thành phố được lưu trữ nhiều nhất ở New York (và người vô đạoQuan trọng, trở thành một hit chính trong một năm thân thiện với kẻ dưới mức..Nhưng nó không đọc như một sự mới lạ.Đó là một bài hát pop hoàn hảo cho kỷ nguyên siêu mẫu, và một bài phát ra hàng ngàn sự nghiệp kéo dài, với mẹ Ru và bộ tóc giả lớn của cô ở vị trí đi đầu, đi trên những con đường bẩn thỉu của những năm 90 của NYC NYC.Người chăn cừu Escobedo

Nghe: Rupaul, Supermodel (bạn làm việc tốt hơn) RuPaul, “Supermodel (You Better Work)”


221.

Veruca Salt: Hồi Seether (1994)

Phiên bản của bạn, người viết nguệch ngoạc graffiti nọc độc trên tường phòng tắm, người vỗ tay lại với những kẻ bắt nạt, người giữ một danh sách hit đang chạy và nói dối tỉnh táo âm mưu trả thù?Cô ấy là Seether, người phản diện thay đổi trong bài hát đã đưa Veruca Salt bốn mảnh Chicago từ Alt-Rock che khuất đến giai đoạn chính của Glastonbury chỉ trong một năm.Ngay lập tức, seether là bong bóng ở trạng thái tốt nhất, tất cả các cây đàn guitar và bám dính pop và angst crackling hoạt hình một sự nhân cách hóa của sự tức giận mà chỉ có thể bị xích.Tôi cố gắng nhồi nhét cô ấy trở lại trong miệng, nữ đồng nghiệp nữ Nina Gordon hát trong câu thơ, nhưng cô ấy đã thực sự cố gắng hết sức.Seether ở khắp mọi nơi, gần đây nhất là trên môi của Olivia Rodrigo và những người hâm mộ đã phát hiện ra bài hát thông qua bản cover trực tiếp của cô ấy, một thế hệ mới may mắn với một bản nhạc cho cơn thịnh nộ chính đáng của họ.Sừng Sừng

Nghe: Veruca Salt, "Seether" Veruca Salt, “Seether”


220.

Blur: Girls Girls & Boys (1994)

Đĩa đơn dẫn đầu NU-Disco từ Blur, Parklife, Girls Girls & Boys, có thể là một ngoại lệ âm thanh trong danh mục đầy tham vọng của họ, nhưng đó là sự mờ nhạt về mặt tinh túy trong những quan sát sâu sắc về văn hóa Anh trung lưu.Một số người đi du lịch của người ăn huyền bí, ông Dam Damon Albarn nói về nguồn cảm hứng của mình: một Essex bloke en dacance, bị cháy nắng và vấp ngã qua các hộp đêm Majorca.Girls & Boys, vẫn là một trong những ví dụ điển hình nhất về một ban nhạc rock vượt qua nhạc khiêu vũ, phần lớn nhờ vào tác phẩm guitar của Alex James Bassline và guitar tự quyết của Graham Coxon, trong đó cung cấp ghi chú hàng đầu trong một chiếc Banger được phủ kẹo khác.Sự bất hòa của anh ta bắt chước thiên đường Albarn, bị ảnh hưởng bởi những điềm xấu như tình yêu hoang tưởng và thất nghiệp lờ mờ.Đây có phải là một kỳ nghỉ-địa ngục say nắng hay không?—Madison Bloom

Nghe: Blur, "Girls & Boys" Blur, “Girls & Boys”


219.

Elvis Crespo: Hồi Suavemente (1999)

Vào năm 1998, Merengue đã ở trên đôi chân cuối cùng của mình trong thị trường âm nhạc Latin, cho đến khi giọng ca của người Puerto Rico Elvis Crespo xuất hiện và bỏ cuộc tấn công bất ngờ hit hit Su Suavemente.Kể từ đó, hoàn toàn không có cách nào bạn sẽ tham dự bất kỳ nấu ăn, đám cưới hay tiệc tùng Latino nào mà không xem mọi người chạy ra khỏi chỗ ngồi của họ đến sàn nhảy sau khi mở một cappellaTôi nhẹ nhàng, tôi muốn cảm nhận đôi môi của bạnSau đó, Suavemente đã cho Merengue đột phá vinh quang cho khán giả chính;Mặc dù nó có thể không phải là bản hit Latin lớn nhất của thập niên 90, nhưng có rất ít người vẫn còn yêu dấu và cảm thấy lãng mạn tốt cho TIA của bạn.Sọgio Santiago

Nghe này: Elvis Crespo, Su Suavemente ” Elvis Crespo, “Suavemente”


218.

Mắt mắt thứ ba: Cuộc sống bán đầy đủ của người Hồi giáo (1997)

Có một sự vênh vang cười khắt khe theo cách mù mắt thứ ba đã hát về sự bất đồng và thờ ơ với đĩa đơn đầu tay của họ, Cuộc sống bán vũ trang của họ.Họ là những kẻ thua cuộc như Beck nhưng chiến đấu về điều đó, như muốn nói: Nhìn vào chúng tôi, lớp quản lý chuyên nghiệp và tuyệt vọng.Nép mình trong đoạn riff guitar ánh nắng và các bản hòa âm của Doot Doot Doot, mượn từ Lou Reed là một câu chuyện cảnh báo về chứng nghiện pha lê, và rơi vào một lối sống hấp dẫn trong nhiều năm trước khi bạn nhận ra họ đã biến mất.Có vẻ xấu, nhưng mặt khác: Doot Doot, doot doot-Doot doot.Đó là những năm tháng của bà Clinton, sự kết thúc của lịch sử, và cuộc sống bán vũ trang của Hồi giáo là chủ nghĩa duy nhất lớn cho một thế hệ túi bụi bẩn và sinh viên tốt nghiệp đại học tự hỏi điều này có phải không?khi họ điều hướng tuổi trưởng thành trong thời kỳ ổn định toàn cầu halcyon.Vâng, chúng tôi biết những gì đến tiếp theo.Gordjeremy Gordon

Lắng nghe: Mắt mắt thứ ba, cuộc sống bán dũng cảm ” Third Eye Blind, “Semi-Charmed Life”


217.

Shanice: “Tôi yêu nụ cười của bạn” (1991)

Đó là & nbsp; doo-doo-doo-doo & nbsp; kiềm chế: một giai điệu Starburst đồng thời cảm thấy như nó phải luôn tồn tại và chắc chắn được chiếu vào Shanice từ thiên đàng trong một khoảnh khắc ma thuật thiên thể.Tôi yêu nụ cười của bạn là tất cả về sự lãng mạn trẻ tuổi và niềm vui không kiểm soát được từ khoang ngực của bạn.Trống vui nhộn và một bassline nổi bật thêm một dòng chảy trên đường cho ca sĩ.Mặc dù bản chỉnh sửa radio đã dại dột bỏ qua câu thơ rap Shanice, nhưng những vần điệu thô sơ của cô chứng thực cảm giác nghi ngờ, với tiếng sấm sét mang đến một sự nghiêm túc bất ngờ cho giọng nói của cô.Nhưng sau đó, cô giải phóng sự căng thẳng với một tiếng cười, nhường chỗ cho một bản solo sax không ai khác ngoài Branford Marsalis, mặt trời vỡ òa trong những đám mây một lần nữa.Van Van Nguyễn

Nghe: Shanice, "Tôi yêu nụ cười của bạn" Shanice, “I Love Your Smile”


216.

Blink-182 đã viết hàng chục bài hát về việc trở thành thanh thiếu niên, vì vậy, thật mỉa mai vì sự bền bỉ nhất cũng là người trưởng thành nhất.Bộ ba San Diego đang cưỡi thủy triều nổi tiếng địa phương khi bài thơ địa lý tinh túy này lớn lên ra mắt;Trong một vài năm, nó đã đưa họ vào Billboard Hot 100 và TV đêm khuya.Riff guitar mang tính biểu tượng của nó bắt đầu bằng cách đơn giản là di chuyển lên quy mô chính, về sự thô sơ như nó, nhưng theo chủ đề hoàn hảo cho một bài hát về những chuyến đi của thời thơ ấu trong quá khứ, với một nhịp độ đủ nhanh để cung cấp một thử thách thực sự cho tất cả trẻ em nóLấy cảm hứng để chọn nhạc cụ.Với Dammit, thì Blink-182 đã phát triển từ nguồn gốc skate-punk vị thành niên của họ đến một âm thanh trưởng thành hơn (một chút), xứng đáng với sự thống trị của đài phát thanh sẽ sớm đến.Mạnhnina Corcoran. Its iconic guitar riff begins by simply moving up the major scale—about as rudimentary as it gets, but thematically perfect for a song about the travails of growing past childhood—with a tempo just fast enough to provide an actual challenge for all the kids it inspired to pick up the instrument. With “Dammit,” Blink-182 evolved from their juvenile skate-punk origins to a (slightly) more grown-up sound, worthy of the radio domination that would soon come. –Nina Corcoran

Nghe: Blink-182, Hồi Dammit ” Blink-182, “Dammit”


215.

BlackStreet: Không có Diggity [ft.Tiến sĩ Dre và Queen Pen] (1996)

Sau khi gần như một mình định hình lại quá trình nhạc pop với tư cách là người tiên phong của New Jack Swing vào cuối thập niên 80, nhà sản xuất ca sĩ-nhạc sĩ Teddy Riley đã dẫn dắt nhóm Blackstreet của mình lên một đỉnh cao trong sự nghiệp với bài quốc ca năm 1996 này.Một trong những giống lai hip-hop/R & B của mọi thời đại, không có sự đào tạo nào được xếp chồng lên nhau với những thú vui, một nhà sản xuất Stingier có thể đã phân chia nó thành ba hoặc bốn lượt truy cập khác nhau.Cùng với sự phong phú của giai điệu đó, ca khúc đã vượt qua một giọng nói lớn hơn ngoài đời tiếp theo: hậu vệ cánh của Tiến sĩ Dre, Chauncey, Black Black Hannibal's Chesty Croon (Rapper Queen Pen.Một hóa đơn gật đầu Withers mẫu treo trên tất cả, giống như giọng nói của chính Chúa nhìn xuống sự chấp thuận về thời gian tốt đẹp lố bịch này.Mạnhevan Rytlewski

Nghe: BlackStreet, không có Diggity [ft.Tiến sĩ Dre và Queen Pen] Blackstreet, “No Diggity” [ft. Dr. Dre and Queen Pen]


214.

Rác rác: Cô gái ngu ngốc (1995)

Khi anh ấy không quản lý Nirvana, Nevermind, nhà sản xuất bí ẩn Butch Vig đã dành nửa đầu của những năm 90, việc tước nhạc pop cho các phần, làm lại các bài hát của Nine Inch Nails, EMF và Depeche Mode và chỉ để lại giọng hát cốt lõi của họ.Có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi VIG nỗ lực để ngưng tụ những triết lý pop của mình thành một liên doanh mới, anh ta có mọi thứ anh ta cần cho một cú đánh với cô gái ngu ngốc.Điều đó tán tỉnh với The Blues, ngoại trừ một giọng ca.

Shirley Manson didn chỉ cần lấp đầy khoảng trống;Trên Girl Girl, cô gái của người Scotland, ca sĩ người Scotland nhìn chằm chằm vào đó và chế nhạo.Manson sườn Sổ đăng ký thấp đã thêm một yếu tố quyến rũ và có hồn vào phòng thu phẫu thuật của sản xuất rác thải, nhưng cô cũng, rất quan trọng, đã thêm một sự đơn giản chết người như một nhà viết lời.Có phải cô gái ngu ngốc có phải là một bài hát không?Có phải nó có sức mạnh không?Có phải nó thậm chí là về một cô gái?Manson khốn kiếp tránh những câu trả lời rõ ràng, nhưng sự run rẩy trong giọng nói của cô trên cây cầu cuối cùng gợi ý rằng nó cũng có thể là về người phụ nữ hát nó.Mạnharielle Gordon

Nghe: Rác rác, "Cô gái ngu ngốc" Garbage, “Stupid Girl”


Không thành công / nhịp lớn / Đại Tây Dương

213.

Lil xông Kim: Hồi Big Momma Thang (1996)

Lil xông Kim đến vào năm 1995 với tư cách là thành viên đầy màu sắc nhất của Junior M.A.F.I.A., đa nhiệm, đa nhiệm với tư cách là tình nhân, sự lệch lạc tình dục và siêu sao trong phi hành đoàn.Album đầu tay của cô Hard Core là một tuyên bố tự do phức tạp, và Big Big Momma Thang, là Kim kích hoạt tất cả các vô số của cô: bẩn thỉu, cứng rắn, tự phụ.Ngay khi cô ấy nhổ dòng đầu tiên, tôi đã từng sợ tinh ranh/Bây giờ tôi ném môi vào shit, đã mở ra một lỗ sâu đục đến một thế giới rõ ràng cho phụ nữ cả trong và ngoài hip-hop.Phần còn lại của bài hát, hai câu thơ được ghép với một vài thanh Jay-Z tầm thường, là một psa về hy vọng và ước mơ của cô, bao gồm 24 cực khoái và carats, và cuối cùng là giá trị của cô.Hy vọng

Listen: Lil’ Kim, “Big Momma Thang”


212.

4 Non Blondes: “What’s Up?” (1992)

Built around a vocal performance so huge that it nearly swallows the song’s jangly guitar riff, “What’s Up?” is the sound of wild mood swings happening in real time. Frontwoman Linda Perry sang about being 25, exhausted by the pain of everyday living, and frustrated by the slow pace of personal and political progress, with the sincerity of someone young enough to keep striving for something better. Impossible to slot neatly into a genre, the track threw Perry into conflict with veteran producer David Tickle—who tried to rewrite her lyrics, among other unnecessary interventions—and forced her to fight for the eclectic, eccentric voice that would make her a sought-after pop songwriter in the aughts. The song is essential not just to Perry’s origin story, but also to creating an overwhelming—perhaps chemically altered—rush of emotion that has fueled three decades of crying jags and karaoke jams. –Judy Berman

Listen: 4 Non Blondes, “What’s Up?”


211.

Whitney Houston: “I’m Every Woman” (1992)

By the time Whitney Houston’s rendition of the Chaka Khan anthem “I’m Every Woman” dropped, she was already an international star racking up countless awards, sold-out venues on world tours, and solidifying her spot as one of the greatest vocalists of all time. As a musician, she was on top of the world, which made her first foray into film all the more precarious. The Bodyguard wasn’t exactly a cinematic breakthrough, but it produced the most successful soundtrack of any movie ever, and the ease with which Houston carried its classic banger immediately revived its anthemic status. Pulling out the disco that underlined the Chaka Khan original, Houston’s version brings us to church, soft and welcoming, as her voice carries us for the first full minute before the beat drops. Walk into any nightclub, drag show, or karaoke bar (should you dare), and euphoria will take over the room should this song come on, lifting us up. At that moment, we are every woman. –Samhita Mukhopadhyay

Listen: Whitney Houston, “I’m Every Woman”


210.

Temple of the Dog: “Hunger Strike” (1991)

Pearl Jam didn’t even exist when Soundgarden’s Chris Cornell beckoned Eddie Vedder to duet on this plaintive power ballad, but what began as Cornell’s unfinished elegy for fallen Mother Love Bone singer Andrew Wood came to crown the accidental Seattle supergroup led by members of two of the scene’s biggest bands. Beyond its quintessential Seattle sound—especially those gentle-to-crunchy guitars, courtesy of nascent Pearl Jammers Mike McCready and Stone Gossard—the call-and-response of Cornell’s multi-octave roar and Vedder’s distinctive bari-tenor echoing the same lines over and over elevated the track into a classic. Incredibly, Vedder first stepped up to Cornell’s mic to belt this one out during his week-long Pearl Jam audition in the rehearsal space the then-forming band shared with Temple of the Dog. Spoiler: Vedder got the job. –Jessica Letkemann

Listen: Temple of the Dog, “Hunger Strike”


209.

The KLF: “3 a.m. Eternal (Live at the S.S.L.)” (1991)

Residing cozily among Nelson and New Kids on the Block singles, house tracks manufactured by hook-savvy British and European producers made early 1990s pop radio a less traumatic experience. British stadium-house pranksters Jimmy Cauty and Bill Drummond conceived “3 a.m. Eternal” as a rap-conversant and club-designed worldwide smush; the title parenthetical, another of their knee-slappers, refers to the desk at which Cauty and Drummond mixed this not-live-in-the-slightest track. Yet “3 a.m. Eternal” generates the endorphin rush of a good concert experience and a better dose of MDMA. Besides its walloping rhythm, double-reed oboe solo, and creamy pre-chorus, it hurls spitballs like “bass ballistics” and “sample city through Trancentral,” not to mention the useful maxim “time is eternal.” What many who made “3 a.m. Eternal” a Top 5 hit remember, though, are the chant—“KLF is gonna ROCK YA!”—and a four-note bleep-hook tapped out on one of those period brick cell phones. Not many Euro-house tracks sported one of those. –Alfred Soto

Listen: The KLF, “3 a.m. Eternal (Live at the S.S.L.)”


208.

Belly: “Feed the Tree” (1993)

By the early 1990s, a decade as a second-string guitarist-songwriter for Throwing Muses and three parallel years in the Breeders still hadn’t brought out the full range of Tanya Donelly’s talent for tweaking Gothic cliches about madwomen in attics. Using demos she had initially prepared for a second Breeders album, she formed Belly, a group that could pivot from twinkling, sugar-spun ballads to impressively muscular power pop. “Feed the Tree,” released in early 1993 after months of buzz, takes advantage of Donelly’s talent for punching holes in the wall with a killer chorus. Tom Gorman’s serpentine riff coils around the verses while bassist Fred Abong and drummer Chris Gorman keep their rhythms flippy-floppy. The result: an unexpected hit, gold-certified album, and Grammy nomination in a year when major-label moguls polished their glasses and studied those weird-ass little “modern rock” bands. Take your hats off, boys! –Alfred Soto

Lắng nghe: Bụng, "ăn cây" Belly, “Feed the Tree”


207.

Teenage Fanclub: Hồi giáo Khái niệm (1991)

Một số bài hát power pop hay nhất là về cảm giác được bật lên bởi chính âm nhạc cũng như bất kỳ mối quan tâm lãng mạn nào: Big Star's của Big Star.tôn kính thủ lĩnh ngôi sao lớn.Khái niệm này, bài hát mở đầu của Misty và Melancholic từ nhóm nhạc kỷ lục đột phá của Teenage Fanclub, bắt đầu mô tả một cô gái mặc đồ denim, người mua hồ sơ của hiện trạng, một nhóm thập niên 60 tối nghĩa.Bởi Coda bơm nắm đấm, một người tuyệt vời về những cây guitar, trống ném bom và những bản hòa âm ba phần đầy đặn, rõ ràng là thủ lĩnh Norman Blake không yêu cô gái nhiều như anh ta thích ý tưởng tham gia vào ban nhạc trên sân khấu, đắm mình trong ánh sáng của bật lửa.Đó là một tưởng tượng mà Fanclub tuổi teen trong một số ý nghĩa đã tạo ra những chiếc băng đô thực sự nổi tiếng đánh bại Nirvana, Nevermind trong danh sách các album hay nhất của năm của Spin và nó tồn tại một lần nữa mỗi khi ai đó cắm vào phí hoài cổ của Power-Pop.Mạnhmarc Hogan

Nghe: Teenage Fanclub, "Khái niệm" Teenage Fanclub, “The Concept”


206.

Mark Morrison: Hồi trở lại của Mack Mack (1996)

Nhìn nhận lại, có một chút trớ trêu với thành công lớn của Return Return of the Mack, cho rằng Mark Morrison không bao giờ có thể tận dụng được bài hát đặc trưng nhỏ mọn của mình: Đó là một sự trở lại khi tìm kiếm.Trong những năm sau cú đánh của mình, một cuộc xâm lược R & B của Anh với một nhịp đập mạnh mẽ của người Anh, sự nghiệp của Morrison sẽ nổ tung do những rắc rối pháp lý liên tục-Dịch vụ cộng đồng đã được đưa ra trong khi anh ấy đi lưu diễn.Sự phẫn nộ và cay đắng được minh họa bằng cú đánh đơn độc của anh ta có thể là sự hủy bỏ của Morrison khi nói đến tuổi thọ sự nghiệp, nhưng lại của Mack Mack, xoay tròn sự tiêu cực thành Gold Cathartic, một bài hát đi bộ trên không được thiết kế để chơi lặp lại trong những thời điểm đóKhi bạn cần thể hiện sự xuất hiện ngọt ngào vào thực tế.Mùinadine Smith

Nghe này: Mark Morrison, Hồi trở lại của Mack ” Mark Morrison, “Return of the Mack”


205.

Những người cấp tiến mới: Bạn có được những gì bạn đưa ra (1998)

Không có cổ vật nào khác của thập niên 90 về việc bán hết đã tồn tại như bạn có được những gì bạn đưa ra.Lãnh đạo New Radicals Gregg Alexander đã nói về việc dán nó vào người đàn ông, rác rưởi và không tôn trọng cơ sở bán lẻ của anh ta, tất cả đều là loại pop-rock thời kỳ cd đã vỗ béo ví người đàn ông và khiến U2 ghen tị.Nó đã sống sót bởi vì có một sự hoài nghi trong đó.Alexander xem xét niềm vui chung của việc rèn giũa một sự thay thế, được hát với sự chắc chắn không thể thay đổi rằng bạn là thuốc giải độc.Cuộc hit hưng phấn quá thuần khiết đối với thế giới này và chỉ phát triển sâu sắc hơn về thời gian: một Alexander vỡ mộng đã chia tay ban nhạc sau đó, War đã nổ ra, và nó đã ra khỏi đó, được cho là, quá đủ lý do để muốn đá MarilynAss của Manson. Nhưng trong bốn phút rưỡi của bài hát này, mà nhân tiện, đã từng truyền cảm hứng cho một Joni Mitchell bị đánh bại để tiếp tục tạo ra âm nhạc, căn bệnh của người mơ vẫn rất nổi tiếng.Snaplaura snapes

Nghe: Những người gốc mới, "Bạn có được những gì bạn đưa ra" New Radicals, “You Get What You Give”


204.

Da Brat: Hồi Funkdafied (1994)

Da Brat sườn Swift, những năm 90 Rise là thứ của những câu chuyện cổ tích hip-hop.Sau khi giành chiến thắng trong một cuộc thi RAP do MTV tổ chức, nhà sản xuất Young Chicago Met Met Jermaine Dupri, đã ký một thỏa thuận thu âm và bắt đầu làm việc trong album đầu tay của cô.Cô đã bỏ ca khúc chủ đề vào tháng Năm của9494;Vào cuối mùa hè, nó đã đạt đỉnh vị trí thứ 6 trên Billboard Hot 100. Cú va vào một mẫu của nhà sản xuất trẻ em của anh em Isley giữa các tờ giấyBassline trượt.Đĩa đơn đã được rửa tội Da Hồi Brat-Tat-Tat-Tat, như một người theo dõi một cô nàng tomboy, người đã chống lại sự thèm ăn của ngành công nghiệp đối với bao bì tình dục hơn.Khi Fun Funkdafied đã bay trên sóng, cô trở thành rapper nữ solo đầu tiên đi bằng bạch kim.Tôi đã kiểm soát được một sự kiểm soát như Janet, cô ấy đã chộp lấy câu thơ thứ ba, cô ấy gật đầu với hoàng gia khi cô ấy chộp lấy vương miện của chính mình.—Madison Bloom

Nghe: da brat, "funkdafied" Da Brat, “Funkdafied”


203.

Cat Power: Phong cách Bones Bones (1998)

Bạn có thể dành cả đời để cố gắng gỡ bỏ câu thần chú theo phong cách của Cross Cross Bones, với những cây đàn guitar Twilit và bộ gõ Peppy không bao giờ hoàn toàn rơi vào bước với giọng nói của Chan Marshall.Tìm kiếm một số sự cứu rỗi không thể trong mắt một đứa trẻ đã nhìn thấy quá nhiều, giọng hát của cô ấy đã tăng gấp đôi, nhưng đầy hy vọng, thiền định và nài nỉ, giống như một sợi dây bện và rán.Những bài hát của Cat Power, đã phản đối những kẻ tàn ác mà chúng ta gây ra cho nhau;Tuy nhiên, thơ được trừu tượng hóa theo phong cách Bones Bones, lấy cảm hứng từ hai đứa trẻ mồ côi có cha mẹ bị giết trong các mỏ kim cương máu Nam Phi, vừa cụ thể vừa đáng sợ và nán lại như một huyền thoại.Mạnhowen Myers

Lắng nghe: Cat Power, phong cách Bones Bones của Cross Cross Cat Power, “Cross Bones Style”


202.

MOS DEF: Bà Ms.Booty Fat (1999)

Thiên tài của nhà sản xuất Ayatollah, lật của Aretha Franklin trong một bước phía trước là hai mặt: Lời bài hát được lấy mẫu của bài hát nói trực tiếp với câu hỏi hóc búa Mos Def (nay là Yasiin Bey) viết về trên Bà Ms.Fat Booty, và và nó cũng có thể hình dung được bản thu âm trên máy hát tự động khi đối tượng của tình cảm Mos, thổi bay anh ta trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.Đây là bài hát tình yêu hiếm hoi kết thúc không phải trong niềm hạnh phúc hay đau lòng mà là với người nói, việc nhận ra rằng anh ta chỉ đơn giản là có thể theo kịp.Tia sáng của sự công nhận và âm mưu gọi cuối cùng nhường chỗ cho một sự mê đắm tiêu tốn anh ta nhưng lại cho cô ấy, làm cho tất cả trở nên tồi tệ hơn bởi thực tế là bạn có thể nhìn thấy nó từ phía trước.MạnhPaul A. Thompson

Nghe: MOS def:Booty béo ” Mos Def: “Ms. Fat Booty”


201.

Lỗ: Bộ phận Doll Búp bê (1994)

Trên các bộ phận của Doll Búp bê, ca sĩ, guitar, và nhạc sĩ Courtney Love tự mổ mình thành những chiếc slivers.Đôi mắt, chân và cánh tay giả rơi xuống ở góc lẻ, đàn hồi liên kết của chúng bị gãy.Khi một số người đàn ông muốn phụ nữ, họ chia họ theo cách này: giảm họ thành các phân đoạn giải phẫu, nắm bắt một phần và vứt bỏ phần còn lại.

Danh tiếng cũng có thể làm điều này với một người, một sự thật rằng tình yêu biết rõ bởi The Time Hole đã phát hành album thứ hai của họ, Live qua điều này.Trong những năm kể từ khi phát âm thô của ban nhạc ra mắt năm 1991 của ban nhạc, Pretty On The Inside, cô đã trở thành một nửa trong số một cặp vợ chồng được giám sát toàn cầu cùng với Kurt Cobain của Nirvana, là chủ đề của nhiều vụ bê bối truyền thông và cảm thấy ánh mắt đáng sợ, mong muốn thế giới diễn ra thế giớitrên một người phụ nữ không phù hợp với bất kỳ khuôn mẫu nào của nó.Với các phần búp bê của người Viking, tình yêu của người Hồi giáo bò bên trong cơn đói và đảo ngược nó.Cô biến mình thành thạch cao và sau đó đốt cháy bản sao với mong muốn của mình.Theo từng mảnh, bị cháy và biến dạng, cô cầu xin nuốt chửng thế giới, để làm cho nó cảm thấy nỗi đau tương tự mà tích lũy trong nhiều thập kỷ trong ruột của mình.CấmSasha Geffen

Lắng nghe: lỗ, phần búp bê " Hole, “Doll Parts”


200.

Maxwell: Hồi Ascension (don don Ever Wonder) (1996)

Có phải Maxwell đang nói về tình yêu trên Hồi Ascension (don don bao giờ thắc mắc), đĩa đơn thứ hai từ Maxwell, Urban Hang Suite?Một ngươi phụ nư?Chúa?Thuốc?Có lẽ tất cả những điều trên, đó là lý do tại sao điệp khúc thâm nhập vào tâm hồn bạn: bạn biết cảm giác khi một cái gì đó đưa bạn đến một nơi mà bạn chưa từng đến trước đây.Trình tự album cho thấy đó là về sự phát triển của tình yêu thân mật và tình dục, điều đó đã không ngăn được bài hát được yêu thích bởi các dàn hợp xướng nhà thờ, đó là một tài liệu tham khảo Kinh Thánh.Ca khúc gợi lên một sự nhẹ nhàng thanh tao, một sự ấm áp thiên thần ôm bạn và nâng bạn lên cao hơn, trên chính bạn, đến một tầng mới của ý thức.Cấmsamhita Mukhopadhyay

Nghe này: Maxwell, Hồi Ascension (Don Tiết BAO GIỜ TUYỆT VỜI) Maxwell, “Ascension (Don’t Ever Wonder)”


199.

Helium: Tiết Pat PAT Trick (1995)

Nhìn bề ngoài, trò chơi PAT PAT là một chỉ số của những vùng nhiệt đới Slacker-rock giữa những năm90: Đó là rãnh chunky, ọp ẹp;âm thanh thấp và lỏng lẻo đó;những bản hòa âm nhỏ đó;và vẻ mặt của sự khinh miệt chán mà ca sĩ-guitar Mary Timony mặc trong video.Nhưng sự kỳ lạ tuyệt vời trong âm nhạc của cô ấy có thể giúp đỡ nhưng phát sáng.

Đĩa đơn dẫn đầu từ Helium, Matador ra mắt The Dirt of Luck, thì Pat Pat, Trick Trick, cũng là một sinh vật bí ẩn như một người được chú ý trong lời bài hát của nó.Các đoạn riff và lời nói đều vặn vẹo và còi cọc, dâng trào với sức mạnh của sự thay đổi.Quá mát mẻ để lên giọng, Timony trải nó trên những tiếng guitar bị phồng rộp và chém các hợp âm bass dày.Nó là một cổng thông tin dễ tiếp cận nhất vào thế giới helium helium, mê hoặc.Mạnhbrian Howe

Nghe: Helium, "Pat" Trick Helium, “Pat’s Trick”


198.

ACEN: Trip Trip II Mặt trăng (pt. 1 và 2) (1992)

Những lát cắt không thể xóa nhòa của Hardcore, năm 1992, trong cảm giác đột phá, xây dựng trên một tiền đề mê sảng được cung cấp trong chipmunk falsetto.Đoạn giọng hát lặp đi lặp lại thể hiện mong muốn nổi tiếng của nền tảng được đưa lên cao hơn, có lẽ bằng các loại thuốc thông minh mới sau đó, có lẽ là danh hiệu cơ thể trên trời.(Kết thúc của Pt Pt.Nó đẩy mạnh vào sự thông minh nhiều khi đường đua vượt qua bất kỳ sự bình thường nào của những năm đầu năm90.Đây là một đoạn phim máy xay sinh tố khàn khàn của các mẫu và hiệu ứng, đánh bại sự thoải mái xuyên qua giữa sự hỗn loạn màu kẹo.Các mẫu điện ảnh trang trí bộ gõ bạo loạn, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cho các khu vực gần gũi của Proto-Drop.“Pt.2 Chỉ là downtempo chỉ bằng cách so sánh: trống sâu hơn, PACE được xem xét, giọng hát từ khi gắng sức.Một chuyến đi lên mặt trăng có nghĩa là đi lên, nhưng đến một lúc nào đó bạn phải hạ cánh.Acen giúp chúng tôi giảm bớt.Mạnhmarc Weidenbaum

Nghe: Acen, Trip Trip II Mặt trăng (pt. 1 và 2) Acen, “Trip II the Moon (Pt. 1 and 2)”


197.

L7: Giả vờ chúng tôi đã chết (1992)

Năm 1991, bị xúc phạm bởi những năm tấn công của Reagan và Bush Sr...Giả vờ chúng ta đã chết, một bài hát phản đối đã đóng chai tinh thần hoạt động của họ thành bốn phút hoàn hảo.Ca sĩ-guitarist Donita Sparks cảnh báo chống lại sự nguy hiểm của sự thờ ơ chính trị đối với những đoạn riff nặng như gạch;Con đường duy nhất về phía trước là để biến các bàn với sự thống nhất của chúng tôi, cô ấy vẫy gọi.Ba mươi năm sau, hậu quả của cảnh báo không được thực hiện là thảm khốc vượt ra ngoài bất cứ điều gì L7 có thể tưởng tượng.Phillips Phillips

Nghe: L7, "Giả vờ chúng tôi đã chết" L7, “Pretend We’re Dead”


196.

Fiona Apple: Giấc ngủ giấc mơ (1996)

Được phát hành khi cô 18 tuổi, bài hát đầu tiên trong album đầu tay của Fiona Apple là một tuyên bố trưởng thành và rõ ràng về quyền tự quyết cho dù bạn có đọc nó như một bài hát chia tay hay một lời khen ngợi trước tiên, trước tiên định với những người có tâm trí nhỏ, người cố tình cố tìnhhiểu lầm cô trong những năm đầu của sự nghiệp.Không giống như phần còn lại của các bản nhạc piano chuyển tiếp của Tidal, một giấc ngủ để mơ ước được xây dựng từ The Beat Up, một quả táo neo khi cô ấy nhổ những quán bar, lời nói của cô ấy rất sắc nét và chính xác chúng có thể được viết bằng dao mổ.Tôi đã có được địa ngục của riêng mình để nuôi dạy, anh ấy là lời tuyên bố của cô ấy trong điệp khúc.Thông qua những đổi mới chính thức và sự thẳng thắn triệt để, cô đã dành nhiều thập kỷ kể từ khi hoàn thành lời tiên tri đó.Sừng Sừng

Nghe: Fiona Apple, Giấc ngủ ngủ Fiona Apple, “Sleep to Dream”


195.

Björk: Hồi Venus như một cậu bé (1993)

Không nhận được tất cả những gì phụ nữ muốn về nó, nhưng nó hầu như không ngạc nhiên khi nhân vật nam lý tưởng hóa Bjork rhapsodizes về trong Hồi Venus như một cậu bé được mô tả về cách anh ta làm cho người kể chuyện, và không phải là anh ta trông như thế nào.Đây là vẻ đẹp, theo Björk: sự chú ý, khả năng làm cho một đối tác của bạn cảm thấy xinh đẹp và sự sẵn sàng rõ ràng để đi xuống với cô ấy.Cô ấy không hào hứng với bắp tay của anh ấy hoặc phình vào quần, nhưng khiếu hài hước của anh ấy.Về mặt âm thanh, đĩa đơn được hỗ trợ bởi Nelle Hooper từ đầu tay là một thứ giống như một Chanson trong phần Trái đất của Epcot trên Sao Hỏa.Các chuỗi được ghi lại tại các hãng phim ở Ấn Độ làm rất nhiều công việc nặng ký;Mỗi nhân vật nghe giống như một biến thể khác nhau khi ngất ngây.Ngay lập tức dễ hiểu và số ít, thì Ven Venus đã gói gọn thiên tài nhạc pop đặc biệt của Bjork, rất đáng quý.Mạnhrich Juzwiak

Nghe: Björk, “Venus như một cậu bé” Björk, “Venus as a Boy”


194.

The Sundays: Hồi ở đây, nơi mà câu chuyện kết thúc (1990)

Được phát hành ngay vào đầu những năm 1990, đĩa đơn thứ hai của Chủ nhật có nhiều hơn một chân bị mắc kẹt vào những năm 1980, sự bất ổn của Jangle Pop và người ta có thể đánh dấu lại những người có những người đăng ký thô bạo của người đồng nghiệp.Đồng thời, đây là nơi mà câu chuyện kết thúc, có một giai điệu nhạc pop mạnh mẽ như vậy, kể một câu chuyện buồn bã về khao khát hoài cổ đã chịu đựng được các nghệ sĩ đa dạng như các thương nhân nhà có đường và á quân của American IdolĐó là cảm giác không bị ràng buộc với bất cứ điều gì như là năm như năm dương lịch.Ở đây, nơi mà câu chuyện kết thúc, một câu chuyện không thể cưỡng lại được trong phòng ngủ của bạn, Borne Aloft và vào các ngôi sao trên kết cấu guitar acoustic lụa của David Gavurin.Nó ảnh hưởng đến khía cạnh nhẹ nhàng hơn của Britpop và nó sẽ cộng hưởng miễn là những người trẻ tuổi cảm thấy tiếc cho bản thân họ, có lẽ là mãi mãi.Cardben Cardew

Nghe: Chủ nhật, ở đây, nơi mà câu chuyện kết thúc The Sundays, “Here’s Where the Story Ends”


193.

Aimee Mann: Hồi Save Me ”(1999)

Aimee Mann đã dành những năm 90 của những người 90 tuổi với một ngành công nghiệp âm nhạc đã cố gắng kiểm soát cô một cách tuyệt vọng.Sau khi rời nhóm nhạc rock synth của thập niên 80, cho đến thứ ba, Mann đã trải qua một cuộc chiến hợp đồng và các cuộc tái cấu trúc nhãn hiệu khiến cô ấy bị ảnh hưởng.Với việc cứu tôi, cô ấy đã tìm ra một lối thoát.Bài hát u sầu được viết cho Mann, Solo LP LP và lần đầu tiên trên nhãn hiệu của riêng cô, Superego, chia sẻ DNA với đạo diễn Paul Thomas Anderson, bộ phim năm 1999 của Oscar Oscar.Anderson đã viết kịch bản của mình bằng cách sử dụng lời bài hát cắt Mann, làm đối thoại, làm việc cùng với ca sĩ kiêm nhạc sĩ để đưa máu thịt cho những câu chuyện phức tạp về hàng ngũ những kẻ lập dị, những người nghi ngờ họ không bao giờ có thể yêu bất cứ ai, khi cô ấy đặt nó vào bài hát.Được thông báo một cách tinh tế bởi một thời gian dài thất vọng, Save Save Me, thật gượng gạo nhưng chắc chắn, với những giai điệu guitar loping, accordion rùng mình và bộ gõ nhẹ nhàng.Việc sản xuất và sáng tác Featherlight tin rằng cú đấm không thể tránh khỏi của nó: Ở đây, Mann nhấn mạnh sự dịu dàng thô thiển đi kèm với việc tìm kiếm sự giúp đỡ.Torres Torres

Nghe: Aimee Mann, "Save Me" Aimee Mann, “Save Me”


192.

Tony!Toni!Toné !: Cảm giác tốt (1990)

Chơi kỷ lục này thường xuyên nhất có thể.Sau đó, khi nó trở nên dễ dàng hơn cho bạn, hãy chơi hồ sơ mỗi ngày một lần hoặc khi cần thiết.Tiếng nói thời xưa đã giới thiệu bài hát lớn đầu tiên của bộ ba Oakland, đã tạo ra một thanh cao rằng giai điệu này sẽ là phương thuốc cho những gì người nghe irid, nhưng cái trống đầu tiên đó giống như một ống tiêm serotonin đầy đủ.Với tất cả các bản hòa âm ngọt ngào và những nhịp đập lớn đã xác định Jack Swing mới, cảm thấy tốt đẹp nổi bật như một Titan của thể loại này, một nhiệm vụ năm phút toàn diện để sống theo tên của nó, và là chất xúc tác cho sự nghiệp phát triển của sự nghiệp củaNhà sản xuất nghệ sĩ Raphael Saadiq.Một trong số hàng ngàn bài hát để lấy mẫu của Lyn Collins năm 1972, James Brown sản xuất (về nó)thời đại.Đó là một phần tình yêu bài hát cho một cô gái, một phần tình yêu bài hát cho âm nhạc nói chung, và tất cả các bữa tiệc.Mạnhevie Nagy

Nghe: Tony!Toni!Toné !, "Cảm thấy tốt" Tony! Toni! Toné!, “Feels Good”


191.

Valentine đẫm máu của tôi: "Khi bạn ngủ" (1991)

Khi bạn ngủ, thì một pháo hoa của cảm xúc trở nên tồi tệ, một bài hát tình yêu khiến bạn rất bất lực và bị mê hoặc một cách nguy hiểm.Trong album tiên phong của họ, vô tình, Valentine Bloody Valentine của tôi đã có ý định làm cho nhạc cụ của họ nghe có vẻ tàn phá như những cảm xúc này, và khi bạn ngủ, đầy tiếng ồn không thể xóa nhòa, phản hồi guitar tan vỡ và những lời thú tội bị rối rắm thoát khỏi sự thoát khỏiBề mặt: Khi tôi nhìn vào bạn/oh, tôi không biết điều gì là thật, thì Shield Shields đã hát, hầu như không thể cảm nhận được.Đây có phải là thực tế, hay đó là một giấc mơ?Dù bằng cách nào, không có lối thoát.Sọgio Santiago

Nghe: Valentine đẫm máu của tôi, "Khi bạn ngủ" My Bloody Valentine, “When You Sleep”


190.

Gang Starr: Kháng cáo đại chúng của người Hồi giáo (1993)

Nó đã được ghi lại như một trò đùaChúng tôi chỉ muốn tạo niềm vui cho đài phát thanh về những gì nó nghe có vẻ như được phát sóng.Bài hát khét tiếng mượt mà như một chiếc áo khoác Chinchilla được mặc bởi một cô con gái xã hội đen, nhưng không có nơi nào mềm mại.Giọng nói của Guru, học thuật và tinh thể, nhỏ gọn so với nhịp chính xác của Preemo.Mặc dù Gang Starr là không bạo lực, nhưng họ cũng chỉ dành cho những người du lịch ba lô.Và trong khi Guru không phải là một rapper hustler, anh ta vẫn là người khó tính, dòng chảy của anh ta quá tự tin cho bất kỳ tư thế hoặc trang trí nào.Họ đã nói chuyện với rất nhiều khu vực bầu cử rap cùng một lúc.Preemo có thể đã tạo ra bài hát này như một trò đùa, nhưng nó đứng vững như cả những lời chỉ trích và sửa chữa.MạnhJayson Buford

Nghe: Gang Starr, Kháng cáo hàng loạt Gang Starr, “Mass Appeal”


189.

Lý thuyết rãnh: Từ Tell Tell Me (1995)

Groove Lý thuyết chỉ có một album và một bản hit, nhưng họ đã tính toán.Ngay lập tức, nói với tôi là một sự thừa nhận đơn giản, gợi cảm về tình cảm của ca sĩ kiêm nhạc sĩ Amel Larrieux, đã nắm bắt được tất cả các dây thần kinh và phấn khích chân chính đi kèm với sự lãng mạn sủi bọt, đặt ra một rãnh đau lòng và khốn khổ.Nếu bạn nghĩ rằng tôi đã ngủ trên này/cậu bé, bạn đã sai vì tất cả những gì tôi mơ ước là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, cô ấy hát, giọng cô ấy vừa cảm thấy khó chịu và một lời thú tội thô thiển.Tất cả những điều này, kết hợp với giai điệu khó quên và nhà sản xuất Bryce Wilson, Bassline Bassproof Bassline, đã khiến tôi nói với tôi một đại diện gần như hoàn hảo của R & B tốt nhất có thể.Mạnhevie Nagy

Nghe: Lý thuyết rãnh, "Tell Tell Me" Groove Theory, “Tell Me”


188.

COCTEAU SWINS: Funk màu anh đào (1990)

Cặp song sinh của Cocteau bước vào những năm 90 khi sinh (Elizabeth Fraser và con gái của Robin Guthrie,), cái chết (cha Simon Raymonde,), Agony (Lạm dụng chất gây nghiện của Guthrie), và thành công (hạng cao nhất của họ, một đĩa đơn của họSự pha chế phức tạp này có vẻ phù hợp với một ban nhạc kết hợp với hy vọng với sự đau lòng, thể hiện những cảm xúc không thể diễn tả được thông qua các nhạc cụ thanh tao và lời bài hát khó hiểu.Funk màu anh đào, ca khúc mở đầu cho chuyến lưu diễn năm 1990 của họ Heaven Heaven hoặc Las Vegas, nhỏ giọt với ham muốn dày, dính.Trên cây đàn guitar tươi tốt và bass bass, Fraser bắt đầu trong một sổ đăng ký thấp gần như nham hiểm, vẽ một khung cảnh bucolic trừu tượng, sau đó leo lên một tiếng khóc falsetto đau khổ.Như một cảm giác, funk màu anh đào, không thể quen thuộc, và may mắn được thể hiện bởi một ban nhạc hiểu được điều không thể diễn tả được.Sọarjun Srivatsa

Nghe: Cặp song sinh Cocteau, funk màu anh đào Cocteau Twins, “Cherry-Coloured Funk”


187.

Double 99: Hồi Ripgroove (1997)

Các đạo diễn phim nhằm tạo ra sự hồi hộp hoặc căng thẳng đã được biết đến để triển khai những gì mà Lọ gọi là Giai điệu Shepard, một sự sắp xếp mang đến ảo tưởng về âm thanh còi báo động liên tục.Vào năm 1997, các nhà sản xuất nhà để xe của Vương quốc Anh đã sử dụng một hiệu ứng tương tự để báo hiệu sự xuất hiện của một thứ gì đó ly kỳ hơn nhiều: một bassline lớn, bóng đèn để đưa gió lên chiếc áo Moschino của bạn.Trong tay của Double 99, sự hồi hộp đó xuất phát từ một tiếng kêu của Tina Moore, tiếng tăm của Tina Moore, cưỡi trên đỉnh một cú đá đầy đặn trước khi cuối cùng, đó là một bản dựng dài ngay cả theo tiêu chuẩn Garage-Garage.Triệu tập một bassline walloping mà Lừa trở nên có thể nhận ra ngay lập tức đối với tất cả các sọc trong những thập kỷ tiếp theo.Giống như giai điệu Shepard đó, nó vẫn còn đi.Cấmwill Pritchard

Nghe: Double 99, "Ripgroove" Double 99, “Ripgroove”


Dao cạo Sharp / Epic / Sony

186.

Ghostface Killah: Hồi Daytona 500 [ft.Raekwon, Cappadonna và Force M.D.S] (1996)

Kìa sức mạnh của Wu-Tang ở đỉnh cao của họ giống như vấp ngã trên đường đua bí truyền nhất thế giới gặp gỡ những người thông minh bị nhiễm Hammers và Javelins trên khắp thế giới, với các điểm được trao theo giới luật của toán học tối cao.Cấm Daytona 500, thực hiện tiêu đề Lời hứa về tốc độ: Trên một thanh chống cao su được lấy mẫu từ Bob James, Jazz Jazz Workhorse, Nautilus, chân của Raekwon.Ghost theo sau với sự pha trộn đặc biệt của anh ta về các uốn cong thủ công (ở Philippines, chọn hạt thảo dược) và sự bất khả chiến bại (Hồi I tát với Chúa Giêsu, liếm những phát súng vào Joseph)).Họ xây dựng một vị trí dẫn đầu đủ lớn để Cappa phá băng, bia rơi ra khỏi cốc của mình.Shoup Shoup

Nghe này: Ghostface Killah, Hồi Daytona 500 [ft.Raekwon, Cappadonna và Lực lượng M.D.S] Ghostface Killah, “Daytona 500” [ft. Raekwon, Cappadonna, and Force M.D.s]


185.

SWV: Ngay tại đây (bản chất con người Remix) (1992)

Trong phần bình luận cho một clip YouTube dài bốn phút từ năm 1993, miễn phí, hàng trăm người đã truyền đạt để tôn vinh một khoảnh khắc điện ảnh từ thời thơ ấu khiến họ ớn lạnh.Khi các vây Willy, cắt xuyên qua mặt nước, âm thanh của Michael Jackson, đã tạo lại bản chất con người của người Hồi giáo như những con sóng nắng mặt trời, và âm thanh của giọng nói SWV nhẹ nhàng mưa như những giọt nước thánh.Ớn lạnh.Ngồi ở đâu đó khít khít giữa thanh thản ngây ngất và tuyệt đối, SWV, ngay tại đây (bản chất con người Remix), thuộc về nhà thờ cũng như nhạc nền Willy tự do.Với các bản hòa âm truyền tải phúc âm của mình, Teddy Riley, bản phối lại kết hợp chủ nghĩa lãng mạn cổ điển và sự ảnh hưởng tuyệt vời của bản gốc với sản xuất hip-hop trên màn hình rộng được cập nhật (bao gồm cả một cameo từ người bảo vệ của ông, Pharrell).Mạnhemma Madden

Nghe: SWV, ngay tại đây (bản chất con người Remix) SWV, “Right Here (Human Nature Remix)”


184.

Wilco: Via Via Chicago (1999)

Năm 1999, Wilco được thiết lập để thổi bay bản sắc quốc gia của họ và bước xa hơn vào sự thật của họ như là thẩm mỹ.Vào Summerteeth, ban nhạc đã chấp nhận Psychedelia của Beach Boys Baroque Pop, dệt trong thử nghiệm kết cấu nhiều hơn.Via Via Chicago, là tín hiệu tuyệt vời nhất về những gì sẽ đến trên Opus năm 2001 của họ, Yankee Hotel Foxtrot: bài hát giải mã, như thể từ từ sụp đổ trên đường trở về thành phố và người dân của họ.Tôi đã trở về nhà/Via Chicago, Jeff Jeff Tweedy hát, nhẹ nhàng và mệt mỏi, bị hỏng nhưng toàn bộ, bằng chứng rằng địa điểm chỉ là điểm dừng chân đầu tiên trên đường đến những tiện nghi phức tạp của nhà.MạnhJenn Pelly

Nghe: Wilco, Via Via Chicago Wilco, “Via Chicago”


183.

Yo-yo: Bạn không thể chơi với yo-yo của tôi [ft.Ice Cube] (1991)

Yo-Yo đã ra mắt bản thu âm vào năm 1990, phù hợp với Ice Cube Bar cho Bar trên thế giới của nó là một người đàn ông thế giới, một người đàn ông độc thân thứ hai của cô ấy, vào năm 1991, là tầng bình lưu, một tuyên bố truyền nhiễm đưa ra kế hoạch của Yo-Yo cho sự thống trị của phụ nữ trongPhong cảnh nam cố thủ của Rap Gangsta West Coast.Trên mẫu Lowrider-Slow của Cube, sự sùng bái của Wind & Fire và một sự kiềm chế đưa ra một sự nhợt nhạt thương tiếc về những yêu cầu của nóKỹ năng, trí tuệ, phong cách, giá trị và các fona đường phố, tất cả trong khi đặt ra một sự tín nhiệm cho chính mình và phi hành đoàn của mình, liên minh của người phụ nữ da đen thông minh (IBWC).Sự ban phước của Cube cho mượn yo-yo một số tính hợp pháp trong những vòng tròn phân biệt giới tính đó và giúp cô ấy đạt được thỏa thuận kỷ lục khi cô ấy 18 tuổi, nhưng dòng chảy của cô ấy đã tự nói, một người được bảo vệ đã chuyển người tiền nhiệm tâm linh sang các rapper hiện tại như Saweetie thành Saweetie sangCô gái thành phố đến Omeretta Đại đế.Người chăn cừu Escobedo

Nghe này: Yo-yo, bạn không thể chơi với yo-yo của tôi [ft.Khối đá] Yo-Yo, “You Can't Play With My Yo-Yo” [ft. Ice Cube]


182.

Spice Girls: Hồi Wannabe (1996)

Phụ nữ.Đã bao giờ nghe nói về họ?Trong phần lớn những năm 1990, cảnh quan văn hóa của Anh đã bị ảnh hưởng bởi sự cấm đoán của sự khốn khổ, đến mức nữ tính cảm thấy như lập trình ngược triệt để.Các cô gái Spice là những mảnh vụn hoạt hình của thời con gái người Anh, mỗi người trong số họ được trang bị một cách đầy đủ với các nguyên mẫu của Femdom: đáng sợ, em bé, posh, thể thao, và gừng gừng.Sau đó, Wannabe, đĩa đơn đầu tay của họ, là một bài quốc ca sôi nổi, chuyển tiếp tập trung vào những phần hoydenish nhất trong tính cách của họ.Năm người phụ nữ đã giao hàng và sự say mê với sự hưng phấn của một người bạn thân thương mại đồ chơi!Niềm vui!Zig-ah-zig-ah!Bản thân đường đua thật kỳ lạ, điên cuồng với ý tưởng này sang ý tưởng khác mà không có bất kỳ suy nghĩ hay thu thập hơi thở nào.Nghe có vẻ như nhạc pop được tổ chức tại Gunpoint, nhưng năng lượng này đã mô tả một khiếu hài hước rất cần thiết và không có sự không hài lòng vào thể loại này.Mạnhemma Madden

Nghe: Spice Girls, "Wannabe" Spice Girls, “Wannabe”


181.

Tiến sĩ Octagon: Những bông hoa màu xanh lam (1996)

Kool Keith đã có rất nhiều cộng tác viên tiếp nhận cả trước và sau lượt ban đầu là người ngoài hành tinh đi du lịch thời gian, Tiến sĩ Octagon, nhưng không ai hiểu hoặc bổ sung cho anh ta cũng như Dan the Automator.Vào năm 1996, Tiến sĩ Octagonecologyst của năm 1996, nhà sản xuất giữ Keith bay quá xa trong bầu khí quyển với nhạc rocksteady boom-bap, trong khi cùCabin Cabin.Một điểm nổi bật rõ ràng là những bông hoa màu xanh da trời, có một cú lật cấp độ kinh dị của Bartók, bản concerto violin số 2 cùng với một backbeat vui nhộn.Nó không tự lo lắng, nhưng Keith đã đưa ra những câu thơ với những câu thơ say mê, nóng bỏng và buồn cười.Ham Ham

Nghe: Tiến sĩ Octagon, Hoa xanh ” Dr. Octagon, “Blue Flowers”


180.

Usher: Bạn làm cho tôi muốn tôi muốn (1997)

Con đường của tôi là một album thay đổi đường dẫn trong đĩa hát của Usher, và trên một bản thu âm mà mọi bài hát đều có khả năng thoát ra, bạn làm cho tôi muốn có thể đặc biệt ngoạn mục để có một chút khác.Một sự pha trộn siêu phàm của Hip-Hop Cool và R & B quyến rũ trong tĩnh mạch của Thần tượng Usher, Bobby Brown, bài hát rất gợi cảm mà không thể thực hiện được, vui tươi mà không có bất kỳ khuynh hướng trẻ con nào, và chỉ là một chút không thể tin được.Điều phổ biến là thương tiếc cho cái chết của người Hồi giáo của R & B mịn màng, có thể nhảy được và được sản xuất cẩn thận, một cách rõ ràng về một kỷ nguyên đã mấtbởi phúc âm và linh hồn.Khi nhiều năm trôi qua, anh ấy đã thay đổi và thử nghiệm, tất cả trong khi cam kết trung thành với những giai điệu đã nêu ra và giới thiệu anh ấy.Mạnhtarisai Ngangura

Nghe: Usher, "You Make Me Wanna" Usher, “You Make Me Wanna…”


179.

METALLICA: Nhập vào Sandman, (1991)

Trong đó các nhà đầu tư kim loại tốc độ của thập niên 80 của thập niên 80 giao dịch với vận tốc và bộ phim truyền hình prog cho một trò chơi tiếp hợp grunge đơn giản và đơn giản hơn, để phục vụ một câu chuyện về thời gian đi ngủ ma quái được đặt tên cho một huyền thoại Shuteye lục địa thế kỷ 19 mà bạn có thể theo dõi những năm 50Những người mơ mộng nhóm các hợp âm, những người chơi nhạc mềm thập niên 70 của Mỹ, một tiểu thuyết đồ họa Neil Gaiman của thập niên 30 trong số những năm 30, và có lẽ, chỉ có thể, sau nhiều tháng sau Chiến tranh vùng Vịnh, Saddam Hussein.Thêm các tài liệu tham khảo về lời cầu nguyện trẻ em Tin lành thế kỷ 18Dưới giường của bạn, trong tủ quần áo của bạn, trong đầu của bạn (đối với cậu bé tween trong video, có lẽ là tuổi dậy thì?), Và bạn đã có một cuộc bán hàng bị va chạm trong đêm.Thoát ánh sáng, nhập Nye-Yite, chào mừng bạn đến với cơn ác mộng của Metallica.–Chuck Eddy, and you’ve got a sellout that goes bump in the night. Exit light, enter nye-yite, welcome to Metallica’s nightmare. –Chuck Eddy

Nghe: Metallica, en enter sandman ” Metallica, “Enter Sandman”


178.

Raekwon: Kem kem [ft.Phương pháp Man, Ghostface Killah và Cappadonna] (1995)

Kem Cream Cream nghe có vẻ thô lỗ như Wu Bangers nghiệt ngã nhất, vì vậy, một chút buồn cười khi Raekwon ghét bài hát lúc đầu vì anh ấy nghĩ rằng nó quá mềm.RZA biến tay guitar nhạc jazz Earl Klugh, kẻ lừa đảo thành một vòng lặp máu me, đưa ra các đầu bếp, ma, và người chơi vô cùng tự tin của Cappadonna.Ba người họ nghe giống như những người chiến đấu để thu hút sự chú ý của một người phụ nữ xinh đẹp vừa đi ngang qua khối của họ, chửi thề với nhau để hét lên những lời khen ngợi điên rồ nhất có thể tưởng tượng được.Không phải tất cả sự holler của họ đều có tuổi, đặc biệt là các phần của Raekwon, câu thơ, nhưng nó vẫn là một câu chuyện tình yêu rap New York tinh túy: hơi quá thẳng thắn, nhưng lãng mạn theo cách thô thiển của chính nó.Callenderbrandon

Nghe này: Raekwon, kem kem [ft.Phương pháp Man, Ghostface Killah và Cappadonna] Raekwon, “Ice Cream” [ft. Method Man, Ghostface Killah, and Cappadonna]


177.

Garth Brooks: Những người bạn ở những nơi ở thấp (1990)

Một trong những nghệ sĩ bán chạy nhất của thập niên 90, Garth Brooks chủ yếu bị ảnh hưởng bởi các hành động của quốc gia Texas như St Eo, và anh ta mặc một Stetson để chứng minh điều đó.Những người bạn ở những nơi ở thấp, một người đàn ông đội mũ cuối cùng, bắt đầu như một bài hát gần như một câu chuyện về cơn bão của một người nổi tiếng ở Falutin, và Brooks tấn công điệp khúc đó theo cách biện minh cho mỗi so sánh của Elvis.Bài hát chắc chắn là cao trào như một quán bar hát theo đó, nhạc kịch và người thân của Lone Star như Tanya Tucker Hồi Hồi Texas (Khi tôi chết).Nó cũng là một ca sĩ đồng quê, đặc biệt là một ca sĩ nhạc đồng quê, đặc biệt là một người được ca ngợi là người anh hùng chinh phục thể loại này để mang đến một số cú đá hạng thấp vào bảng xếp hạng bán hàng cao cấp và thu âm sách.CấmStephen Deusner

Nghe: Garth Brooks, những người bạn ở những nơi thấp Garth Brooks, “Friends in Low Places”


176.

The Prodigy: Hồi Firestarter (1997)

Rave như kim loại, hoặc oi !, Có lẽ là với indie rock wah-wah đã mượn từ các nhà lai tạo, nhà sâu Bam-bam từ Ten City, Proto-Techno Hồi Hey Hey Hey!Từ nghệ thuật ồn ào, và một khái niệm kinh dị Pyromania từ Stephen King.Keith Flint, anh ta của Bozo the Clown Hair-Tufts, Slings Cockney Rhyming Slang về những gì một kẻ nổi loạn Bloomin, anh ta là một người hay, theo tiếng của anh ta, thật là một người khởi đầu rắc rối, kẻ xúi giục Punkin, anh ta là một kẻ hoạt hình xoắn.Cái cuối cùng đó đặc biệt thích hợp vì những người này không có gì nếu không phải là phim hoạt hình, nhưng phim hoạt hình với The Big Beat, Sillier và Cabzer và Buzzier hơn bất cứ điều gì khác trên đài phát thanh vào thời điểm đó.Tất cả đã nói, một lớp học chính trong cách bán nhạc khiêu vũ điện tử như những gì trông giống như một ban nhạc rock.–Chuck Eddy, and a pyromania-horror concept from Stephen King. Keith Flint, him of the Bozo the Clown hair-tufts, slings Cockney rhyming slang about what a bloomin’ rebel he is— or, per his chants, what a trouble starter, punkin’ instigator, mind detonator, twisted animator he is. That last one was particularly apt since these blokes were nothing if not cartoons—but cartoons with the big beat, sillier and catchier and buzzier than just about anything else on the radio at the time. All told, a master class in how to sell electronic dance music as what looks and feels like a “rock band.” –Chuck Eddy

Nghe: Thần đồng, Firestarter ” The Prodigy, “Firestarter”


175.

Galaxie 500: Thứ tư của tháng 7 (1990)

Bạn có biết cảm giác thấp đến mức nào khi nghĩ rằng cả thế giới đang tận hưởng một bữa tiệc và bạn là người duy nhất không được mời?Hoặc để tin rằng hầu hết mọi sự thoải mái có thể, sự vui tươi của thú cưng, sự cực lạc của một kỳ nghỉ, sự ấm áp của một nụ cười, sự im lặng của không gian của bạn không có sẵn, bị từ chối vì một số lý do bạn có thể hiểu được?Đó là nỗi buồn vô danh ở cốt lõi của thứ tư của tháng Bảy, một bài hát về việc muốn được đám đông quá bận rộn để bận tâm.Dean Wareham xáo trộn xung quanh New York, không bị ấn tượng bởi tầm vóc của tòa nhà Empire State và không quan tâm đến tiếng kêu của Ngày Độc lập.Naomi Yang và Damon Krukowski minh họa hoàn hảo nhịp độ lo lắng của mình, nhịp điệu tròn của họ di chuyển như một người muốn đi bất cứ đâu nhưng không nơi nào sẵn sàng đưa anh ta.Phải làm gì khi thế giới loại bạn ra ngoài?Tắt bản thân và tham gia một bản độc tấu guitar vinh quang mà mãi mãi lang thang, giống như bạn.Mạnhgrayson Haver Currin

Nghe: Galaxie 500, Thứ tư của tháng Bảy ” Galaxie 500, “Fourth of July”


174.

Noraga: Super Superthug (1998)

Super Super, một cuộc đột phá từ rapper goofily, Noraga (hay còn gọi là N.O.R.E.), không chỉ ra mắt một kỷ nguyên mới của Rap Rap, đẩy những đám mây bão và thu thập của NAS và Mobb Deep.Cái gì mà-cái gì-cái gì đó-cái gì mà hook hook.Nó cũng báo trước sự xuất hiện của các nhà sản xuất Pharrell Williams và Chad Hugo, hay còn gọi là Sao Hải Vương, lên sân khấu quốc tế.Trống nói lắp đặc trưng của họ và các synth khoa học viễn tưởng nghe có vẻ không giống bất cứ thứ gì chơi trên Hot 97 vào thời điểm đó, báo trước con đường sáng tạo Williams và Hugo sẽ biểu đồ trong nhiều thập kỷ tới.Vỏ hành lang

Nghe: Noraga, "Superthug" Noreaga, “Superthug”


173.

Elliott Smith: Hồi Waltz #2 (XO) (1998)

Trong lịch sử lâu dài của các bài hát về các bài hát khác, thì Walt Waltz #2 (XO), xếp hạng là một trong những bài hát hay nhất.Bên trong một quán karaoke khói, một người đàn ông và một người phụ nữ, hai người rất có thể là người đứng đầu cho mẹ của Elliott Smith, Bunny, và cha dượng của anh ấy, Charlie, chọn những bài hát mỏng manh che giấu cuộc xung đột hôn nhân của họ.Cô ấy trống rỗng biểu diễn chú hề nhục nhã, chú hề, anh ấy hát bài viết nhọn không tốt.Smith sử dụng đêm karaoke, hoặc như anh ấy gọi nó, đó là cảnh thay thế, để cung cấp cho chúng tôi tiểu thuyết meta này về nhạc pop và đau lòng.Anh ta trở thành một thành viên khán giả bên trong sáng tác của chính mình, xa cách và bất lực để làm bất cứ điều gì nhưng âm thầm thể hiện tình yêu của anh ta cho người mẹ quẫn trí của anh ta, ký hợp đồng với một nụ hôn và một cái ôm.MạnhJeremy D. Larson

Nghe: Elliott Smith, Hồi Waltz #2 (XO) Elliott Smith, “Waltz #2 (XO)”


172.

En Vogue: Hồi My Lovin, (bạn không bao giờ có được nó), (1992)

Chúa giúp đỡ người đàn ông ở phần cuối kinh doanh của một ooooooooooooo bop.Với mẫu James Brown, giọng hát tuyệt đẹp và tiếng cắn tiêu đề phụ thuộc, thì My My Lovin, đã được tham gia vào truyền thống tự hào của những người phụ nữ nổi giận, những người đã hoàn toàn bị sử dụng và không tôn trọng.Nhưng nhóm nữ gồm bốn thành viên từ Oakland đã thêm yếu tố đội hình quan trọng, và túi bụi bẩn này cố gắng nói chuyện ngọt ngào với người phụ nữ của mình sau khi đối xử với cô ấy như tào lao không bao giờ có cơ hội.Điều gì khiến bạn nghĩ rằng bạn chỉ có thể bước vào cuộc sống của cô ấy, thực sự.Mạnhevie Nagy

Nghe này: En Vogue, "My My Lovin (bạn không bao giờ nhận được nó)" En Vogue, “My Lovin’ (You’re Never Gonna Get It)”


171.

SlowDive: Hồi Alison (1993)

Shoegaze là về việc nắm bắt sự melancholia lung linh ở rìa của sự tồn tại, đó là cảm giác quá khó chịu khi trở nên không thể đi được trên thế giới.Càng Alison, từ một trong những hành động giày cao gót tốt nhất từng làm điều đó, chạm vào cảm giác chìm đắm trên giường, ước gì bạn có thể ở đó mãi mãi nhưng cuối cùng bạn cũng phải đối mặt với vũ trụ.Bài hát có một sự thoải mái, hoài cổ, sự ấm áp của nó tỏa sáng như một ánh nắng lười biếng trên khuôn mặt của bạn.Nhưng nó cũng nhuốm màu mất mát không thể chịu đựng được, khi nhân vật chính giải quyết một người thiếu sót có sự tồn tại hoạt hình của họ.Ngay bây giờ, tôi sẽ ở đây vào buổi sáng, ông Neil Neil Halstead hát, ngay cả khi anh ấy là người cần trấn an.Cấmcat Zhang

Nghe: SlowDive, "Alison" Slowdive, “Alison”


170.

Puff Daddy: Tất cả về Benjamin [ft.The Notorious B.I.G., Lil xông Kim, Jadakiss và Lox] (1997)

Bạn thực tế có thể cảm nhận được làn gió của một máy rút tiền mặt trên khuôn mặt của bạn.Được sản xuất bởi Deric Deric D-Dot, Angeletie của đội sản xuất hit của Bad Boy Records, nhạc cụ này nổi như một đàn ong, được tổ chức bởi một mẫu guitar mở đầu và đảo ngượcNó cho tình yêu. ”Có đủ phòng trong túi của nhịp này để phù hợp với một con hươu cao cổ cưỡi 747, hoặc một đội rap ở đỉnh cao sức mạnh của họ.

Gần như mọi dòng bây giờ là một tác phẩm kinh điển được chứng nhận, được khắc vào NYC Brownstone, từ Puffy's Immortal, Jadakiss-Penned Spray SprayĐối với Picassos có kích thước khổng lồ của người Viking đến Lil 'Kim ném Hexes và Angela Landsbury TÀI LIỆU THAM KHẢO tại các đối thủ thực tế và tưởng tượng..Sự tồn tại: Sau nhiều tháng được phát hành sau vụ giết người năm 1997 của rapper, phiên bản dứt khoát này của Hồi đó là tất cả về người Benjamin đã tăng gấp đôi như một tuyên bố về sự bất chấp và một sự nghỉ ngơi khàn khàn từ bi kịch.Mạnhryan Dombal

Nghe: Puff Daddy, "Tất cả về Benjamin" Puff Daddy, “All About the Benjamins”


169.

Ace of Base: Hồi The Dấu hiệu (1993)

Dấu hiệu là một loại bài hát pop không phức tạp, không thể yêu thích: Có những cây guitar reggae chế độ ăn kiêng, nhịp đập trống và lời bài hát mơ hồ mà bạn có thể ghi nhớ gần như ngay lập tức, mặc dù bạn khôngThực sự biết bài hát là gì..Khi nó được phát hành vào năm 1993 trên album đầu tay của Bộ tứ Thụy Điển, nó đã bùng nổ trên phạm vi quốc tế;Ngay cả thành viên Ulf Ekberg, quá khứ trong một băng đảng đầu trọc đã không dừng ban nhạc, mặc dù nó chắc chắn đòi hỏi một số kiểm soát thiệt hại.Một dấu hiệu là một sản phẩm của máy pop Thụy Điển, một hệ thống sản xuất một loại hàng hóa pop được xây dựng hoàn hảo, hoàn hảo.Được minh họa bởi các nhóm như ABBA trong thập niên 70, Dấu hiệu đã báo trước sự trở lại của nó hai thập kỷ sau đó, khôi phục một công thức sẽ thống trị các bảng xếp hạng nhạc pop trong những năm tới.Cấmisabelia Herrera

Nghe: Ace of Base, "The Dấu hiệu" Ace of Base, “The Sign”


168.

Người đàn ông Beenie: Ai là ai (1998)

Người đàn ông Beenie hiểu sức mạnh của một rãnh vĩnh cửu.Riddim của sân chơi được sản xuất bởi nhà sản xuất kỳ cựu Jeremy Harding đã bắt gặp tai DJ DJ DJ của Jamaica, và anh ta đã xuất hiện tại Studio Harding, với bài hát sẽ trở thành người mà tôi đã nghĩ đến.Tôi là một người như bất kỳ bài hát nào hay, nhưng tại trung tâm của nó là một người đàn ông run lên vì bị người yêu yêu thích của mình để lại, bây giờ buộc phải đối đầu với những cách liên kết của chính mình với sự giúp đỡ của tình yêu, sự xấu hổ và một số Luther Vandross nội suy.Ca khúc này là nền tảng cho Dancehall hiện đại và đã được nội suy, lấy mẫu và tham chiếu vô số lần, nhưng một số lần theo dõi đã nắm bắt được sự pha trộn say mê ban đầu của tình yêu và ham muốn.Màu xanh lá cây

Nghe: Beenie Man, "Tôi là ai" Beenie Man, “Who Am I”


167.

Oasis: Từ Don Don Nhìn lại trong cơn giận dữ (1995)

Britpop có rất nhiều câu trả lời (đặc biệt là xem, Menswe@r).Nhưng tốt nhất, nó hoạt động như một lễ kỷ niệm tập thể về những điều nhân đạo về cuối thế kỷ 20: pop cổ điển, dân chủ xã hội, sự trao quyền thoáng qua của văn hóa tầng lớp lao động.T nhìn lại trong sự tức giận của người Anh, ý thức lịch sử của Britpop ở cả hình thức và bối cảnh.Về mặt thực tế, cách xa lời bài hát vô nghĩa, nó đã gợi lên những năm đầu thập niên 70 của cộng sản, với một bản đồ ăn cắp của người Hồi giáo, những cây guitar của Harrison-esque, và ‘tất cả những người trẻ tuổi.Nhìn rộng hơn, khi nó đạt được vị thế đơn lẻ lớn vào cuối thập niên 90, bài quốc ca của Eulogistic đã thể hiện một khoảnh khắc ngắn ngủi khi thể hiện khía cạnh tốt hơn của quá khứ và mong chờ một tương lai tươi sáng hơn dường như hoạt động hòa thuận.Trong một thập kỷ khi bề mặt có chiều sâu, không có bài hát nào có nghĩa là quá ít và quá nhiều cùng một lúc.Cấmalex Niven

Nghe này: Oasis, Don Don nhìn lại trong cơn giận dữ Oasis, “Don’t Look Back in Anger”


166.

De la Soul: Cổ phần là High High (1996)

Ba phần tư đường vào Hồi Swahililand, một cuộc phiêu lưu nhạc jazz dài 10 phút của nghệ sĩ piano vĩ đại Ahmad Jamal, bạn có thể nghe thấy tiếng J Dilla, nằm trong tầng hầm Detroit đầy kỷ lục của mình.Anh ta nhận ra một mẫu hoàn hảo, một sự tiến triển hợp âm khẩn cấp và kịch tính đã trở thành trái tim vòng lặp của cổ phần của De la Soul trong đó rất cao.Thông điệp của bộ ba trên bài hát rất táo bạo, họ đã phát ốm vì những thứ giả tạo giả, những video giả mạo tư bản và các rapper hoạt động như các trùm ma túy mà không nói bất cứ điều gì đáng kể về dịch bệnh crack.Cổ phần là cao là một dòng trên cát được hỗ trợ bởi một trong những nhịp đập mang tính biểu tượng nhất của Dilla, một mẫu cho một cách khác phía trước với những thứ không phát sóng trên MTV.MINEVAN MINSKER

Nghe: De la soul, “cổ phần là cao” De La Soul, “Stakes Is High”


165.

Galaxy 2 Galaxy: Jupiter Jupiter Jazz (1993)

Jupiter Jupiter Jazz nghe giống như một trong những cuốn sách Sci-Fi được kích thích của những năm cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80: những giai điệu tổng hợp của Galaxian và tiếng rít, tiếng ồn ào nổi tiếng trên nhịp đập của nhạc jazz khi chơi nhạc..Các ngân hàng của MAK MIKE BANKS của Awergan Kháng chiến có thể được biết đến nhiều hơn với kỹ thuật không khoan nhượng và thẩm mỹ chiến binh, nhưng kỷ lục này rất thú vị và hy vọng, vì những cú đâm vui vẻ và những miếng đệm của Motor City Dreamy City nhường chỗ. ”Trở lại năm 1992, ban nhạc trực tiếp UR, đã không tồn tại về mặt thể chất, nhưng bạn có thể thấy ý tưởng hình thành các EP như Nation 2 Nation, World 2 World (EP chứa bản nhạc này) và 1993 Galaxy Galaxy 2 Galaxy.Giống như tất cả các cuộc thám hiểm không gian tốt, nỗ lực của các ngân hàng đã dành thời gian và sự kiên nhẫn, nhưng Galaxy 2 Galaxy Live Live thực hiện lời hứa của Jupiter Jupiter Jazz, đã tập hợp nhiều thế hệ của Detroit Afrofuturists từ những người chơi Sax đến Wizards, để chơi thời gian, để chơi thời gian,rãnh không mệt mỏi.Chủ nhà của Vikingvivian

Nghe: Galaxy 2 Galaxy, Jupiter Jazz Galaxy 2 Galaxy, “Jupiter Jazz”


164.

Smashing Pumpkins: Mạnh Mayonaise (1993)

Trong quá trình thu âm của Smashing Pumpkins, Siamese Dream, thủ lĩnh Billy Corgan đã yêu cầu sự hoàn hảo tuyệt đối từ những người xung quanh.Trong các ghi chú liner cho phát hành lại album, anh ấy đã tham khảo ghi âm hàng ngàn người trống để băng đã được ghép rất nhiều, nó đã tan rã.Chính một phần không ngừng, một phần, khiến anh ta nổi bật so với các đồng nghiệp của mình, những người đang lội qua sự biến dạng đầm lầy với sự bất ổn gầm gừ.Đối với Corgan, sự chăm sóc rất tuyệt vời và Mayonaise, một người thiền định cô đơn về vẻ đẹp của việc sở hữu những thiếu sót của bạn, là một điều gì đó của một tuyên bố sứ mệnh.Giữa một kỷ lục về các bài hát về lạm dụng, tự tử và mang trọng lượng của thế giới, đó là một khoảnh khắc hòa bình được sắp xếp tốt, tái hiện chủ nghĩa hoàn hảo không ngừng của Corgan, như một kiểu kiên trì.—Colin Joyce

Nghe: Smashing Pumpkins, “Mayonaise” Smashing Pumpkins, “Mayonaise”


163.

Trò chơi chữ lớn: Vẫn không phải là người chơi (1998)

Nhãn hiệu Big Pun Big Ode cho các cầu thủ và Pimps tiếp tục vang lên trên đường phố South Bronx.Pun là tiền thân của Bad Bunnys và Cardi BS của bối cảnh hiện tại, một đường mòn hip-hop cho người Latin trên khắp bản đồ.Anh ta đã tạo ra một âm thanh và phương ngữ không thể so sánh được vào thời điểm đó, rap bằng tiếng Tây Ban Nha một khoảnh khắc và sau đó bằng tiếng Anh vào những tấm vần tổng hợp tiếp theo, rót ra khỏi anh ta, cách chơi chữ ngay lập tức và không được phát hiện.Vẫn không phải là một người chơi.Nó có những gì mà mọi Papi đều nghe thấy trước khi đi đến khối để treo.Đặc biệt là ở Borough bản địa Pun, nó vẫn nghe như ở nhà.MạnhJayson Buford

Nghe: chơi chữ lớn, "vẫn không phải là người chơi" Big Pun, “Still Not a Player”


162.

R.E.M .: Mất tôn giáo của tôi (1991)

Mất tôn giáo của tôi là một người nổi tiếng cuối cùng, vì vậy không chính thống trong sáng tác của nó nhưng lại là đại diện cho những người tạo ra thế mạnh của nó.Được phát triển hoàn toàn từ một đoạn riff duy nhất trên mandolin, một nhạc cụ hoàn toàn mới đối với guitarist Peter Buck vào thời điểm đó, bài hát thu hút R.E.M.tại sự hiệp đồng nhất của họ, kiên quyết và dễ bị tổn thương.Michael Stipe hát như anh ta sợ cái bóng của chính mình, và anh ta bị rình rập và bồng bềnh bởi Buck, tay bass Mike Mills và tay trống Bill Berry khi anh ta nhăn mặt qua một chuỗi những lời thú tội bị thương vừa cụ thể và có thể hiểu được, cho dù thông qua mộtLens of Tôn giáo (nó không có ý định theo cách đó), tình yêu không được đáp lại (Stipe đã trích dẫn mỗi hơi thở mà bạn lấy là một nguồn cảm hứng chính), hoặc quan điểm từ góc hoặc ánh đèn sân khấu.MạnhSteven Arroyo

Nghe này: R.E.M., “Mất tôn giáo của tôi” R.E.M., “Losing My Religion”


161.

Kelis: Bị bắt ở ngoài đó (1999)

Kelis đã nói rằng, đã bắt gặp một người khác, anh ấy đã ghi lại khi cô ấy mới 20 tuổi, đã thiết lập giai điệu cho cả cuộc đời tôi.Đó là một sản phẩm của Hải vương ban đầu và hình thành, với bàn phím bouncy và hiệu ứng âm thanh pew-pew chỉ có thể được so sánh với súng laser, nhưng sự hợp tác của họ cuối cùng đã trở nên tồi tệ.Nó đã đi trước thời đại của nó, điều đó có nghĩa là thời gian đã tắt, điều này làm cho nó trở thành một uyển ngữ yêu thích của người HồiDog Kelis trong phần lớn sự nghiệp của cô.Nhưng đó cũng là một bài quốc ca cho sự đánh giá của phụ nữ, bài hát khiến cô ấy, với cái móc hung dữ, hét lên, cô gái đầu tiên hét lên trên một ca khúc, sau đó cô ấy sẽ nhắc nhở chúng tôi.Đối với tất cả những gì cô ấy đã trải qua trong nhiều năm qua, điều đó có ý nghĩa rằng Kelis bước ra đá.CấmMMA CARMICHAEL

Nghe này: Kelis, đã bị bắt gặp ở ngoài đó ” Kelis, “Caught Out There”


160.

Yo La Tengo: Áo len mùa thu (1997)

Không có gì các quán cà phê địa phương tín hiệu vào những ngày lạnh lẽo có thể so sánh với áo len mùa thu, một bài hát buồn bã về sự gắn bó tình cảm của chúng tôi với các vật kỷ niệm, nhưng sâu sắc hơn, muốn biến mất với người bạn yêu.Sự quyến rũ trong ca sĩ chính của ca sĩ Ira Kaplan, sự giao hàng ngọt ngào, lẩm bẩm lời cầu hôn của anh ấy như thể hai tay anh ấy bị nhét một cách lo lắng vào túi của anh ấy, hoặc trong các nhạc cụ vô duyên nhưng sống động của những người lắcGroove của Congos?Rất ít bài hát có cùng một yêu cầu trong một mùa, sự lo lắng và khả năng được khuấy động khi không khí nhặt được một bản nháp.Cấmcat Zhang

Nghe: Yo la Tengo, áo len mùa thu Yo La Tengo, “Autumn Sweater”


159.

Kẻ thù công cộng: Chào mừng bạn đến với Terrordome, (1990)

Kẻ thù công cộng 1990 1990 Chào mừng bạn đến với The Terrordome, có nguồn gốc phức tạp.Một mặt, nó là một âm nhạc Molotov có thể sử dụng sức mạnh của quyền lực tối cao giống như Hồi Fight the Power, Hồi mà nhạc phim đã làm cho Spike Lee, làm điều đúng đắn trong năm trước.Nhưng nó cũng là một phản ứng đối với cuộc tranh cãi được khuấy động bởi Giáo sư Griff, Bộ trưởng Thông tin của Công chúng Kẻ thù, người có những bình luận chống Do Thái bị viêm đã đưa ra một cơn bão của Opprobrium trong nhóm, cuối cùng dẫn đến việc sa thải Griff.Chuck D tham khảo vạt trong một vài dòng, và không được thừa nhận, vì lợi ích của anh ta (Hồi Crucifixion ain không có hư cấu/cái gọi là Frozen đã chọnNhưng lực lượng của sự thách thức của anh ta, khi anh ta kể chi tiết về sự phẫn nộ đối với người Mỹ da đen, kết hợp với cảm giác tận thế ngột ngạt của sản xuất Hank Shocklee, dù sao cũng rất ly kỳ, theo một cách thực sự của gad-stad.SọPhilip Sherburne

Nghe: Kẻ thù công khai, Chào mừng bạn đến với Terrordome Public Enemy, “Welcome to the Terrordome”


158.

Không còn nghi ngờ gì nữa: "Chỉ là một cô gái" (1995)

Ban nhạc Ska-pop Không nghi ngờ gì về năm 1995, Hit Just A Girl, là một bản cáo trạng hỗn xược về chủ nghĩa tình dục thể chế đủ tinh tế để trượt trên bảng xếp hạng.Trên đỉnh một đoạn riff squaggly, Gwen Stefani phác thảo một trải nghiệm về thời con gái bị ức chế bởi chế độ phụ hệ: Hồi tôi chỉ là một cô gái, tất cả đều xinh đẹp và nhỏ nhắn/vì vậy hãy để tôi có quyền, cô ấy chế nhạo.Chỉ là một cô gái, chủ nghĩa nữ quyền của người Viking rất khéo léo: ngoài việc giao hàng mỉa mai của cô ấy, giọng hát của Stefani, nhảy từ babydoll mềm sang ngực đầy đủ, chơi với những khuôn mẫu của waif mong manh và người phụ nữ giận dữ.Những danh tính này kết hợp trong những khoảnh khắc cuối cùng của bài hát.Ngay bây giờ, tôi đã có nó đến đây, vành đai Stefani, sự thất vọng của cô ấy không thể tin được.Nhưng sau đó cô ấy để từ cuối cùng héo úa như một bông hoa.Có phải cô ấy đầu hàng hay bừa bãi khi sử dụng trẻ sơ sinh, cô ấy chỉ dành cả một bài hát để giải mã như một cơ chế quyền lực?Girlhood luôn phức tạp hơn nó có vẻ.Mạnhquinn Moreland

Nghe này: Không còn nghi ngờ gì nữa, "chỉ là một cô gái" No Doubt, “Just a Girl”


157.

The Cure: Thứ sáu tôi trong tình yêu (1992)

Thứ sáu tôi trong tình yêu là một bài hát hạnh phúc.Đúng?Tiếng guitar háo hức của guitar;Giai điệu đó, dễ dàng và trực quan và đúng đắn đến nỗi Robert Smith đã bị thuyết phục trong một thời gian rằng anh ta đã đánh cắp nó từ một nơi khác;và dòng tiêu chuẩn, hét lên với sự nhiệt tình của một con chó con đang chờ một điều trị.Ai có thể buồn vào thứ Sáu?Ngay cả Smith.Nhưng nó chỉ đến một lần một tuần, và bạn đã biết những ngày khác như thế nào.Thứ hai: Đen.Thứ ba, thứ tư: Đau tim.Và trên đó sẽ diễn ra cho đến thứ Sáu làm sáng lại chúng tôi một lần nữa, tuy nhiên ngắn gọn.Bản hit cuối cùng của Cure, là một cú hích cho sự xuất thần mà thỉnh thoảng tìm thấy chúng ta, có chỗ đứng không ổn định trước khi DRUDGERY rửa sạch nó một lần nữa.Tuy nhiên, những cây đàn guitar đó và giai điệu đó nói rõ rằng nó thực sự là một bài hát hạnh phúc.Smith và ban nhạc nhận ra rằng sự hiếm có của Joy, làm cho tất cả trở nên quý giá hơn, và việc tìm thấy nó thậm chí một ngày mỗi tuần là một nguyên nhân cho lễ kỷ niệm.Ở đây, cảm thấy tốt khoảng 14 phần trăm thời gian.Cushandy cush

Nghe này: The Cure, Thứ Sáu, tôi đã yêu The Cure, “Friday I’m in Love”


156.

De La Soul: Một con lăn có tên là ‘Thứ Bảy, (1991)

De La Soul là Dead đã tìm thấy nhóm tính toán với lần ra mắt ban ngày của họ, cao 3 feet và đang lên, nâng cao đại diện rap hippie của họ với sự hài hước đen tối và kể chuyện Edgier.Nhưng họ đã không dành toàn bộ album để giải tỏa không khí.Một mứt trượt băng có tên là ‘Thứ bảy, trong số đó, với De La Roping trong các thành viên Lưỡi bản địa Q-Tip và Vinia Mojica cho một cú đánh dấu tuyệt vời cho ngày tốt nhất trong tuần.Những câu thơ, điệp khúc, và thậm chí cả bản thu âm lướt qua Hoàng tử Paul, nhịp điệu mượt mà, pha trộn với disco, funk và chủ đề dầu mỡ vào một niềm vui mùa xuân.Giống như một ngày thứ bảy, nó được chứa đựng nhưng vô biên, một chiếc dép Lọ Lem cho cả đội.CấmStephen Kearse

Nghe: De la Soul, một con lăn có tên là ‘Thứ Bảy De La Soul, “A Rollerskating Jam Named ‘Saturdays’”


155.

The Verve: Bản giao hưởng ngọt ngào cay đắng (1997)

Cho đến khi vấn đề được giải quyết vào năm 2019, bản giao hưởng ngọt ngào cay đắng của Verve, một bài hát pop không phải là một bài hát pop hơn là một hành động toàn việc làm đầy đủ của các luật sư sở hữu trí tuệ.Cuộc chiến tập trung vào mẫu Hook Hook của bốn quán bar của phiên bản dàn nhạc Andrew Loog Oldham, của The Rolling Stones, lần cuối cùng, chính nó đang mượn từ một bài hát phúc âm cũ.The Verve đã bị cắt khỏi một khoản tiền bản quyền trị giá của Fortune, những viên đá trở nên phong phú hơn về mặt phân chia, và toàn bộ mớ hỗn độn làm lu mờ những gì có lẽ là bài hát hay nhất của khoảnh khắc Britpop.Chỉ cần xa xỉ trong độ dày của cảnh tượng sản xuất, một loại âm thanh âm nhạc thảo nguyên, trong cụm từ gợi cảm của Verve, Richard Ashcroft, người đã trích dẫn những cám dỗ và Ennio Morricone làm người mẫu.Đó là một sử thi, loại hoành tráng tốt nhất, âm nhạc tăng vọt, nơi những từ muốn nói.Có lẽ tất cả các cuộc đấu tranh hợp pháp nói lên điều mà lời bài hát không thể nói rõ.Rốt cuộc, tổng kết tốt hơn của thời đại hiện tại, hơn là câu chuyện tổng hợp của bản giao hưởng ngọt ngào cay đắng, một số người bùng nổ tài sản có thể giàu có hơn mà không rời khỏi chiếc ghế dài và mọi người khác bị mắc kẹt giữ túi.CấmTommy cragss

Lắng nghe: The Verve, "Bản giao hưởng ngọt ngào cay đắng" The Verve, “Bitter Sweet Symphony”


154.

UGK: Một ngày một ngày (1996)

"Tại sao bạn lại để những killas này sống và đưa con trai nhà của tôi đi?"Pimp C hỏi trong album quan trọng nhất của UGK, 1996, Rid Ridin, bẩn thỉu.Khoảnh khắc là một lời kêu gọi Chúa cho câu trả lời, không ai trong đó người đàn ông sinh ra Chad Butler sẽ nhận được.UGK đã tìm thấy phần đen tối nhất của The Blues trên một cú lật của anh em isley, một người khác, tôi rất tốt với bạn trong khi biểu đồ qua chủ nghĩa hư vô, mất tình bạn và sự hữu hạn của cái chết.Một ngày, một ngày là một đám tang trang trọng, trong đó Bun B, Pimp C, và rapper đặc trưng Mr. 3-2 Hiểu rằng màu đen có thể có nghĩa là những ngày cuối cùng của bạn đến một trò chơi Dice Funky-Ass, trên quy mô không đồng đều củaHệ thống tư pháp hình sự, hoặc thậm chí tệ hơn là một hành động không thể tưởng tượng được của Thiên Chúa.Cấmbrandon Caldwell

Nghe: UGK, "Một ngày" UGK, “One Day”


153.

En Vogue: Hồi Free Your Mind (1992)

Xuất hiện trên một album chất lỏng thể loại được kết hợp với những mứt giống như doo-wop như là My My Lovin 'Đưa chúng tôi đến Rock khi đánh bại các đoạn riff guitar kim loại xếp lớp với bàn phím, sự hòa hợp đặc trưng của nhóm và thông điệp về giới tính và sự thống nhất chủng tộc."Điều đó không có nghĩa là tôi là một cô gái điếm, không, không, những người phụ nữ da đen cong này trong đôi giày cao đến đùi muốn chúng ta biết một thông điệp cấp tiến vào thời điểm nữ quyền là tất cả nhưng tuyên bố đã chết và một cuộc chiến với phụ nữđang được tiến hành.Sự xấu hổ và phán đoán đạo đức là chuẩn mực, không phải là ngoại lệ, và tự do tâm trí của bạn là một bài quốc ca cho STFU và khiến mọi người trở nên.Cấmsamhita Mukhopadhyay

Lắng nghe: En Vogue, “Free Your Mind” En Vogue, “Free Your Mind”


152.

Superchunk: Mother Slack Motherfucker (1990)

Điều duy nhất tồi tệ hơn một công việc lương thấp khốn khổ là phải bù đắp cho sự dud tuyệt đối làm việc cùng một ca, và Superchunk đóng chai cả hai kích thước của cơn thịnh nộ đó một cách hoàn hảo trong đĩa đơn đột phá bùng nổ vui vẻ của họ.Layabout Muse of Slack Motherfucker, là một chàng trai Mac McCaughan đã làm việc tại Kinko, nhưng anh chàng cụ thể không có vấn đề gì.Anh ta là một nguyên mẫu tồn tại trong mọi công việc tồi tệ, người bị phá vỡ quá nhiều khói, những người nghiêng người khi anh ta có thể làm sạch, họ thiếu công việc khiến bạn phải ở lại muộn.Khi ban nhạc hét lên đoạn điệp khúc và các cuộc lặp đi lặp lại cuối cùng của You You Motherfucker, đó là một bản phát hành phổ quát mà bất cứ ai cũng có thể hét lên.MINEVAN MINSKER

Nghe: Superchunk, Slack Motherfucker ” Superchunk, “Slack Motherfucker”


151.

Origin Unknown: Thung lũng của bóng tối (1993)

Nếu bạn đang ở trong tình trạng trống rỗng vào bất kỳ thời điểm nào trong thập niên 90, rất có thể bạn biết cảm giác ở trong một đường hầm dài, tối, một cảm giác mãi mãi được đăng ký thương hiệu bởi mẫu trong Andy C và Ant Miles 'Biểu tượng năm 1993 Anthem Thung lũng của bóng tối.Ca khúc chứa ít hơn những chiếc chuông arpeggiated, một tiếng rít rùng rợn, và một âm thanh của âm thanh 31 giây từ Apollo 11 Moon Landing, chủ yếu là âm thanh từ CD mẫu miễn phí đi kèm với số năm 1993Nó đã tổng hợp tính thẩm mỹ tối của rừng rậm sớm với sự đơn giản lạnh lùng (và một số âm trầm sóng hình sin chết người nghiêm trọng).Gần 30 năm, Andy C là DJ hàng đầu của Drum Drum, và Ram có hơn 440 bản phát hành cho tên của nó.Trong một thể loại mà Lừa có liên quan đến những giọt nước dám và mánh khóe sản xuất quá mức, bạn vẫn có thể nhận được một sự tua lại hùng mạnh từ tác phẩm kinh điển lạnh như đá này.Chủ nhà của Vikingvivian

Nghe: Origin Unknown, Thung lũng của bóng tối Origin Unknown, “Valley of the Shadows”


Red / Relatinces / thôi miên tâm trí

150.

Ba 6 Mafia: Câu lạc bộ Tear Da Up (1997)

Ba hợp đồng nhãn hiệu lớn đầu tiên của Mafia, yêu cầu họ đưa Câu lạc bộ Tear Da Up Up vào kỷ lục tiếp theo của họ.Về lý thuyết, không phải là một câu hỏi lớn của nhóm 2: Sự thống trị thế giới cuối cùng đã xuất hiện một số bản hit từ các album trước đây của Memphis Crew, nơi Juicy J và DJ Paul liên tục loại bỏ các lớp Graveyard Grime Grime của họ.Nhưng họ đã mệt mỏi với bài hát đặc biệt đó.Vì vậy, phiên bản của9797 chuyển đổi sự sợ hãi xung quanh ban đầu thành sự sợ hãi sắp xảy ra, từ Ostinato piano Soap-Opera đến nhân vật synth tăng bốn nốt, theo từng câu như chủ đề mới của Hell.Gangsta Boo bổ sung gần đây xuất hiện nửa chừng để Bigfoot theo dõi;Nó không có gì lạ khi cô ấy là câu thơ nổi bật trong quảng cáo truyền hình Nu-rock.Cho dù bài hát có thực sự bị cấm ở 17 tiểu bang hay không, vì những tuyên bố thương mại đó, Crunk đã phát triển từ đống đổ nát của nó.Shoup Shoup

Nghe: Ba 6 Mafia, Câu lạc bộ Tear Da Up Three 6 Mafia, “Tear Da Club Up”


149.

Elastica: kết nối trực tuyến (1994)

Vuốt bop điện tử thúc đẩy sự tôn kính của ba biểu tượng sau punk của Wire Rhumba HồiNước mắt cá sấu.Tất cả các móc trái và bẩm sinh, kết nối, không bao giờ đánh vào mục tiêu của nó một cách thẳng thắn, người phụ nữ Justine Frischmann ám chỉ đến việc xây dựng xiên của nó bằng cách kết thúc điệp khúc của mình bằng cách thừa nhận rằng bằng cách nào đó, kết nối quan trọng được tạo rađánh bại đoạn riff bom lặn của họ với sự nhiệt tình.Ngay khi bài hát hình thành, khi các gợi ý bắt đầu giống như những lời tán tỉnh công khai, Elastica kéo phích cắm: Kết nối trực tuyến là thoáng qua, bất kể nó không thể xóa nhòa đến mức nào.CấmStephen Thomas Erlewine

Nghe: elastica, kết nối ” Elastica, “Connection”


148.

Eminem: Tên tôi là ... (1999)

Như với người thua cuộc của Beck, bạn, bạn đã được tha thứ vào thời điểm đó vì đã đưa ra buổi ra mắt tại Chicka-Chicka của Marshall Mathers cho một trò đùa mới lạ, không có gì cho thấy một nghề nghiệp lớn trên đường đi.Ngay lập tức, Slim Shady được giới thiệu một cách vui vẻ như một chú hề và mô hình vai trò khủng khiếp (Hi Hi Kids, bạn có thích bạo lực không?").Nhưng anh ta liên tục thiết lập các lối thoát, đóng vai trò là phòng trưng bày đậu phộng (Dừng băng! Đứa trẻ này cần bị khóa!Chó săn, cơ thể của chính anh ta (hai vụ tự tử giả!), Và mẹ của anh ta.Thiên Chúa đã gửi cho tôi để chọc giận thế giới ra khỏi thế giới, một người có mục đích, phải không?–Chuck Eddy

Nghe: Eminem, tên tôi là ... ” Eminem, “My Name Is...”


147.

Neil Young: Harvest Harvest Moon (1992)

Tôi vẫn yêu bạnBạn có thể dành cả đời trong đó.Nhạc sĩ Canada ở giữa những năm 40 khi anh viết nó, và anh dường như sử dụng từng phút thời gian ở đây để thúc đẩy cảm giác lãng mạn và tận tụy của nó.Được hỗ trợ bởi một đội hình mùa thu có Linda Ronstadt trên các bản hòa âm giọng hát, Ben Keith trên bàn đạp thép và Tim Drumond quét một cây chổi để chơi bộ gõ, hãy để cây đàn guitar của mình triệu tập một khoảng cách rộng lớn.Các sóng hài cao lên trên bảng điều khiển trong những câu thơ.Bản thân âm thanh dường như gợi lên sự vĩnh cửu, và các từ cũng làm như vậy.Ba thập kỷ trong sự nghiệp của mình, Young đã viết rất nhiều bài hát về việc tìm kiếm một người bạn đồng hành, về niềm vui trượt chân thành của việc tìm kiếm tình yêu và sự khốn khổ bị bỏ rơi khi mất nó.Đây là lời cầu nguyện đơn giản, có hồn của anh ấy để làm cho nó cuối cùng.SọSam Sodomsky

Nghe: Neil Young, "Harvest Moon Neil Young, “Harvest Moon”


146.

Janet Jackson: Từ đó, đó là cách tình yêu đi (1993)

Ephemeral, siêu việt, gợi cảm, Groovy, đó là cách mà tình yêu đi là một bài hát ít hơn là một sự rung cảm.Từ lần giảm giá đầu tiên, lưng của bạn thư giãn, đầu của bạn gật đầu và bạn thở dài: Đó là cách tình yêu đi.Làm thế nào người ta có thể cảm thấy rất sừng nhưng cũng lạnh đến thế?Với giọng hát thì thầm của Jackson về Jimmy Jam và Terry Lewis, nhịp điệu tinh tế, có hồn, đây là một trong những bài hát hay nhất từng được phát hành về những cơn đau đớn nhưng thiền định của ham muốn, thôi miên, giống như Desire.Một trong những người yêu thích tình yêu là một người lớn nhất là một đĩa đơn số 1 dài nhất của bất kỳ nghệ sĩ gia đình nào của Jackson và bài hát, như Janet.Album nó xuất hiện, tiếp xúc với chúng tôi với một Jackson mới: vẫn nói nhẹ nhàng nhưng tự tin vào tình dục, cơ thể và mong muốn của cô ấy.Cấmsamhita Mukhopadhyay

Listen: Janet Jackson, “That’s the Way Love Goes”


145.

The Notorious B.I.G.: “Hypnotize” (1997)

The sirening opening sample clears the streets and the bass shakes the pavement: Even if it weren’t the last single to be released in Biggie’s lifetime, “Hypnotize” would still be an eternal Brooklyn anthem. He’s just that smooth, strutting effortlessly across a Puff Daddy beat that flips a chunky, convivial Herb Alpert bassline into a low-riding crawl. His writing plays off the subtlest nuances of his voice, flashing details as causally as checking his watch: colorful Coogi sweaters, freaky sex in the Lexus, a not-at-all-unconvincing threat to shoot you that turns into a preposterous one to kidnap the DA’s daughter while he’s at it. Yeah, all that—and one of the most iconic vocal hooks in hip-hop. –Anna Gaca

Listen: The Notorious B.I.G., “Hypnotize”


144.

Sheryl Crow: “If It Makes You Happy” (1996)

Women in ’90s rock were marketed by a male-dominated industry as angry, damaged, confessional, or exceedingly quirky. Sheryl Crow fit into the alternative mega-tent of mid-’90s pop, but not really any of these little boxes. The carefree cover of her jazz- and roots-inflected debut, 1993’s Tuesday Night Music Club, could double as a Levi’s ad, and its biggest hit, “All I Wanna Do,” exalts the power of a good beer buzz in the morning. When Crow returned with her self-titled sophomore album in 1996, she was mired in expectations and ideas about her success and sound; she appears on the sepia-toned cover throwing stink eye from behind strands of hair, an attitude matched by the album’s electrified pop-rock. Spiked with chugging guitars, lead single “If It Makes You Happy” works on several levels: as a rejoinder to cross-armed skeptics, an ironic portrait of a Gen-X boheme lifestyle (I like to imagine she’s addressing Troy from Reality Bites), and a question Crow is asking about her own strange life. She references having a miserable time at Woodstock ’94, getting stoned, and making French toast from moldy bread, and her voice on the chorus soars and scrapes in equal measure. For a moment in time, Sheryl Crow was not the kind of girl you take home—and it was glorious. –Jill Mapes

Listen: Sheryl Crow, “If It Makes You Happy”


143.

Elliott Smith: “Say Yes” (1997)

“Say Yes” arrives last on Either/Or—standing in the doorway, hesitating, with its shoes on. Elliott Smith actually clears his throat at the outset: Can he come in? Will you hear him out? At this point in Smith’s career, before Good Will Hunting and the Oscars, before the transition to a larger label, listeners came to him for songs of abjection, making the sunny optimism of “Say Yes” seem like a hard sell. It’s a straight-ahead love song, one that dares to hope. Listen closely and you’ll hear just how fragile that hope is: Smith whispers most of the song. He wavers. His fingers pluck out a simple question on the acoustic. He’ll accept no; he’ll leave if he’s not wanted. But if there’s a chance, even the slightest, of yes, he’d like to stay long enough to hear it. –Peyton Thomas

Listen: Elliott Smith, “Say Yes”


142.

Beltram: “Energy Flash” (1990)

New York producer Joey Beltram’s 1990 single “Energy Flash” was so brilliantly dumb, there were only two ways it could go: change the world or fall flat on its snarling face. There’s almost nothing to it—pummeling kick drum, impudent sub-bass, vocal sample, and the occasional electronic flourish—but even that seems superfluous when held up against the viscerally compelling, technologically evil riff that runs through the song, a relentless and yet kind of funky half-note sledgehammer that resembles Black Sabbath’s “Paranoid” recreated by murderous robots. “Energy Flash” is well named: The effect is like a high-voltage shot to the neurons that lit up dance floors all over the world; its irresistibly dark momentum shaped the sounds of hardcore, jungle, and techno as the utopian spirit of rave dissolved into a world of bad drugs and police busts. –Ben Cardew

Listen: Beltram, “Energy Flash”


141.

Ice Cube: “It Was a Good Day” (1992)

Ever since Chuck D analogized rap music as television news for Black America, critics, scholars, and fans have referenced how it reflects the everyday injustice and inequality in these communities in a way that’s often missing from mainstream media. But the Black experience is about more than just oppression—something Ice Cube eloquently captured with this joyful single from his 1992 album The Predator. Written at the peak of his solo career, Cube’s good day centers not on the trappings of wealth but on everyday events in his neighborhood; breakfast with his momma, the pickup game in the park, shooting dice with the homies. He experiences the kind of fortuitous luck afforded only to the most blessed: he cleans up at craps, his favorite basketball team beats a rival, and he connects with a girl he’s long pined for. But beneath the happiness of a day when everything seems to go right is a latent anxiety over how easily things could go another way. He may have evaded the carjackers, the cops and the specter of death, but he knows they always lurk just around the corner. –Matthew Ismael Ruiz

Nghe: Ice Cube, "Đó là một ngày tốt lành" Ice Cube, “It Was a Good Day”


140.

Nirvana: Tất cả những lời xin lỗi (1993)

Giai điệu đối với tất cả các lời xin lỗi của người Hồi giáo rất đơn giản, có vẻ như ai đó, ở đâu đó, phải luôn luôn hát nó.Một cách thích hợp, nó đã theo Kurt Cobain trong nhiều năm dưới các hình thức khác nhau: bản demo acoustic unoustic của anh ấy, được cho là có nguồn gốc từ năm 1990, đã nài nỉ và chân thành, trong khi phiên bản mà ban nhạc theo dõi vào năm 1991 nhưng rời khỏi Nevermind là người bị sardonic và cẩu thả.Khi bài hát hướng về bản thân cuối cùng của nó, làm sắc nét lời bài hát ban đầu và đạt được một cello, nó bắt đầu tỏa ra một sự kiệt sức rộng lớn, đáng sợ.Cảm giác con đường lớn này trong nhiều năm trước khi tiết lộ khuôn mặt tuyệt vời của họ, và vào thời điểm Cobain trên sân khấu biểu diễn nó cho MTV Unplugged: Sống ở New York, nó có sự rõ ràng và hữu hạn của Epiphany.Nó luôn luôn được hiểu là một ghi chú tuyệt mệnh, nhưng thực sự nó chỉ là một tuyên bố chính.Bài hát đã tổ chức mọi thứ: sự dịu dàng và cay đắng, tức giận và chấp nhận, tình yêu và sự thù hận, từ chức và mặc khải.Anh ta có thể nói gì nữa?MạnhJayson Greene

Nghe: Nirvana, tất cả những lời xin lỗi Nirvana, “All Apologies”


139.

Linh hồn của sự nghịch ngợm: Hồi 93 'Til Infinity (1993)

Giới thiệu rap trong vòng, ý thức, phần giới thiệu là một trope cũ như chính hip-hop;Hầu hết, đây là những chất độn không gian thêm ít.Nhưng đó là từ tính của 93 93, cho đến khi Tajai Massey nói, ngay bây giờ, chúng tôi chỉ tối đa trong studio, bất ngờ bạn có thể ở ngay đó với anh ta, khói cùn làm cho lỗ mũi của bạn.Đối với một mái tóc dưới năm phút của sự bùng nổ, boom-bap, một nốt nhạc sax duy nhất lướt vào và ra, miếng đệm trôi và cắt, và tiếng trống trên đầu của bạn.Tajai và phi hành đoàn ném thanh và quảng cáo qua lại, tất cả đều đồng bộ, vung từ cùng 40 trong một mứt dễ dàng, dễ dàng.Vào thời điểm trận chung kết, kết thúc cuộc gọi cuộn của ai là những người lạnh lùng, một nửa bạn mong đợi được nghe tên của chính bạn được gọi ra.Cấmwill Pritchard

Lắng nghe: Linh hồn của trò nghịch ngợm, "93 'cho đến khi vô cùng" Souls of Mischief, “93 'Til Infinity”


138.

Soho: Nhạc Hot Music (1990)

New York năm 1990 là một nơi sôi động.Hip-hop và nhạc nhà đã thay đổi theo tháng, và cai trị các câu lạc bộ trong quá trình này.Đó cũng là một điều đáng sợ trong thành phố, tỷ lệ giết người của thành phố đã đạt đến đỉnh điểm năm đó với 2.245 vụ giết người, một sự gia tăng lớn so với năm 1989. Joseph Longo đã hoàn toàn có vị trí để nắm bắt sự rung cảm đó trong một cái chai.Một nhân viên bán hàng tại kho vinylmania 12 inch ở Manhattan, anh trở thành nhà sản xuất vào cuối những năm 80 và đến năm 1990 đã sản xuất các tác phẩm kinh điển trong cả hai bản rap bobogie dom yêu của tình yêu sẽ nhận được (tình yêu vật chất)Dưới những bí danh như người trái đất và Pal Joey.Như Soho, âm nhạc nóng bỏng của anh ấy đã được cấu hình lại Airy Marsalis Airy Marsalis của anh ấy trên một mô hình kick-drum toàn doanh nghiệp chỉ ra khỏi kilter đủ để mang theo nhiều hơn một gợi ý về mối đe dọa.Nhạc chơi nhạc hot music, thường gây ra sự hỗn loạn, thì Long Longo nhớ lại vào năm 2013. Nhiều thập kỷ, nó vẫn còn.Mạnhmichaelangelo Matos

Nghe: Soho, "Hot Music" Soho, “Hot Music”


137.

Outkast: Thang máy (Me & You) (1996)

Thang máy (Me & You), người dẫn đầu từ Atliens, là khoảnh khắc khi Outkast trở thành những ngôi sao chân thực.Nhịp đập là mát mẻ không thể nhầm lẫn, được xây dựng xung quanh âm trầm mịn màng, trống hi-hat và một khối gỗ vang vọng;Ở đó, chỉ có đủ để làm cho công cụ khác biệt, nhưng cũng giữ cho nó một cách độc đáo.André 3000 và Big Boi phù hợp với sự đĩnh đạc trong những câu thơ của họ, mỗi từ lăn ra khỏi lưỡi của họ một cách hoàn hảo trong khi nói với thế giới cách họ kiên nhẫn lên kế hoạch đi lên, tất cả các kỹ năng, không may mắn và không vội vàng.Nó có một bài hát xuất hiện cuối cùng, một bài hát kể lại André và Big Boi, trỗi dậy từ cầu thủ của người chơi bóng đá thành Ballers.Mạnhmatthew Strauss

Nghe: Outkast, thang máy (tôi và bạn) ” OutKast, “Elevators (Me & You)”


136.

Mặt đường: Mùa hè Babe Babe (1992)

Vỉa hè có thực sự không?Cuộc tranh luận về việc thủ lĩnh Stephen Malkmus đã đưa ra một cuộc tranh cãi liên tục trên ban nhạc Stockton, California cho toàn bộ sự tồn tại của nó.Beavis và Butt-Head đã cầu xin họ đến thử khó hơn;Robert Christgau nhìn thấy qua các tư thế linh cảm của họ và tuyên bố họ là một người học tốt;Tay trống ban đầu của Pavement, Hippie Gary Young địa phương, đã phân chia sự khác biệt khi anh nhận xét, tên ngốc này là một thiên tài viết bài hát hoàn chỉnh.

Mùa hè Babe (phiên bản mùa đông) Phác thảo hành động cân bằng của Malkmus giữa The Court Jester và The Savant.Cần có một sự tự tin ngu ngốc để bắt đầu đĩa đơn đầu tay của bạn với Băng Ice Baby, chỉ hai năm bị loại khỏi đĩa đơn đứng đầu bảng quảng cáo của Vanilla Ice, nhưng chiếc cưa máy của những cây đàn guitar bị méoVào cuối những năm 80, và họ đã có những giai điệu khó khăn để thể hiện cho nó.Cô bé mùa hè, cô bé quan tâm giữa sự tự nghiêm túc và hoàn toàn vô nghĩa;Khi Malkmus hát, với một tiếng cười bực tức, thì thả xuống, trong khổ thơ cuối cùng có thể được gọi là một câu, nó như thể anh ấy tự cười, ngượng ngùng đặt câu hỏi liệu có nên thực hiện đầy đủ hành động của ngôi sao nhạc rock hay không.Nhưng điều tuyệt vời về vỉa hè là cuối cùng, họ luôn luôn cam kết.Mạnharielle Gordon

Nghe: vỉa hè, "mùa hè Babe" Pavement, “Summer Babe”


135.

Craig Mack: FLAVA IN YA EAR (Remix) Hồi [ft.The Notorious B.I.G., LL Cool J, Rampage và Busta Rhymes] (1994)

Đĩa đơn đầu tiên được phát hành bởi Sean xông Puff Daddy, Combs, các bản thu âm có ảnh hưởng của cậu bé, Craig Mack trong thời gian trong Ya Ear, đã báo hiệu một sự thay đổi mô hình cho New York Rap qua Mack Mack Off-Kilter Flow và nhà sản xuất Easy Mo Bee Bee Elasticky sản xuất đầu tiên.Với bản phối lại, có các Vets LL Cool J và Busta Rhymes, cộng với Bad Boy Up-and Comer The Notorious B.I.G., Puffy tự củng cố mình như một người suy nghĩ về phía trước thực sự.Mack và Biggie, một trong những món ngon, một sự dũng cảm, một lá cờ hoàn hảo cho một chiếc Busta vô song.Nhưng ngay cả giữa đội hình xếp chồng lên nhau của Posse Cut, Power Power Power cũng tỏa sáng.Gần ba mươi năm sau, thì Don Don nổi điên, UPS đang tuyển dụng.Vỏ hành lang

Nghe: Craig Mack, FLAVA trong Ya Ear (Remix) [ft.The Notorious B.I.G., LL Cool J, Rampage và Busta Rhymes] Craig Mack, “Flava in Ya Ear (Remix)” [ft. The Notorious B.I.G., LL Cool J, Rampage, and Busta Rhymes]


134.

K.D.Lang: “liên tục khao khát” (1992)

Cơn sốt liên tục của người Viking có nghĩa là người Crooner người Canada K.D.Lang Lang chính thức chuyển khỏi nguồn gốc quốc gia alt của mình sang sự pha trộn của Klezmer và người trưởng thành đương đại, một động thái mang lại rủi ro và phần thưởng của riêng mình.Tôi biết đó là một hit, và tôi đã phát điên vì điều đó, thì Lang Lang đã nói ngắn gọn về bài hát vào năm 2018. Thật dễ dàng để hiểu bài hát nổi tiếng của Lang Lang, khao khát sự phù du của mezzo, và hợp xướng gợi cảm ranh mãnh ngay lập tức không thể phủ nhận, dẫn đến những khán giả mới và người nổi tiếng một khi nó xuất hiện cùng với một đoạn video đẹp đẽ đang chờ đợi Godot.Nhưng bài hát đã gây ra một dây thần kinh riêng biệt vào năm 1992. Những gì thường được tạo ra trong các bài hát pop, đó là sự khao khát cụ thể mà ổn định trong sự chú ý của bạn đối với người mà bạn không muốn, một cảm xúc có thể không được đáp lại nhưng cực kỳSống trên đường, đột nhiên được đưa lên bề mặt, được hát bởi một người phụ nữ đã mặc tất cả các dấu hiệu không thể nhầm lẫn của biểu tượng Butch, từ Spiky Gelled Bouffant cho đến những bộ đồ phù hợp mạnh mẽ.Lang xuất hiện với tư cách là một người đồng tính nữ trong một vấn đề của người ủng hộ cùng năm, liên tục Craving Craving đã được phát hành, để lại một lượng lớn người hâm mộ đồng quê của cô ấy trong quá trình này.Nhưng đó là một lựa chọn đã tái khẳng định vị thế của cô ấy là một biểu tượng, một khi bài hát đã xâm nhập vào Hot 100 và đảm nhận một cuộc sống của riêng mình trong Zeitgeist văn hóa, những kỳ vọng nghiêng về Lang và tất cả các nhạc sĩ ca sĩ queer đã đến kể từ đó.Torres Torres

Nghe: K.D.Lang, "khao khát liên tục" k.d. lang, “Constant Craving”


133.

Nguồn gốc: Bạn có thể nhận được tôi [ft.Erykah Badu và Eve] (1999)

Bạn có thể tôi là một câu chuyện ngắn và một bài hát tình yêu, một bản song ca cho ba giọng nói và một sự xuất hiện tập thể, một bản ballad tham gia với guitar cổ điển arpeggios và thoát ra với một khoảng thời gian nghỉ trống.Nó cũng là đĩa đơn dẫn đầu từ Things Fall Apart, album phòng thu thứ tư của Roots, được ghi lại với hy vọng giúp họ cuối cùng đã phá vỡ lớn.Quỷ dữ mặc cả?Chuyển sang Jill Scott, người đồng sáng tác bài hát, cho Erykah Badu, nữ hoàng thần mới của thời điểm này..Giọng hát bị sập, và giúp đẩy rễ đến dòng chính.Mặc dù có giai điệu u sầu, bài hát vẫn thoải mái, cam kết với sự chăm sóc giữ cho một mối quan hệ trở nên mạnh mẽ bất chấp sự hỗn loạn, đúng với các cộng tác viên theo dõi như đối với các nhân vật chính hư cấu của nó.Mạnhnm Mashurov

Nghe này: Rễ, bạn có được tôi [ft.Erykah Badu và Eve] The Roots, “You Got Me” [ft. Erykah Badu and Eve]


132.

Sonic Youth: Hồi Tunic (Bài hát cho Karen) (1990)

Những năm 90 đã đến đúng giờ cho Sonic Youth, người mà sự chuyển đổi từ các anh hùng của nghệ thuật New York sang các ngôi sao nhạc rock bona fide đã đến sáu tháng sau thập kỷ bắt đầu với việc phát hành Goo, ra mắt nhãn hiệu lớn của họ.Trong phong cách và chủ đề, người Viking (Bài hát cho Karen) là hiện thân của quyền công dân kép của họ trong dòng chính và dưới lòng đất.Đối với hầu hết thời gian chạy sáu phút của bài hát, có vẻ như Sonic Youth khi sự sùng bái người hâm mộ của họ đã biết họ cho đến nay: những cây đàn guitar dày đặc và bất đồng, rãnh là đẩy và không ngừng, giọng hát theo nhịp điệu mơ mộng màcó nhiều điểm chung với nhà hát thử nghiệm hơn Rock'n'roll.Nhưng khi họ rơi xuống đoạn điệp khúc, một đoạn riff nửa thời gian mà Swaggers song song với Kim Gordon, đe dọa kiềm chế, bạn không bao giờ đi bất cứ nơi nào, bạn có thể nhìn thấy đám đông Lollapalooza hình thành trước mặt họ.Lời bài hát tưởng niệm và tỏ lòng tôn kính với Megastar Karen Carpenter mềm, người đã chết vì biến chứng từ chứng chán ăn, có lẽ là một đối tượng không thể xảy ra đối với một nhóm có thị hiếu được tuyên bố chạy về phía tiên phong.Nhưng Gordon thể hiện sự đồng cảm thực sự với thợ mộc, sống trong tâm lý bị thương của cô và tôn vinh khả năng phục hồi của cô khi đối mặt với sự giám sát của công chúng.Nó có một sự đóng gói phù hợp của thanh niên Sonic đầu thập niên 90: Không thể đánh bại về việc theo đuổi sự nổi tiếng, nhưng rõ ràng về mặt tối của nó.Cushandy cush

Listen: Sonic Youth, “Tunic (Song for Karen)”


131.

Fugees: “Ready or Not” (1996)

When Lauryn Hill first sang the hook on “Ready or Not,” she had already decided to leave the Fugees. With tears in her eyes, she laid down a demo for the group to use; a few months later, when she’d rejoined them, she spent five hours trying to re-do the vocals, but no version came close to the rawness of that first recording, the one that gives the song its potent sense of foreboding and focus. Hill sings every word of the Delfonics interpolation with precision and anguish as she, Wyclef Jean, and Pras take turns flexing in the face of their rivals. The song is a kiss-off to other rappers, but her verse and performance also serves as a love letter to her bandmates. It’s a poignant moment of cohesion from a group whose time together was steeped in turmoil. –Vrinda Jagota

Listen: Fugees, “Ready or Not”


130.

Jeff Mills: “The Bells” (1997)

A figure of Jeff Mills’ stature doesn’t necessarily need a signature tune. But “The Bells” is exactly that: a fulcrum of his DJ sets to this day, and a cornerstone of Detroit techno in general. Unusually, for a tune with such an instant level of recognition, there’s no obvious audience appeasement going on here—no crowd-pleasing sample, no big chorus. Instead, the effectiveness of “The Bells” seems to spring straight from its sleek simplicity. Just a springy 4/4 kick and snare, a pinging riff that dances around the offbeat, and a four-note chime set in a teasing refrain, all arranged to give the sense of a tumble down an infinite wormhole. Mills was playing “The Bells” out as early as 1994, so by the time it finally appeared on his Kat Moda EP in 1997, it already felt like a classic. –Louis Pattison

Listen: Jeff Mills, “The Bells”


129.

Green Day: “Basket Case” (1994)

The members of Green Day grew up on the first wave of punk, and rethreaded the genre’s pop fringes through the slacker vibe that would come to define the ’90s. “Basket Case” was a fizzy and petulant self-doubt anthem featuring sex and immortal existential questions like “Am I just paranoid, or am I just stoned?” (The answer was both.) Below its flippant veneer, the track is a sly reflection of ailing mental health: It was written when a 22-year-old Armstrong was struggling with severe anxiety, later diagnosed as a panic disorder. Lines like “Sometimes my mind plays tricks on me” and “I think I’m cracking up” sound blasé and unidentifiably snotty, but they reveal a young man desperately trying to make sense of his own thoughts. “Basket Case” does much more than whine, demonstrating an internalized self-fear finally breaking through to the surface, transferring punk energy to millions of young people coming of age and feeling just like Armstrong did. –Jane Bua

Listen: Green Day, “Basket Case”


128.

MF DOOM: “Rhymes Like Dimes” (1999)

MF DOOM claims he “came to destroy rap” at the beginning of his 1999 debut Operation: Doomsday, but “Rhymes Like Dimes” proved his love of craft was equal to his love for chaos. He spends over four minutes juggling his disdain for the industry with his innate ability to spit truth, not just rocking a mic but giving people “something to remember like the Alamo.” DOOM’s malevolent and wry words clash with the self-produced beat, a loop of Quincy Jones’ “One Hundred Ways” that plinks and bounces with warm colorful synths. “Rhymes Like Dimes” is both a love letter to and a formal complaint about rap music that also introduced one of the largest personalities in the genre’s history. Who else but a supervillain could manage all that? –Dylan Green

Listen: MF DOOM, “Rhymes Like Dimes”


127.

Shania Twain: “Man! I Feel Like a Woman!” (1997)

Shania Twain’s opening credo—“Let’s go, girls!”—isn’t so much a call to arms as a champagne pop, an effervescent invitation to celebrate. Arriving at a time when riot grrrl’s space-claiming had shifted into the capitalistic sheen of girl power, Twain’s twangy pop equated feminism with being unapologetically herself, short skirts and all. Frenetic fiddles over the chorus marked the fading traces of her country music origins, as she deliberately pursued a more global pop audience without any of the hand-wringing that so often precedes that kind of leap. Twain’s ambition, and the swaggering confidence fueling it, found millions of giddy listeners who just wanted to have a little fun right alongside her. –Amanda Wicks

Listen: Shania Twain, “Man! I Feel Like a Woman!”


126.

2Pac: “Keep Ya Head Up” (1993)

One of the greatest tricks 2Pac ever pulled was cultivating a tough-guy persona based on sensitivity. For all his party tracks and songs steeped in misogyny, he wasn’t too cool to show emotion or delve into current events with a comforting sense of empathy. Even by those standards, “Keep Ya Head Up” is an ode to Black women and abortion rights that stands out as a gem in his discography. Producer DJ Daryl’s funky sample of Zapp’s “Be Alright” is the perfect cushion for reassurances of Black empowerment (“Some say the Blacker the berry, the sweeter the juice/I say the darker the skin, then the deeper the roots”) and a full-throated defense of women from rapists and deadbeat fathers in a music world that rarely focused on them. All this clashes with the fact that barely a year after its release in October 1993, 2Pac was convicted of sexual assault. These contradictions have left 2Pac with a complicated yet enduring legacy, but the proud message of “Keep Ya Head Up” remains one of his most powerful. –Dylan Green

Nghe: 2pac, "Giữ cho bạn lên đầu" 2Pac, “Keep Ya Head Up”


125.

Goldie: Cuộc sống nội thành của thành phố (1994)

Cuộc sống trong thành phố, một trong những giai điệu rừng rậm đầu tiên, âm thanh đã phát triển sớm vào năm 1994, khi bài hát được phát hành, nhưng nó đã cung cấp khoảnh khắc đột phá cho thể loại âm nhạc nhất của người Anh và vẫn là đỉnh cao của Jungle Jungle.Về cuộc sống nội thành của thành phố, thì Gold Goldie, cùng với nhà sản xuất Rob Playford, đã chứng minh rằng tiếng trống của phong cách thử nghiệm năng lượng, bass Bombshell, Neo-Hardcore Synths, và mánh khóe sản xuất rực rỡ có thể không chỉ cùng tồn tạiGiọng hát từ ca sĩ Diane Charlemagne cân bằng sự lạc quan và tuyệt vọng, lãng mạn và đau khổ, tạo ra một bài quốc ca cho tuổi trẻ tuyệt vọng nhưng không bao giờ là vô vọng.Ở Anh, cuộc sống nội thành của người Hồi giáo đã chăn thả các bảng xếp hạng và tạo ra một ngôi sao từ Goldie, trong khi Jungle sẽ đi từ sức mạnh này sang sức mạnh khác, làm năng động danh tiếng của nó như một sân chơi đơn thuần cho những người nổi tiếng.Hai mươi tám năm trôi qua, bài hát của sự đổi mới và tâm hồn vẫn còn đáng kinh ngạc.Cardben Cardew

Nghe: Goldie, cuộc sống nội thành ” Goldie, “Inner City Life”


124.

Người Do Thái bạc: lòng tốt hoang dã của người Hồi giáo (1998)

Bầu không khí của lòng tốt hoang dã của người Hồi giáo rất nặng nề, đầy khí nitơ và khói thuốc lá.Nó là bài hát cuối cùng trên Silver Jews, American Water, album quan trọng nhất của lãnh đạo ban nhạc David Berman, sự nghiệp.Là nhạc sĩ và một nhà thơ, anh ấy ở đỉnh cao sức mạnh của mình ở đây, với sự trôi chảy nhất, rùng rợn và siêu thực nhất.Các hình ảnh nhảy thẳng vào tâm trí của bạn, từng cái một: cỏ mọc trong hộp đựng đồ cổ, thuốc nhuộm tóc cửa hàng thuốc nhỏ giọt vào bồn rửa nhà trọ nứt.Tại trung tâm bài hát, Berman cố gắng quấn đầu xung quanh ý nghĩa tử tế của nó, để xem thời gian thoát khỏi sự kiểm soát của bạn.Nó có một ảo giác bắt đầu với khủng bố và kết thúc bằng sự siêu việt.CấmSophie Kemp

Nghe: Người Do Thái bạc, lòng tốt hoang dã ” Silver Jews, “Wild Kindness”


123.

Bell BIV Devoe: Poison Poison (1990)

Trước khi Poison Poison, đã đưa họ đến siêu sao, Ricky Bell, Michael Bivins và Ronnie Devoe chỉ được biết đến với cái tên là những người khác trong phiên bản mới.Điều đó mang lại cho họ sự tự do để thử một âm thanh mới đầy rủi ro, một sự pha trộn đột phá của R & B và hip-hop đóng khung các bản hòa âm giọng hát của nhóm trong sản xuất nghiệt ngã.Vào thời điểm đó, sự nhầm lẫn giản dị của bài hát Raps là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy những người này đã làm điều đó làm mất đi những cô gái kẹo Candy Girl s;Ba mươi năm sau, thật khó để tìm thấy bất cứ điều gì suôn sẻ về các dòng như là The Low Pro Ho, cô ấy sẽ bị cắt như một Afro.Nhưng đó là bản nhạc bẫy bẩn thỉu đó, bây giờ là biểu tượng như là một đứa con của tôi, thì vẫn tìm cách lấp đầy bất kỳ đám cưới hoặc sàn nhảy mitzvah, bất kể.MạnhJessica Suarez

Nghe: Bell biv devoe, "Poison" Bell Biv DeVoe, “Poison”


122.

Phương pháp người đàn ông: Tôi sẽ ở đó cho bạn/Bạn là tất cả những gì tôi cần để có được bằng cách [ft.Mary J. Blige] (1995)

Vào lúc cao điểm của mình, Phương pháp người đàn ông không chỉ là triển vọng thương mại sáng nhất của Wu-Tang, ông cũng là thành viên có sức hấp dẫn giới tính nhất, vì giọng nói lôi cuốn và mượt mà của anh ta khiến anh ta trở thành một người tự nhiên đối với các loại lai Rap-R & B oi bức màthống trị những năm 90.Remixing của All All I Need, một trong những bài hát tập trung vào tình yêu từ buổi ra mắt solo năm 1994 của anh ấy với Mary J. Blige là một cuộc gọi dễ dàng, và tôi sẽ ở đó vì bạn/bạn là tất cả những gì tôi cần để có đượcMeth's Sweet Nothings vào một bài quốc ca không thể phủ nhận.Khi giọng hát của Blige vượt qua các mẫu của Marvin Gaye và Biggie, các quán bar của Meth đang tình cảm mà không mất đi lợi thế khiến anh ta ở đó: Bạn không phải vui vẻ với tôi/Nhưng bạn đã làm, bây giờ tôi sẽ ra ngoài,đứa trẻ/và tôi đã yêu thích sự cho đi, bạn là nigga của tôi. ”Màu xanh lá cây

Nghe này: Phương pháp người đàn ông, tôi sẽ ở đó cho bạn/Bạn là tất cả những gì tôi cần để có được bằng cách [ft.Mary J. Blige] Method Man, “I’ll Be There for You/You’re All I Need to Get By” [ft. Mary J. Blige]


121.

Radiohead: "Let Down" (1997)

Một lần nữa, Let Down đã bỏ lỡ khi trở thành OK Computer, người dẫn đầu chỉ vì ban nhạc không hài lòng với video âm nhạc.Bạn có thể thấy nó, mặc dù, phải không?Đó là một giới thiệu hoàn hảo về các chủ đề tự động hóa và xa lánh của album: Giao thông vận tải /đường cao tốc và xe điệnHoặc ngồi trong một hộp thiếc ở độ cao 33.000 feet, và nỗi kinh hoàng khi bị mắc kẹt trong cơ thể của một người.Giao thông vận tải hiện đại đã trở nên lớn hơn, nhanh hơn và mạnh hơn, và nó đe dọa áp đảo con người chúng ta, nghiền nát chúng ta như bọ.

Vậy tại sao, vì lợi ích của Chúa, bài hát này có cảm thấy rất hy vọng không?Giai điệu ru lullaby của nó bay lên tự do theo cách mà nhân vật chính của bài hát không bao giờ có thể, khi Yorke, quá mức đối trọng tràn ra và áp đảo lời nói của anh ta.Anh ấy hát về việc trở thành người cuồng loạn và vô dụng, đồng thời cho bạn thấy cảm giác tự do và không giới hạn.MạnhJessica Suarez

Nghe: Radiohead, "Let Down" Radiohead, “Let Down”


120.

DJ Shadow: Mid Midnight in a Perfect World (1996)

Nửa đêm trong một thế giới hoàn hảo, gần như đã khiến DJ Shadow Landmark Mẫu Tapestry Endtroducing giới thiệu hoàn toàn.Mặc dù là một ngôi sao đang lên cho nhãn mo của Vương quốc Anh, Shadow vẫn bị nghi ngờ bản thân và gánh nặng tìm chỗ cho (trong số những người khác) Meredith Monk, David Axelrod, kết nối quay và có tổ chức Konfusion cho tất cả các cá rô trên cùng năm-Minute Wave Dạng khiến anh rung động với căng thẳng.Cuối cùng, những giờ dài đó đã thu hồi những tiếng glyph cổ đại thành một ngôn ngữ cổ tức được trả tiền của chính mình: ông đã thành thạo nghệ thuật của các nhịp lo-fi để nghiên cứu đến hai thập kỷ trước khi trope thậm chí còn có một cái tên.Và Mid Midnight, người đã chịu đựng như một người bạn đồng hành vô song về sự lựa chọn cho những người hướng nội, những người ném đá và những người suy nghĩ đêm khuya bởi vì, trong khoảnh khắc sáng tạo đó, Shadow là cả ba.Cấmgabriel Szatan

Nghe: DJ Shadow, Mid Midnight in a Perfect World DJ Shadow, “Midnight in a Perfect World”


119.

Salt-N-Pepa: Hồi Shoop (1993)

Giống như vũ trụ, tình dục của phụ nữ là mở rộng, không ngừng phát triển và chủ yếu chưa được khám phá bởi con người.Khoảng cách di chuyển giữa muối làm hạ kính râm của cô ấy và một anh chàng trong bộ đồ ba mảnh trên bãi biển Coney Island trong video của Shoop Shoop và Megan the Stallion và Cardi B đã kéo dài trên sân khấu để Wap Wap tại giải Grammys 2021, làThiên hà.Mặc dù bây giờ có vẻ kỳ lạ khi so sánh, nhưng Shoop Shoop đã tiên phong khi nó ra mắt, một bài quốc ca dương tính với tình dục đã được đưa ra trên một cái móc Ikettes được làm lại, khuyến khích phụ nữ theo đuổi bất cứ ai họ muốn, tuy nhiên nó đã bị treo, và bất cứ khi nào họ muốn nó.Salt và Pepa lướt qua đường đua với sự thích thú, chia sẻ các cú đấm và phát minh ra những cách mới để lật các cuộc chinh phạt dị hợp và đối tượng hóa hình dạng nam giới.CấmMMA CARMICHAEL

Nghe: Salt-N-Pepa, "Shoop" Salt-N-Pepa, “Shoop”


118.

Cơn thịnh nộ chống lại cỗ máy: Giết chết trong tên (1992)

Hiếm khi một ban nhạc đóng đinh âm thanh và chương trình nghị sự của nó từ ngày đầu tiên như Rage chống lại cỗ máy đã làm trong đĩa đơn đầu tay không ngừng nghỉ không chỉ là bản thiết kế cho mọi thứ mà bộ tứ Los Angeles cũng sẽ làm mà là Apogee.Mọi thành phần của Rage, Battlewagon, một cách vững chắc: Phần nhịp điệu của bóng bay, Zack de la Rocha, phá vỡ cơn giận dữ, chơi guitar của Tom Morello, swiss-knife-knife.Nó đủ để đánh lừa bạn nghĩ rằng việc hợp nhất hip-hop, punk và kim loại rất dễ dàng, mặc dù những năm 90 sẽ cung cấp nhiều mẫu phản đối.Những câu thơ của de la Rocha đã nhắm vào LAPD ngay lập tức của cuộc nổi dậy của Vua Rodney, nhưng anh ấy đã tạo ra bài hát vĩnh cửu bằng cách sôi sục hàng thập kỷ của bài hát phản kháng thành một tiếng gầm cá nhân hóa của từ chối, tôi sẽ không làm những gì bạn nóiTôi, tôi đã tạo ra sự kháng cự như âm thanh tự nhiên nhất và phấn khích nhất trên trái đất.Lynskey Lynskey

Lắng nghe: Cơn thịnh nộ chống lại máy, giết chết tên Rage Against the Machine, “Killing in the Name”


117.

Dawn Penn: Bạn không yêu tôi (không, không, không) (1994)

Một sự từ chối của cả thế giới đã chấp nhận, bài quốc ca Rocksteady của Kingston, Dawn Dawn Penn có nguồn gốc sâu sắc vẫn còn hoa cho đến ngày nay.Năm 1967, thiếu niên Penn đã hát bài hát của mình với Ska và Reggae Kingpin Coxsone Dodd, người đã biến nó thành một hit khiêm tốn trên nhãn hiệu biểu tượng One.Một vài người độc thân khác theo sau, nhưng vào năm 1970, cô đã rời khỏi một ngành công nghiệp âm nhạc, cô nói không bao giờ trả tiền cho những gì cô đến hạn.Gần 30 năm sau, cô xuất hiện tại nhà sản xuất Clevie Browne và Studio Steely Johnson, bằng một cuộn băng;Thay vào đó, họ đã ghi lại bản ghi âm đầu tiên của cô trong một giọng hát duy nhất.Penn, rạng rỡ giữa những chiếc sừng vàng, âm thanh khôn ngoan và thách thức trên đường ray rầm rộ.Đến năm 1994, The Cult Hit đã trở thành một tiêu chuẩn mới, và chẳng mấy chốc, tất cả mọi người từ các nhà sản xuất rừng rậm đến các huyền thoại của nhạc pop thế kỷ 21, ông Mihanna, Mary J. Blige, thậm chí Beyoncé, sẽ nói đồng ý với bản hit không thể cưỡng lại của Penn.Như thể bất cứ ai có thể nói không.MạnhJesse Dorris

Nghe này: Dawn Penn, Bạn có yêu tôi (không, không, không) ” Dawn Penn, “You Don’t Love Me (No, No, No)”


116.

The Pharcyde: Hồi Passin, tôi (1992)

Ba mươi năm trước, Pharcyde đã phát hiện ra rằng Silliness có thể là một con đường vào bóng tối.Bài hát xác định của nhóm L.A.Nhà sản xuất J-Swift, người được đào tạo như một nghệ sĩ piano cổ điển, tiếp cận việc lấy mẫu như một người ban nhạc có thể, và bassline đầu máy theo dõi cho nó trở thành một tiếng ầm ầm vui tươi, bluesy.Đó là một phông nền phù hợp cho những câu thơ bị cắt xén bởi một nỗi buồn, như Fatlip nhận được một sự trở lại của người gửi thông báo trên bức thư tình của mình, hoặc Slimkid3 lớn lên với một cô gái và nhìn những cảm xúc biến mất.Bị kẹp giữa những câu chuyện này là saxophone mây, một tiếng thở dài chậm chạp thu hút bạn vào bài hát cô đơn.SọMano Sundaresan

Listen: The Pharcyde, “Passin’ Me By”


115.

Madonna: “Vogue” (1990)

Discovering the art at Susanne Bartsch’s Love Ball in 1989, Madonna was a latecomer to ballroom but a quick study. She made the scene into a pop monument, enshrining the artistry of ballroom in the hetero-mainstream imagination. Over a joyful house beat, co-produced by Madonna and Shep Pettibone, she is as imperious and instructive as Old Way, a capital-M Mother coaching a recruit for the performance of their life, whispering “vogue, vogue, vogue…” over icy synths and Salsoul horns like an invitation to some promised land. “Vogue,” a love letter to the balls as a space for self-actualization, was both the first house record to hit number one, and one of the very few Top 40 hits to unapologetically celebrate queer life at the height of the AIDS epidemic. Although Madonna had sung of the material world’s luster before, the track conjures a vision of luxe living that feels easier to attain: Beauty is where you find it, and you can be as enchanting as those queens of Golden Age Hollywood, no matter how fat your wallet. You’re a superstar and what’s more, you know it. –Owen Myers

Listen: Madonna, “Vogue”


114.

Bonnie “Prince” Billy: “I See a Darkness” (1998)

Redolent of the beer-fed, Appalachian sort of primitivism that boomed like a rusty gong across Drag City’s roster throughout the ’90s, Will Oldham’s ballad to feeling bad feels, in an uncomplicated way, totally bathetic. His night vision isn’t so much an abstraction as it is a straightforward ability to see the discrepancies between a life internal and a life before those we love. Johnny Cash would cover this song in 2000, in a move so natural that it seems to have been written for him in mind. And why not: Both Oldham and Cash are fluent in the border-crossing between hurt and endurance. Both are aware that pain is no shortcut to profundity. Both know that there is a very small foothold between living with agony, and dying of it. –Mina Tavakoli

Listen: Bonnie “Prince” Billy, “I See a Darkness”


113.

R.E.M.: “Nightswimming” (1992)

Legend has it that Michael Stipe only needed to hear the piano part from “Nightswimming” one time before the entirety of the lyrics appeared to him: the photograph on the dashboard, the shirt left by the water, the indelible image of two moons, side-by-side, in the late-August sky. As he sings the Automatic for the People ballad, accompanied by Mike Mills’ music-box piano and a string arrangement by Led Zeppelin bassist John Paul Jones, it’s easy to imagine it occurring as a stream-of-consciousness recitation from somewhere deep in his psyche. After spending the 1980s in more cryptic, agitated moods, Stipe sounded newly romantic and comfortable, the arrangement pared down to a lullaby, the scenic view stretched out before him. “These things they go away,” he sings, “replaced by everyday.” So he captures it all in the moment, just as it appears. –Sam Sodomsky

Listen: R.E.M., “Nightswimming”


112.

Ol’ Dirty Bastard: “Got Your Money” [ft. Kelis] (1999)

Ol’ Dirty Bastard once stole the stage from Shawn Colvin at the Grammys, brought an MTV crew to film him fraudulently claiming a welfare check, and upstaged the Notorious B.I.G. at his own birthday party—all of which made him seem like a professional wrestler who never breaks character. He was a brilliant rapper apart from the antics, possessing a generational oddball charisma that labels and mentors can’t teach. Decades of pop music couldn’t sum up the vagaries of unrequited love better than the blunt early lines of his 1999 classic “Got Your Money”—“I don’t have no trouble with you fucking me/But I got a little problem with you not fucking me”—as he whimpers, roars, and slurs his way through a litany of sleazy come-ons. As the millennium approached, ODB was looking to the past; “Got Your Money” is a lifeline to the 1970s, built around a deceptively simple Neptunes production and comely Kelis hook, and boasting a music video stitched together from old Dolemite clips. The nostalgia was respectful, even if the lyrics were not, but the professionally unprofessional juxtaposition made for an indelible pop-rap song and the biggest single of ODB’s solo career. –Jeremy Gordon

Listen: Ol’ Dirty Bastard, “Got Your Money” [ft. Kelis]


111.

Isolée: “Beau Mot Plage” (1998)

Like a handful of the most innovative electronic producers in the 1990s, Frankfurt’s Rajko Müller—better known as Isolée—made an anthem that defined a movement. His single, “Beau Mot Plage” brought microhouse, a cool take on four-to-the-floor that favored sound design over soul, to the mainstream—or at least the big rooms of better clubs. The song’s expert engineering had a bit in common with the stiffly funky clicks and hissing of the endless 12"s that came in its wake. But unlike most of its imitators, Isolée’s track is simply massive. It’s precisely hedonist and balances opposing forces expertly: a thick undertow of bass against melodies that spatter like waves cresting with foam; whirlpools of dub and the forward momentum of an irresistible, if slightly submerged, kick drum. And the astonishing rounds of guitar-like pinging—whether sampled or ersatz, who knows—ground “Beau Mot Plage” like a sandbar between past classics like “Sueño Latino” and “Little Fluffy Clouds” and the work of future pleasure seekers like Four Tet and Octo Octa. Prog in structure, pop in sensibility, on this beach microhouse never felt more macro. –Jesse Dorris

Listen: Isolée, “Beau Mot Plage”


110.

Janet Jackson: “Together Again” (1997)

On the surface, “Together Again” borders on Hallmark-card triteness: It features a childlike, major-key melody, a peppy disco-house beat, and a hook that goes, “Everywhere I go, every smile I see/I know you are there smilin’ back at me.” But Jackson wrote the lyric about personal friends she’d lost to AIDS, and the song’s co-mingling of plucky cheerfulness and crestfallen grief makes it both winsome and wistful, echoing the spirit of the Supremes’ classic “Someday We’ll Be Together.” In 1997, the world was in the second decade of the AIDS crisis, yet few mainstream pop stars had creatively responded to the epidemic, despite the deaths of musicians like Freddie Mercury and Eazy E, and the disproportionate effect of HIV and AIDS on LGBTQ+ communities of color. By paying tribute to the departed, this No. 1 hit became an intervention, a cause—an upbeat rallying cry when we needed it the most. –Jason King

Listen: Janet Jackson, “Together Again”


109.

Belle and Sebastian: “The State I Am In” (1996)

If “The State I Am In” didn’t already exist, Belle and Sebastian would have to go back and invent it. A former long-distance runner, who struggles with chronic fatigue syndrome, records an album on a shoestring budget with a newly assembled group for a school project, and then sits back and watches as the opening track is rapturously championed by the BBC’s Radio 1? The story of the song itself is the type of shaggy-dog tale that the Glasgow band has been delivering with increasing directness for more than a quarter-century since it was originally released on 1996’s Tigermilk. With its nonchalantly ambitious ’60s-style chamber-pop ruminations on spirituality, sexuality, and the meaning of it all (or possible lack thereof), “The State I Am In” is also perhaps the archetypal Belle and Sebastian song. For the many who would discover it as the band’s music trickled across online forums in the late 1990s, it signified a gentle, sophisticated rebuke to the false post-grunge link between aggressiveness and transgressiveness. It also marked a breakthrough for the self-consciously tender sensibilities of likeminded indie labels such as Scotland’s Postcard, England’s Sarah, and Olympia, Washington’s K. Today, after several decades of twee aesthetics rotating in and out of fashion, it simply sounds like a classic record. No one writes them like they used to, so it may as well have been Belle and Sebastian. –Marc Hogan

Listen: Belle and Sebastian, “The State I Am In”


108.

Crystal Waters: “Gypsy Woman (She’s Homeless)” (1991)

As in New York, Newark, and Atlanta, the underground club scene in Baltimore was intimate. With Crystal Waters’ “Gypsy Woman (She’s Homeless),” respected local DJs and producers the Basement Boys were able to transpose the sybaritic vibe of local hot spots like the Black Box to similar musical sanctuaries for Black and gay youth outside Maryland. Their instantly memorable, organ-driven rhythm track combined with Waters’ distinctive, jazz-influenced vocals to create a perfect peak-hour club record. Dancing to serious subject matter is a form of exorcism in house music—and the opening bars of “Gypsy Woman” sent the denizens of New York City’s most influential nightclubs running for the dancefloor. –Carol Cooper

Listen: Crystal Waters, “Gypsy Woman (She’s Homeless)”


107.

Fugees: “Killing Me Softly” (1996)

The Score functions as the rare hip-hop classic that appeals to a cross-generational pop audience without losing its edge: Its iciest posse cuts satisfy the heads, while Lauryn Hill’s buttery crooning makes your parents happy. It spawned the smash “Killing Me Softly,” a cover of singer-songwriter Lori Lieberman’s 1972 song that was made famous by Roberta Flack a year later. The Fugees version is a wonderfully effective crowd-pleaser while remaining strange and subversive, a study of texture and the ways our bodies respond to space. Its most jarring section is the first verse, after that twangy sample, when Hill sings over a sparse, extended breakbeat, her voice cutting through the mix like a hatchet. It’s a subtly complex record that maps onto the mysterious arc of the Fugees; just a year after The Score launched all their careers, they’d start to dissolve. –Mano Sundaresan

Listen: Fugees, “Killing Me Softly”


106.

Depeche Mode: “Enjoy the Silence” (1990)

The crucial thing to understand about Depeche Mode’s main songwriter Martin Gore is that he’s a moralist with a wide self-critical streak, which means that even in the biggest hit from synthpop’s best-selling group, one covered by everyone from Tori Amos and Nada Surf to Breaking Benjamin and Susan Boyle, he insists on being a little creepy. Hence, he undercuts his virtue by calling his beloved “my little girl.” Yet he also honors her with the blazingly romantic line “All I ever needed is here in my arms” and by submitting his little harmonium ballad to a majestic dancefloor treatment featuring a sliding, slinky guitar riff for which many rock bands would indeed sacrifice virgins. You can’t say this Zen valentine hasn’t aged well: While our communication tools manipulate free speech’s equality so effectively that we’re destroying democracy worldwide with constant deafening chatter, savoring silence has become more quixotic than ever. –Barry Walters

Nghe: Depeche Mode, "Hãy tận hưởng sự im lặng" Depeche Mode, “Enjoy the Silence”


105.

The Aztec Mystic: Hiệp sĩ của Jaguar (1999)

Có một điều gì đó gần như thiêng liêng về DJ Rolando trong thời gian, Jaguar, thường được gọi là Hiệp sĩ của Jaguar.Nó không chỉ là những chiếc thuyền tổng hợp xếp tầng, cách lái xe Detroit vỗ tay bằng cách nàoNhững yếu tố này kết hợp với nhau đó thực sự là thần bí.Đến đúng lúc để trở thành một bài hát của cuộc diễu hành tình yêu Berlin năm 1999 và Lễ hội âm nhạc điện tử Detroit đầu tiên (ngày nay được gọi là Phong trào) vào năm 2000, Jag Jaguar là một sự belter u sầu mà phi nước đại và xoắn ốc trước khi kết thúc trong một sự hỗn loạn giao hưởng;Bạn thậm chí có thể nói rằng nó trance ở dạng tinh khiết và ít nhảm nhí nhất.Sleek và Swift, nó là một sử thi u sầu mà bạn không bao giờ muốn trở thành một tác phẩm hoàn hảo của nhạc hiệp sĩ.Chủ nhà của Vikingvivian

Nghe này: The Aztec Mystic, Hiệp sĩ của Jaguar, The Aztec Mystic, “Knights of the Jaguar”


104.

Adina Howard: Hồi quái như tôi (1995)

Ca sĩ R & B Adina Howard, hit lớn nhất đóng vai trò là thành viên của Cam kết cho Club Freak: Một nơi mà một người phụ nữ có thể tự hào tự mô tả như một con chó Hồi giáo và sống không xấu hổ trong tình dục giải phóng của cô ấy.Phá vỡ nam tính rap con công trên một lời cầu khẩn gió của G-Funk, Adina dựa suốt chặng đường trở lại chỗ ngồi của tài xế, từ chối rút ví ra cho bất kỳ người đàn ông nào.Bài hát lấy mẫu đá ranh mã và bootsy collins, nhưng cú lật tốt nhất của nó xảy ra khi Howard biến đổi mẫu Mary Jane của Mary Jane từ LL Cool J's WishlistLắc lên đầu gối của bạn.Trong những năm qua, những kẻ quái đản như tôi đã được bao phủ bởi Sugababes và được nội suy bởi Megan Thee Stallion và SZA, tiếp tục dậm chân tất cả những gì mà Ladye của Ladylike Decorum.Vỏ hành lang

Nghe: Adina Howard, "Freak như tôi" Adina Howard, “Freak Like Me”


103.

Weezer: Hồi Say It Ain Voi So

Nhìn lại, các điều khoản của Hiệp ước Cuomo Cuomo Faustian rất khắc nghiệt.Bạn có thể tưởng tượng?Sau khi tạo ra một sự nghiệp, giá trị của những người và thiện chí trong một vụ nổ, bạn đã kết án đi bộ một trái đất nơi các bài hát chưa vị thành niên sở hữu của bạn trôi đi xa hơn trong khi các thế hệ mới không ngừng chú ý đến Toto Cover của bạn như nhạc Virgin.

Nhưng chúng tôi luôn luôn có những năm tháng vinh quang của Weezer, đặc biệt là nói về điều đó, vì vậy, không phải là một bài quốc ca như một đấu trường bị phá hủy trong lớp phủ chống co rúm lại và gắn liền với gai.Nó là Cuomo đáng tin cậy nhất từng có;Các khóa tập trung vào các chi tiết vụn vặt cá nhân, được đóng khung bởi một lá thư đưa ra sự khoan hồng cho người cha vắng mặt, người đã để lại tâm lý của mình ngay từ đầu, nhưng những cảm xúc gợi lên là phổ quát.Khi đường ray leo lên đỉnh núi núi lửa, mỗi âm tiết bị căng thẳng và ghi chú uốn cong với sự điên cuồng ngày càng tăng, dao găm đã lao sâu vào một quá khứ không thể tránh khỏi.Cấmgabriel Szatan

Nghe này: Weezer, Say Say It Ain Vì vậy, ” Weezer, “Say It Ain’t So”


102.

Master P: Make Make Make Em nói uhh![ft.Fiend, Silkk The Shocker, Mia X và Mystikal] (1998)

Không có giới hạn hồ sơ biểu tượng là một chiếc xe tăng.Và nếu nhãn hiệu Đại tá, Master P, hiểu bất cứ điều gì, đó là cách sắp xếp một cuộc tấn công dữ dội của các nghệ sĩ, phát hành, video và móc nối để áp đảo người nghe thông qua lực lượng vũ phu và quyến rũ.Make makeĐã chưng cất cách tiếp cận này cho một vết cắt điên cuồng với bốn người lính mạnh nhất của anh ta, bao gồm Mia X và Volcanic Mystikal lôi cuốn, chào mời chiếc xe tăng có thể đối với nhà sản xuất KLC, va chạm với những vụ nổ còi và piano đáng ngại.Tuy nhiên, đối với tất cả các Bravura Louisiana, bài hát cũng nợ một phần linh hồn âm thanh của nó với Harlem, New York, nhờ vào sự tái sử dụng thông minh của ủy ban Masterdon, Electro Electro Electro Electro Party Party Party Party cho The Hook.Từng là chiến lược gia, Master P công nhận rằng chiến thuật được thử nghiệm theo thời gian để tổng hợp các ảnh hưởng và làm cho chúng trở lại mới có thể là vũ khí mạnh nhất trong tất cả.Maojeff Mao

Nghe này: Master P, Make Make Em nói Uhh![ft.Fiend, Silkk The Shocker, Mia X và Mystikal] Master P, “Make ’Em Say Uhh!” [ft. Fiend, Silkk the Shocker, Mia X, and Mystikal]


101.

Smashing Pumpkins: Hồi 1979 (1995)

Sau khi chứng minh rằng anh ta có thể lấp đầy các đấu trường và các lễ hội tiêu đề với các sử thi alt-rock của Siamese Dream, Billy Corgan muốn nhiều hơn: nhiều tiếng ồn, kịch tính hơn, nhiều hơn, hỗn loạn hơn.Sự theo đuổi của anh ta về vẻ đẹp hơn đã mang lại nhiều năm 1979, một nỗ lực để tăng lấy niềm hạnh phúc và từ bỏ tuổi trẻ trong bốn phút của pop tình cảm.Corgan đã viết bài hát vào cuối những năm 20 của anh ấy, và video kinh điển của nó ghi lại một ngày trong cuộc đời của một Mallrat ngoại ô không bị ảnh hưởng đã nhớ một thập kỷ sau đó.Sau khi tham quan quê hương của bạn từ một chiếc ghế sau chật chội, đưa vào một bữa tiệc tại nhà và dừng lại để ăn nhẹ trong một cửa hàng tiện lợi huỳnh quang, thì 1979Nó hoài cổ mà không có một chút cay đắng, và nó chỉ phát triển sâu sắc hơn khi những ký ức tuổi teen mờ dần trong gương chiếu hậu phía sau.CấmJamieson Cox

Nghe: Smashing Pumpkins, Hồi 1979 Smashing Pumpkins, “1979”


100.

The Orb: Những đám mây nhỏ lông xù (1990)

Là DJ thư giãn đầu tiên của Vương quốc Anh, cựu Killing Joke Roadie Alex Paterson đã làm dịu các câu lạc bộ với sự pha trộn đại kết của những điều kỳ lạ âm nhạc.Triết lý đó đã thông báo cho đơn vị định nghĩa của anh ta là ngôi nhà tuyệt vời của ORB.Rickie Lee Jones mơ ước nhớ lại bầu trời Arizona của những năm 1960 trong khi người dẫn chương trình BBC John Waite phát triển về mùa hè tiếng Anh.Ennio Morricone sườn Harmonica mang đến một nhịp đập của Harry Nilsson đã giảm tốc và tiếng guitar nhiều đường truy cập của Steve Reich qua Pat Metheny.Trong khi những con chó săn mẫu đánh bom bass và s hèExpress đã tạo ra những vết cắt sói lớn của các điều răn dancefloor, Paterson và đồng sản xuất thanh niên (Killing Joke, cựu người theo chủ nghĩa bass) đã đưa vật liệu nguồn của họ vào một tin tưởng lành tính, được đẩy bởi một chiếc bánh axit vui vẻ.Thẩm mỹ này, tiếng Anh hay thay đổi của người Mỹ đang gặp phải sự lãng mạn của người Mỹ lớn ở Mỹ cũng đang diễn ra trong chuyến đi đường bộ xung quanh của KLF, nhưng những đám mây nhỏ bé của KLF đã ngưng tụ nó thành pop, cuối cùng đã phá vỡ top 10 của Vương quốc Anh khi phát hành lại vào năm 1993.Lynskey Lynskey

Nghe: Quả cầu, những đám mây nhỏ bé The Orb, “Little Fluffy Clouds”


99.

Selena: Hồi Bidi Bidi Bom Bom (1994)

Bạn biết mũi khoan: Trái tim của bạn sưng lên, bàn tay của bạn đổ mồ hôi và một sự nói lắp dường như xuất hiện từ hư không.Đó là cảm giác của một người yêu thích sôi sục mà Selena chai trên Bid Bidi Bidi Bom Bom.Husky, Melismatic, Yeah Yeah, mở đầu bài hát là một lời nhắc nhở rằng giọng nói của Selena, cũng phù hợp với việc hát về tình yêu bị cấm và chia tay cũng như sự hồi hộp của việc nghiền nát khó khăn.Mọi yếu tố ở đây được thiết kế để tạo ra sự sủi bọt, gợi lên nhịp tim nhanh chóng của sự mê đắm: guitar reggae chao đảo, chuông ổn định, nhịp điệu Cumbia.Đó là tình cờ;Khi câu chuyện diễn ra, Selena đã tạo ra một vần điệu về một con cá bơi trên biển trong một ngày một ngày, và cuối cùng là Itty Bitty Bubble, đã biến thành một bài hát đầy đủ.Trong khi ngôi sao Tejano huyền thoại bi thảm và tử đạo văn hóa thường đe dọa sẽ tiêu thụ di sản của cô, thì Bid Bidi Bom Bom Bom là một lát nhỏ của sự hay thay đổi mà cô để lại.Cấmisabelia Herrera

Nghe: Selena, "Bidi Bidi Bom Bom" Selena, “Bidi Bidi Bom Bom”


98.

The Notorious B.I.G .: Các vấn đề về tiền mo mo [ft.Puff Daddy và Mase] (1997)

Khi các vấn đề về MO MON MO MO đã đến vào mùa hè năm 1997, Diana Ross, Hiccupping Mẫu và Kelly Price, Sashaying than thở khi có mặt ở khắp nơi như một đợt nắng nóng, Biggie Smalls đã chết trong bốn tháng.Mase và Puff Daddy, sau đó sắp phát hành các lần ra mắt tương ứng của họ.Trong bối cảnh cuộc sống sau đó, không thể không nghe bài hát trớ trêu, giống như một lời cảnh báo của và cho B.I.G.về số phận có thể chờ đợi một siêu sao gây tranh cãi và phô trương như vậy.Nhưng sức mạnh bền bỉ của Anthem, bắt nguồn từ sự đơn giản đạo đức của nó, được sử dụng bởi những câu thơ dài phút quái dị của Biggie, được chôn cất trong hiệp hai: sống đúng với rễ cây và phi hành đoàn của bạn, ngay cả khi bạn khao khát trang bìa của Fortune.Đây không bao giờ là một bài hát về cái chết hoặc vấn đề, thực sự;Đó là một bài hát về việc sống qua một khoảnh khắc điên rồ, làm cho nó trở nên nguyên vẹn và lành mạnh.Mạnhgrayson Haver Currin

Nghe này: The Notorious B.I.G., MO MON MONE MO Các vấn đề về [ft.Puff Daddy và Mase] The Notorious B.I.G., “Mo Money Mo Problems” [ft. Puff Daddy and Mase]


97.

Beck: Người thua cuộc (1994)

Tự hào tôn vinh một người tầm thường là một tư thế xác định của những năm 1990, và hit đột phá của Beck, là một quốc ca cho tâm trạng thịnh hành.Người thua cuộc đã kiểm tra mọi hộp cho một cú đập vô tuyến đơn lẻ, thể hiện sự kết hợp đặc biệt giữa sự thờ ơ và sự thông minh khô khan khiến những người thua cuộc trong cuộc sống của bạn dường như là một cách quyến rũ vô cùng, một ca sĩ chán nản có thể đã hỏi tại sao bạn không thể giết tôi?Nhưng trong miệng rapper-rocker-singer, nó xuất hiện như một sự dám nhàm chán.Beck tuyên bố rằng những câu thơ chơi chữ mật mã là vô nghĩa tự do trong nỗ lực rap như kẻ thù công cộng Chuck Chuck D, nhưng tất cả các mục đích và mục đích của anh ta đã chộp lấy nhau trên đoạn điệp khúc chiến đấu đó.Hoặc có lẽ anh ta chỉ vấp vào điều đó, quá, anh ta sẽ là người đầu tiên của Gen X, định hình và những người bị ném đá để đụ xung quanh và tìm thấy sự siêu việt.Mạnhevie Nagy

Nghe: Beck, người thua cuộc Beck, “Loser”


96.

Toni Braxton: Bạn có thể là Makin Makin High High (1996)

Đĩa đơn từ bí mật bộ thứ hai của Toni Braxton có lẽ được nhớ đến nhiều nhất cho video vui tươi của nó: Khi Braxton không đi bộ trong bộ đồ trắng chặt daĐi lên một trục thang máy.Tune R & B, một nỗ lực hợp tác giữa Braxton, Babyface và Bryce Wilson của Groove Lý thuyết, Skill hoàn toàn nắm bắt được cảm giác của ham muốn không bị kiểm soát.Nhịp đập nặng nề của nó xuất hiện ở một nhịp độ cùn, gợi lên cả hai thập niên 70 Barry White và thập niên 80 Steve Arrington, khi Braxton hát một loại Racier Lyric hơn bất cứ điều gì chúng tôi nghe thấy từ cô ấy trước đây: Tôi có thể tưởng tượng bạn chạm vào những phần riêng tư của tôi."Trung tâm thực sự là cô ấy oi bức, dày đặc như một giọng ca của những năm 90 thể hiện tốt hơn sự quyến rũ của sức nóng cơ thể.Vua Vua

Listen: Toni Braxton, “You’re Makin’ Me High”


95.

Queen Latifah: “U.N.I.T.Y.” (1993)

In just over four minutes, Queen Latifah takes on street harassment, misogyny, domestic violence, and gangster posturing—and manages to make it all sound more like a block party than a term paper. From the start of her career, she made music that centered Black women’s perspectives and experiences, putting them in direct dialogue with her male counterparts. With “U.N.I.T.Y.,” she directly addresses her Flavor Unit crewmate Apache, whose controversial “Gangsta Bitch” had come out earlier in the year; her opening challenge, repeated throughout (“Who you callin’ a bitch?”) invites yet another response. The song sits comfortably in its unabashed politics, and in her flow: melodic, authoritative, undeterred. –Emma Carmichael

Listen: Queen Latifah, “U.N.I.T.Y”


94.

Guided by Voices: “Game of Pricks” (1995)

If you take the phrase “greatest hits” very literally, the everlasting version of Guided by Voices’ “Game of Pricks” is the punchy, professional recording from 1995’s Tigerbomb EP, eventually included on the band’s best-of compilation—a song built for pumping a fist with a beer in the other hand. But underneath GBV’s bullish exterior as the best Midwestern bar band to ever live was an insular and vulnerable core, fomented as songwriter Robert Pollard struggled to find artistic success while working as a schoolteacher in his native Dayton, Ohio. That side of GBV bled through the scratchy version of “Game of Pricks” from Alien Lanes, the hoped-for breakout record that allowed them to quit their day jobs before the presale numbers came in. With the bass turned all the way down and the treble turned all the way up, Pollard’s song sounds like a private letter to a younger self, a crunchy bedroom-pop nugget built around a self-affirming message worth stenciling into your high school notebook: “You can never be strong/You can only be free.” Guided by Voices never made it big, it turned out, but success doesn’t matter when you know yourself this well. –Jeremy Gordon

Listen: Guided by Voices, “Game of Pricks”


93.

Björk: “Human Behaviour” (1993)

Björk is not an alien, despite the extraterrestrial terms in which she is often described. But as a human woman who, at the time of her 1993 solo debut, baffled journalists simply by being from Iceland, to say nothing of her avant-garde sensibilities, she was well-positioned to offer an outsider’s perspective on “Human Behaviour.” On the surface, her thesis—that we definitely (definitely, definitely) lack logic—is a warning to other interlopers preparing for contact. Really, it names our vagaries, our capacity for misunderstanding and being misunderstood, as essential to the human condition, reframing these isolating experiences as shared ones. Furthering the song’s sense of universality, Björk reached across time and geography to borrow its rattling percussion and commanding timpani riff from the Brazilian composer Antônio Carlos Jobim. The result, the throat-clearing opening of Björk’s foray into experimental dance-pop, is strange and welcoming; it invites you to sit with the unfamiliar. –Olivia Horn

Listen: Björk, “Human Behaviour”


92.

Chaka Demus / Pliers: “Murder She Wrote” (1992) 

“Murder She Wrote” is a testament to taking your time on your craft. Dancehall duo Chaka Demus and Pliers spent five years working on the song, a natural occurrence in Kingston, Jamaica, where producers would record dozens of versions before landing on the one with enough of the genre’s brash and ineffable blend of memorable lyrics and high-speed rhythms. “Murder She Wrote” was exactly that, a speaker-cracking track that became one of the biggest hits from the ’90s dancehall scene. Built around a riddim inspired by Indian bhangra music and Toots and the Maytals’ 1966 track “Bam Bam,” the song was among the first of its kind to break through in the United States by finding a strong foothold on radio, where that instantly recognizable opening bassline began to wind its way through the country. “Murder She Wrote” has been endlessly interpolated since, but the original is eternal, a staple of sweaty summer block parties everywhere that further pushed the genre forward to international attention. –Eric Torres

Listen: Chaka Demus / Pliers, “Murder She Wrote”


91.

Busta Rhymes: “Put Your Hands Where My Eyes Could See” (1997)

There are a million ways a rapper might approach the beat to “Put Your Hands Where My Eyes Could See.” Sourced from a dusty album cut by 1970s soft-rock hitmakers Seals & Crofts, it consists primarily of negative space: a stuttering bit of bassline here, a snare hit or two over there, but otherwise a blank canvas, its minimalism an encouragement for a vocalist to try out any flow they’d like. A less inventive rapper might have chosen to fill the dead air with words, to keep the rhythm rolling along when the production threatens to sputter out. Busta Rhymes took the opposite tack, cutting off his stream of syllables to emphasize the emptiness that opens up on the fourth beat of every bar. With its periodically muted bursts of virtuosic precision, “Put Your Hands Where My Eyes Could See” moves like a malfunctioning robot, or a clip of a breakdancer that someone keeps pausing and playing again. It’s the sound of a rapper who was usually the loudest voice on any given track discovering the power of silence. –Andy Cush

Nghe này: Busta Rhymes, "Đặt tay của bạn, nơi đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy" Busta Rhymes, “Put Your Hands Where My Eyes Could See”


90.

Sonic Youth: Hồi Kool Thing (1990)

Những gì mà điểm của sự mát mẻ?Hầu như không có gì, độc thoại chết người Kim Gordon, gợi ý.Rõ ràng là một phát súng vào LL Cool J, người mà Gordon đã phỏng vấn cho Spin và không thể kết nối với, Kool Thing, bay ở rìa của sự kiểm soát, một phần ra mắt, một phần trừ tà tư tưởng.Nó có một bài hát được phủ trong mỉa mai quá dày, nó gần như không thể bẻ khóa nó, chỉ cần lắng nghe cách gắn thẻ guitar mỗi dòng trong câu với một vai nhún vai có tính axit.Nhưng cơn cực lạc đã chán ngấy vương miện cây cầu nói của Gordon làm cho nó nghe như thể Sonic Youth, đã nhận thức rõ về số phận của họ là hình đại diện vĩnh cửu cho một loại hình dạng alt trắng nhất định vào thời điểm họ đã ghi lại bài hát này,đã đâm vào bức tường bên ngoài trớ trêu.Bản thân bài hát là nỗ lực của họ để điều hướng đống đổ nát.Mạnhmarty Sartini Garner

Nghe: Sonic Youth, "Kool Thing" Sonic Youth, “Kool Thing”


89.

Trại LO: Hồi Luchini AKA Đây là IT (1997)

Trong số các hành động gợi cảm nhất của New York Mid-Mid -90s-Label Boom-Hop bùng nổ, bộ đôi Bronx Camp Lo pha trộn Harlem Renaissance Verve với Sizzle thời kỳ Blaxploites.Đĩa đơn duy nhất trong album đầu tay Uptown tối thứ bảy của họ, Luchini AKA This Is It It Distills Sonny Cheeba và Geechi Suede, năng lượng năng lượng và sống động trong thời gian không thể xuyên thủng.Bài hát những câu thơ giới thiệu rất nhiều mở ra như sự từ chối ngây ngất của một bộ phim trộm cắp, được hoàn thiện với áo sơ mi lụa, rượu mùi Ý và nơi nghỉ ngơi trên đảo xa hoa.Được xây dựng xung quanh một mẫu còi hai thanh từ Track R & B sang trọng của Dynasty, Cuộc phiêu lưu trên vùng đất âm nhạc, sản xuất Ski Ski Beatz, ghi lại sự vội vã của đường 125 trên khắp các ngày khác nhau.Chỉ có một nhóm táo bạo như Camp Lo mới dám khởi động sự nghiệp của họ với một vòng đua chiến thắng.Tosi Tosiello

Nghe: Trại Lo, xông Luchini AKA Đây là nó ” Camp Lo, “Luchini AKA This Is It”


88.

Cuộc tấn công lớn: Sự thông cảm chưa hoàn thành (1991)

Sự tái sinh của tập thể Wild Bunch của Bristol, Massive Attack đã mang đến cho quê hương đầy đủ của họ trong album đầu tay năm 1991 của họ, Blue Lines: Hip-Hop Breaks, Dub Basslines, một gợi ý về âm nhạc gia đình và một liều linh hồn lành mạnh, nhờ vào tâm hồn, nhờ vàoCa sĩ của họ, Shara Nelson.Nhưng đối với sự cảm thông chưa hoàn thành, họ đã nhìn xa hơn những cái bẫy truyền thống của văn hóa hệ thống âm thanh.Theo dõi những câu thơ của Nelson đầu tiên đối với một máy trống duy nhất, sau đó thêm các lần phá vỡ, mẫu và cào, nhóm cuối cùng đã được ghi lại các phần tổng hợp được ghi lại bởi một dàn nhạc đầy đủ tại Abbey Road Studios, quay sốLinh hồn cổ điển của tỷ lệ sử thi.Các chuỗi có thể đã đánh dấu một ví dụ ban đầu của văn hóa Rave sẵn sàng và sẵn sàng lên thị trường, mở đường cho một loạt các dự án kỹ thuật công nghệ đáng ngờ trong những thập kỷ tớithông qua với một sự khẩn cấp âm u từ chối dọn dẹp độc đáo.SọPhilip Sherburne

Lắng nghe: Cuộc tấn công lớn, sự thông cảm chưa hoàn thành Massive Attack, “Unfinished Sympathy”


87.

Cece Peniston: Cuối cùng, ((1991) & nbsp;

Từ những cuộc diễu hành tự hào đến Đảo Lửa, từ những cuộc phiêu lưu của Priscilla, Nữ hoàng sa mạc đến palladi, nó không phải là một bữa tiệc không có người cuối cùng.Các sóng phát sóng đầu thập niên 90 được tạo ra với Eurodance bóng loáng, nhưng cuối cùng, thì một cách khác nhau, một bản nhạc nhà một cách chắc chắn trong truyền thống của Nhà Chicago, với Peniston không phải là một người cho thuê dùng một lần mà là tính cách hoàn toàn nhận ra ở trung tâm.Nữ ca sĩ đang làm việc bán lẻ và làm giọng hát hỗ trợ ở bên cạnh khi A & M gõ nhẹ cho cô ấy.Cô ấy đã lấy lời bài hát từ một bài thơ mà cô ấy đã viết ở trường đại học và biến chúng thành Hồi cuối cùng, bản hit đầu tiên và nổi tiếng nhất của cô ấy, một lời tiên tri tự hoàn thành cho phép cô ấy thực hiện ước mơ của mình.Giữa bản nhạc và điệp khúc sẵn sàng cho điệu nhảy của Tea Dance, và cách Peniston thắt lưng, gầm gừ và đi theo cách của cô ấy, cuối cùng đã trở thành một bài hát thực sự để tìm kiếm cộng đồng, sự lãng mạn, hiện thân, mong muốn, sự tự tin, hoặc bất cứ điều gìKhác có thể đã cảm thấy không thể đạt được cho cách quá lâu.Mạnhnm Mashurov

Nghe: Cece Peniston, "Cuối cùng" CeCe Peniston, “Finally”


86.

Sleater-Kinney: Một giờ nữa (1997)

Bài hát thứ hai trong album thứ ba của bộ ba Tây Bắc Thái Bình Dương Sleater-Kinney là thời điểm mà Alchemy bùng nổ của bộ ba Power Power sau cuộc bạo loạn của họ thực sự kết hợp.Trước đây, các nghệ sĩ guitar và nhạc sĩ Corin Tucker và Carrie Brownstein chủ yếu hát riêng.Nhưng ở đây, trong một bài hát về sự tách biệt lãng mạn đau đớn của chính họ, cuối cùng chúng ta sẽ học được, họ đã đến với nhau, bện giọng nói tàn khốc và ngây ngất hơn bao giờ hết.Sự căng thẳng của sự rung động Aching Tucker, giữ cùng với sự giao hàng của Brownstein, là hình ảnh của chủ nghĩa hiện thực trong việc chia tay.Một giờ nữa, một giờ đã mô tả một mối quan hệ kết thúc, nhưng nó đã trở thành một khởi đầu, một bài hát đột phá, bị ràng buộc bởi Brownstein và Tucker cùng nhau trong ma sát tuyệt đẹp.MạnhJenn Pelly

Nghe: Sleater-Kinney, "Một giờ nữa" Sleater-Kinney, “One More Hour”


85.

Outkast: Công viên Rosa Rosa (1998)

Công viên Rosa Rosa là một bài hát hay nhất trên Aquemini (đó là trò chơi Spottieottiepaliscious), cũng không phải là người lớn nhất cho đến nay (đó là thang máy (tôi và bạn).Nhưng tại một thời điểm mà các nhãn hiệu không giới hạn và tiền mặt đang cố gắng bảo tồn khu vực Rap Rap trong khi xây dựng khán giả quốc gia, bản nhạc của Hollering và Harmonica cảm thấy như khiêu khích đối với những người nghe sẽ bị bắt chết ở một quốc gia.Và trong khi hình ảnh ngoài trái đất kết nối họ với những người theo chủ nghĩa Afrofutur như Nghị viện và Jimi Hendrix, nó đã nhân đôi như một trò đùa về cách mà hầu hết người Mỹ tưởng tượng về miền Nam miền Nam là một hành tinh khác.Mạnhmike Powell

Nghe: Outkast, Công viên Rosa Rosa OutKast, “Rosa Parks”


84.

Erykah Badu: Hồi Tyrone (Trực tiếp) (1997)

Chỉ vài tháng sau khi nâng Neo-Soul lên một tầm cao mới với Baduizm ra mắt năm 1997 của mình, Erykah Badu đã tự tin phát hành một album hòa nhạc trực tiếp đầy đủ bao gồm nhiều bài hát đó.Đó là một hit chạy trốn, phần lớn nhờ vào đĩa đơn không phải là Album Tyrone.Proto-Scrub theo tiêu chuẩn là người bạn của Badu, người, người không bao giờ trả tiền cho bất cứ điều gì và luôn mang theo túi bụi bẩn của mình cùng với những người bạn Jim, James và Paul đến mọi thứ họ đã làm cùng nhau.Badu luôn che đi mông của họ, đó là lý do tại sao cô ấy đề nghị anh chàng của mình gọi Tyrone tốt hơn để giúp đưa anh ta ra khỏi nhà, giọng cô ta nói với sự khinh miệt thô thiển, mê hoặc, gợi cảm.Người đá kicker, nhưng bạn có thể sử dụng điện thoại của tôi, một lời bài hát đã khiến bạn gái kiệt sức trên toàn thế giới vì hét lên với niềm vui, và cam kết tận tâm với Nhà thờ Baduizm suốt đời.Mạnhevie Nagy

Nghe: Erykah Badu, Hồi Tyrone (trực tiếp) ” Erykah Badu, “Tyrone (Live)”


83.

Dàn nhạc bên trong: Bug Bug in the Bass Bin '(1996)

Khi nó ra mắt, Carl Craig xông vào Bug trong Bass Bin, một cuộc đi chơi đầu tiên dưới bí danh của Dàn nhạc Nội tâm của anh ấy, đã không có gì khác trong Detroit Techno, hoặc bất cứ nơi nào khác, cho vấn đề đó.Có kỹ năng trong nghệ thuật tối tăm của dao cạo và băng, Craig đã cắt thành một album bộ gõ dễ nghe những năm 1960 để đưa ra bài hát đặc biệt của bài hát: một mẫu snare snare của bài hát mà anh ta cảm thấy chậm chạp với synth glissandi.Không có sự lạc quan rõ rệt;Woozy và ma quái, nó liên kết nửa và nửa trôi trên sàn nhảy.Riff chính chỉ là một cuộc gọi và trả lời giữa một nốt nhạc bass được gảy và một vài synths synths;Toàn bộ điều này là ẩm ướt, mơ hồ, khó có thể sửa chữa.Tuy nhiên, các DJ của Vương quốc Anh như Fabio, đã hòa nhập với năng lượng đột phá độc đáo của đường đua, cuối cùng đã đưa nó lên tới 45, nơi nó kết hợp với âm thanh hai thời gian của rừng rậm và trống.SọPhilip Sherburne

Nghe: Dàn nhạc bên trong, Bug Bug in the Bass Bin ” Innerzone Orchestra, “Bug in the Bass Bin”


82.

Radiohead: Cảnh sát Karma Karma (1997)

Theo cách riêng biệt của mình, Cảnh sát Karma Karma được cấu trúc như một mô hình thu nhỏ của thập kỷ đầu tiên của sự nghiệp ghi âm Radiohead.Hai phút đầu tiên của nó là Radiohead cổ điển của thập niên 90: pop-rock đúng cách và sardonic, hơi quá phù hợp với cơn sốt Britpop, nhưng đủ sáng, đủ sáng để được trẻ em đại học bao phủ tại Mics Mics vĩnh viễn.Sự kiềm chế cuối cùng đầy ám ảnh của nó không thể chấp nhận được một album có giá trị xa lánh trong bảy từ: Trong một phút ở đó, tôi đã đánh mất chính mình.Và sự vượt trội đáng chú ý của nó, được tạo ra bởi Thom Yorke và Nigel Godrich sau khi ca sĩ nói với nhà sản xuất của mình rằng anh ta không thích nửa sau của bài hát, giải mã tất cả trong một loạt các mẫu và tiếng ồn.Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm bất cứ điều gì như thế, sau đó, God Godrich nhớ lại một sự báo trước về sự bồn chồn của Radiohead và sự quan tâm ngày càng tăng của họ đối với các thiết bị điện tử.Cấmzach Schonfeld

Nghe: Radiohead, Cảnh sát Karma Karma Radiohead, “Karma Police”


81.

Những con gà con: không gian rộng mở của người Viking (1998)

Sáu năm trước khi Chicks tạo ra những không gian rộng mở của người Hồi giáo, ca khúc chủ đề của lần ra mắt nhãn hiệu lớn của họ, đó chỉ là một ý tưởng trong một cuốn sổ tay thuộc về một sinh viên đại học tên là Susan Gibson.Gibson đã viết bài hát trong sự thất vọng: Mọi người trong đời dường như có ý định đưa ra quyết định cho cô ấy, vì vậy cô ấy đã viết những gì sẽ trở thành một trong những bài hát nữ quyền xác định của đất nước chỉ trong 20 phút, một bài hát đã thấy tiềm năng vô biên để tự quyết định trong thể loại nàyLịch sử của chủ nghĩa lãng mạn đường mở.Nhiều năm sau, những chú gà con đã biến nó thành một giấc mơ xanh tươi của một bài hát bluegrass, tất cả là những người thở dài bằng thép và hòa âm chị em kiên quyết, và nó đã trở thành bản thiết kế đầy cảm xúc cho một sự nghiệp chứa đầy những bài hát về tác phẩm đầy nguy hiểm, bổ ích của chính bạn.Không gian rộng mở của Viking, vẫn là một tượng đài cho mọi thứ mà những chú gà con muốn nhìn thấy trên thế giới;Sự nghiệp tiếp theo đã làm tốt cho lời hứa đó, và sau đó một số.CấmShaad d hèSouza

Nghe: Những chú gà con, không gian rộng mở The Chicks, “Wide Open Spaces”


80.

Pépé Bradock: Deep Deep Burnt (1999)

Trong thời đại của nhà lọc Pháp quá đỉnh (và âm nhạc quá tải nói chung), Pépé Bradock đã đi qua với một tác phẩm kinh điển sâu thứ hai của Wave có bảng màu sẫm và giun tai đã khiến nó trở thành một mặt hàng chủ lực của DJ từ Detroitđến Berlin.Bradock đi vào hoàng hôn trên một vòng dây lãng mạn nhỏ nhưng hùng mạnh được nâng lên từ số nhạc jazz êm dịu năm 1979 của Freddie Hubbard, Little Little Sunflower, đã bị đẩy bởi Tambourines lắc hông (được lấy mẫu từ Max Roach của Driva 'Man)Giống như trống đá 125 bpm.Chỉ trong hơn chín phút, anh ta trêu chọc các chủ đề du dương khác nhau nhưng không bao giờ mất đi rãnh thôi miên hoàn toàn thôi miên, nó đơn giản và sâu sắc cùng một lúc, một bài hát ngay lập tức trở thành nhạc phim hoàn hảo cho bất kỳ trải nghiệm nào.Chủ nhà của Vikingvivian

Nghe: Pépé Bradock, Deep Deep Burnt Pépé Bradock, “Deep Burnt”


79.

Tiến sĩ Dre: Vẫn còn D.R.E.[ft.Snoop Dogg] (1999)

Sau khi rời khỏi Đế chế Death Row vào năm 1996 và phát hành một vài dự án đã hạ cánh với một tiếng rít, sự liên quan liên tục của Tiến sĩ Dre, đã không được bảo đảm khi thế kỷ 20 đã kết thúc.Sự cứu chuộc của anh ta đến dưới dạng một hit kết nối các thời đại.Với các chuỗi nguyên sơ và một vòng piano blinging, thì Still Still D.R.E.cảm thấy như tương lai.Hình thức đánh bại cực kỳ cao này đã thiết lập mẫu cho các bản hit do DRE sản xuất bằng 50 Cent, Eminem và Eva đã nghiền nát MTV đầu 2000;Họ là loại sản phẩm mà bạn có thể ra mắt một thương hiệu tai nghe.Nhưng với Snoop Dogg ở ghế hành khách, Dre cũng đã vẽ một dòng trực tiếp trở lại quá khứ G-Funk của mình.Nó là loại bài hát mà đủ hoành tráng để củng cố một di sản âm nhạc, sau đó, bây giờ và mãi mãi.Van Van Nguyễn

Nghe: Tiến sĩ Dre, Vẫn là D.R.E.[ft.Snoop Dogg] Dr. Dre, “Still D.R.E.” [ft. Snoop Dogg]


78.

Valentine đẫm máu của tôi: Chỉ có nông cạn (1991)

Bình luận về Valentine đẫm máu của tôi có xu hướng tập trung vào âm thanh guitar của nó.Có biệt danh là Glide Guitar Guitar bởi nhà phát minh Kevin Shields, nó được tạo ra bởi một kỹ thuật vảy nhanh thông qua tremolo được duy trì và hiệu ứng studio được gọi là hồi âm ngược.Nhưng MBV, sức mạnh ngất ngây, khả năng chưa từng có của họ để khiến bạn lắc lư và rung mí mắt khép kín, xuất phát nhiều từ giọng hát hơi thở của Shields và Bilinda Jayne Butcher.Nhóm Ailen-Anh thích nói về âm thanh không thực sự của họ;Trên một số người nông cạn, người bán thịt thực sự nghe có vẻ hầu như không có ở đó, một người thân nhất bị xóa sổ bởi những cảm giác vượt ra ngoài bằng lời nói.Có những lời bài hát, nhưng bạn khó có thể tạo ra một từ khi kết cấu giọng hát của Butcher, mờ đi vào Wooze xung quanh.Salvo mở đầu trên The Shoegaze Classic Loveless, chỉ có những người nông cạn đã thể hiện một trong những điểm mạnh khác của ban nhạc: Melody.Điểm số của các nhóm nhạc đá ngầm đang làm những điều cực kỳ cực đoan với những cây đàn guitar vào đầu những năm 90, nhưng không ai tan chảy và trêu chọc một cách tinh xảo như Valentine đẫm máu của tôi.Cấmsimon Reynold

Nghe này: Valentine đẫm máu của tôi, "chỉ nông cạn" My Bloody Valentine, “Only Shallow”


77.

Một bộ lạc có tên Quest: Hồi Kiểm tra Rhime (1991)

Cypher là một trong những truyền thống thiêng liêng nhất của hip-hop và là một trong đó xác định mối quan hệ giữa một bộ lạc được gọi là Quest tựa Q-tip và Phife Dawg.Hóa học của họ được định nghĩa bằng cách giọng nói, khiếu hài hước và sự khôn ngoan của họ được thông báo và đụng độ với nhau, và kiểm tra Rhime, một điểm nổi bật từ album thứ hai của họ Lý thuyết Low End, là khi hai người ở trong nhiều nhấtđồng bộ hóa.Hãy quên đi các trích dẫn tuyệt vời mọi thời đại, và tiếng bass tối thiểu hoạt động theo cách của nó thông qua cơ thể bạn như một loại virus.Những thú vui của việc kiểm tra Rhime, tất cả đều có thể được truy nguyên từ một bài tụng kinh vượt thời gian, cuộc gọi và phản hồi giữa hai người bạn đã nghe thấy vòng quanh thế giới: Bạn có phải là điểm, Phife không?Màu xanh lá cây

Nghe: Một bộ lạc tên là Quest, Hãy kiểm tra Rhime ” A Tribe Called Quest, “Check the Rhime”


76.

PJ Harvey: Từ bỏ tôi (1993)

Thiên tài của Rid Rid of Me là hiệu suất của tình dục nữ tính.Tại đây, Harvey Harvey, một cô gái sống trong một trang trại cừu ở vùng nông thôn nước Anh, hét lên về việc không thể chối cãi và muốn ai đó liếm chân cô.Cô ấy ở đỉnh cao của sự nghiệp với một album hit, càng có nhiều kỳ dị không bị ảnh hưởng nhất có thể.Cô ấy tình dục hóa bản thân vì cô ấy có thể, và bài hát có chủ ý quan tâm đến việc gây rối với ánh mắt của nam giới, yêu cầu tình dục trực tiếp đến nỗi cô ấy gần như giống như cô gái trừ tà, chủ nghĩa trung tâm.Bạn có thể ước bạn không bao giờ, không bao giờ gặp cô ấy, cô ấy lặp đi lặp lại, không bị ảnh hưởng, trong suốt bài hát về những cây guitar điện thưa thớt và sự sụp đổ của trống.Ngoài ra: Tôi sẽ vặn đầu, xem.Cô ấy không đùa.CấmSophie Kemp

Nghe: PJ Harvey, "Ret of Me" PJ Harvey, “Rid of Me”


75.

Annie Lennox: Đi bộ trên kính vỡ (1992)

Giới thiệu piano của bộ phim đi bộ trên kính vỡ, như một chiếc đèn chùm phát nổ trên sàn phòng khiêu vũ, các nốt tinh thể của nó rơi vào những mảnh vỡ có đường.Annie Lennox nghe có vẻ tự tin khi cô diễu hành qua họ trên đường đua thứ hai đến Diva đầu tay solo của cô.Được mang theo bởi Annie Lennox, giọng hát mượt mà, bài hát đã gây say mê và thấp bi thảm;Một phần chuỗi cung cấp một không khí về hình thức xung quanh một nhịp điệu pop tổng hợp ổn định và một phần guitar mạnh mẽ được nhét trong hỗn hợp.Lennox mở ra từ sự khởi đầu cấp độ của mình thành một điệp khúc thắt lưng, tìm thấy sự giải thoát ngắn gọn trước khi thừa nhận sự khó chịu khó chịu khi cố gắng giữ nó lại với nhau.Ngay cả khi cô đứng giữa những mảnh vỡ, dòng chảy đầy cảm xúc của việc đi bộ trên kính vỡ, bắt giữ sự bực tức, đau nhức và khao khát không từ bỏ.Hussison Hussey

Nghe: Annie Lennox, "Đi bộ trên kính vỡ" Annie Lennox, “Walking on Broken Glass”


74.

Ghost Town DJ,

Phiên bản gốc của Ghost Town DJ Lừa Miami Bass Classic, My My Boo, là một Banger Banger được Breakdancers và Club Kids yêu thích nhưng không hẳn là một cú hích đột phá.Ca khúc đã không cất cánh cho đến khi huyền thoại của nhà ở Chicago, DJ Mike Hồi Hitman, Wilson, đã đưa ra bản phối lại của mình, với ba phút kéo dài trong khí quyển đối với giọng hát ám ảnh của Virgo Williams.DNA của Boo My Boo, chạy qua các thế hệ, từ các nhà ngoại giao đến một bản phối lại từ Wobbly từ Witch House Wunderkind Balam Acab.Nhưng bài hát này là dành cho Dancing, nó có một cuộc sống thứ hai xứng đáng khi hai đứa trẻ từ New Jersey bắt đầu Thử thách người đàn ông lan truyền vào năm 2016. 20 năm sau khi phát hành ban đầu, thì My My Boo đã đi từ một tác phẩm kinh điển của Iykyk sang giai điệu gia đình.Cấmsamhita Mukhopadhyay

Nghe: Ghost Town DJ, Ghost Town DJ’s, “My Boo (Hitman’s Club Mix)”


73.

Bone Thugs-N-Harmony: Hồi tha Crossroads (1996)

Ngôi chéo ban đầu, được ghi lại trong các phiên cho album thứ hai của Bone Thugs, Eternal, là một người ảm đạm trong nhóm của nhóm Funk Funk và một sự tôn vinh cho người bạn quá cố Wally Laird của họ.Phiên bản thứ hai, một bài thánh ca Plainspoken được viết sau cái chết của Eazy-E, năm 1995, đã trở thành tứ tấu đầu tiên và duy nhất đánh vào số 1.Sự tổng hợp của các hợp âm phúc âm và một mẫu anh em isley tinh tế cho vay tác dụng của một điệp khúc Hy Lạp: các rapper phát ra những câu thơ hát ngắn như những người chạy nước rút đi qua một dùi cui.Krayzie Bone, một nhân chứng của Đức Giê-hô-va thế hệ thứ tư là bản neo và cảm xúc.Ngược lại, Bizzy Bone, những thanh thất thường, không được ghi nhận mang theo sự huyền bí của một sự hồi sinh trại.Bài hát Athisceral Ariuish (Có thể ai đó, bất cứ ai cũng nói với tôi tại sao/Tôi không muốn chết?Tosi Tosiello

Nghe: Bone Thugs-N-Harmony, Ngôi Ngã tư Tha Bone Thugs-N-Harmony, “Tha Crossroads”


72.

Natalie Imbruglia: Torn Torn (1997)

Một bài hát buồn nhất là bài hát buồn nhất trong The MTV Canon của thập niên 90, The Sak Sak Up the Sun của Paper Paper Bag.Natalie Imbruglia, với giọng nói của cô gái nhỏ bé bằng bạc, phát ra một sự ngây thơ hoàn toàn ngay cả khi cô hát về một mối tình đã kết thúc trong sự xấu hổ và tàn phá.Sự mâu thuẫn đã trở nên rách rưới, ban đầu được ghi lại bởi ca sĩ người Đan Mạch Lis Sørensen vào năm 1993, thành một tác phẩm kinh điển đáng ghét: những hợp âm mở đầu như một ngày nắng trong phim hoạt hình, và sau đó, trước khi bạn biết điều đó, cô gái của chúng tôi (bị cáo buộc) Khỏa thân, không nói nên lời, ràng buộc và bị hỏng trên sàn nhà.Tiếng than guitar sau hợp xướng không thể xóa nhòa là vòng gọi cuối cùng ở cuối Imbruglia, một nguồn gốc của những điệu nhảy diễn giải không thể đếm được trong quá khứ, hiện tại và tương lai, miễn là karaoke và sự phi lý của đau lòng cùng tồn tại.Tổ chức Tolentino

Nghe: Natalie Imbruglia, "Torn" Natalie Imbruglia, “Torn”


71.

Pete Rock / C.L.Smooth: Họ đã hồi tưởng về bạn (T.R.O.Y.) (1992)

Năm 1990, Mount Vernon, New York Troy Hồi rắc rối T Roy xông Dixon đã chết trong một tai nạn kỳ dị khi đang trong chuyến lưu diễn với D & The Boyz nặng.Khi hàng xóm Westchester của ông Pete Rock và C.L.Smooth đã đi về việc xuất tinh anh ta với họ, họ hồi tưởng về bạn (T.R.O.Y.), họ đã hoàn thành một cái gì đó thậm chí còn lớn và sâu sắc hơn.Hầu như không vào 20 tuổi, Pete và C.L.đã được đúc trở lại: Pete vào bộ sưu tập vinyl của cha mẹ anh ấy, C.L.vào một thời thơ ấu khó khăn.Sự ấm áp của công việc ban đầu của Pete, được bật lên giống như một chiếc chăn điện ở đây, khi anh ta đưa một mẫu hooky của nghệ sĩ saxophone nhạc jazz Tom Scott thông qua những tiếng rầm rộ.Những câu thơ rõ ràng của C.L. phù hợp với sự hoài cổ của đường đua, như thể anh ấy đã lướt qua một album ảnh gia đình màu vàng.Cuối cùng, rắc rối t Roy là một nhân vật ngẫu nhiên;T.R.O.Y.xem xét sự vội vã của cuộc sống, cái ôm của cái chết và lực lượng thống nhất của tình yêu từ sự thuận lợi của tuổi trẻ.Tosi Tosiello

Nghe: Pete Rock / C.L.Trượt, họ hồi tưởng về bạn (T.R.O.Y.) Pete Rock / C.L. Smooth, “They Reminisce Over You (T.R.O.Y.)”


Blanco y Negro / Atlantic

70.

Mọi thứ trừ cô gái: Mất tích (Todd Terry Remix) (1995)

Bộ đôi Vương quốc Anh mọi thứ, nhưng cô gái đã quay cuồng với một loạt các album đang diễn ra trong sự nghiệp khi Todd Terry, bản phối lại đã đưa cả ba người họ vào cuộc phát sóng toàn cầu không thể ngăn cản.Rằng Terry, trên mạng mất tích đã có rất nhiều octan ở thị trường giữa những năm 90 đã nói lên sự trôi chảy và khao khát sự đa dạng từ chương trình phát thanh thời đại đó.Các bản nhạc khiêu vũ sâu được trồng bởi các cộng tác viên xa xôi có thể là những bản hit của Mammoth, có khả năng vang lên trong một câu lạc bộ như một CVS;Cựu yêu tinh của Sophisti-Pop từ miền bắc nước Anh có thể kết hợp với tâm trí với một ngôi nhà điêu luyện từ Brooklyn và ném tia lửa trên toàn cầu.Giọng nói của Tracey Thorn, thả lỏng từ đồ đạc âm thanh điển hình của nó, aerosolize thành một màn sương mịn chống lại các vòng phi nước đại của Terry.Trong bản phối của anh ấy, lời nói của cô ấy mở rộng từ sự phản ánh yên tĩnh đến khao khát hiện sinh: một sự mất tích sâu thẳm đến nỗi nó lấy một đại dương để lấp đầy.CấmSasha Geffen

Lắng nghe: Mọi thứ trừ cô gái, mất tích (Todd Terry Remix) Everything But the Girl, “Missing (Todd Terry Remix)”


69.

Foo Fighters: Hồi Everlong (1997)

Sau nhiều thập kỷ phục vụ nghiêm túc với tư cách là nhà ngoại giao nhiệt tình nhất của Rock Rock, thật khó để nhớ một thời gian khi Dave Grohl vẫn đang cố gắng tìm ra những gì anh ta muốn Foo Fighters trở thành.Làm thế nào về điều này: một anh chàng bắt nguồn từ giữa thập niên 80 D.C. Hardcore mượn một nửa bất động sản trong ngày nắng để tạo ra một bản ballad quyền lực mắt của mình về bạn gái của anh ta, trực tiếp và vô cùng ảnh hưởng đến các ban nhạc như The Get Up Kids và Jimmy Eat World và của họNhững kiệt tác tiếp theo.Foo Fighters, ban nhạc đã phá vỡ Emo?Gọi nó là một sự kéo dài, nhưng tình trạng xuất chúng của Ever Everlong, hoàn toàn là do Grohl phục tùng sự thúc đẩy, say xỉn trong tình yêu và đi xa giữa con đường mà anh ấy chiếm giữ kể từ đó.Như một người yêu thích đáng giá nên cảm thấy, ngay lập tức, Ever Everlong, bị tê liệt và phấn khích cùng một lúc, sự đẩy không ngừng của nó và đánh bóng chuyên nghiệp làm việc song song để tạo ra một hiệu ứng ảo tưởng, như xem một vận động viên trượt băng tốc độ Olympic điên cuồng bơm chân trong khi xuất hiện để dễ dàng lướt qua.Đó là những người chiến đấu của Foo, thiên đường đã xem xét lại âm thanh này chỉ nhấn mạnh sự cộng hưởng của nó như một bài hát cố gắng để ghi lại một khoảnh khắc khi mọi thứ cảm thấy như họ có thể trở nên tốt đẹp này một lần nữa vì họ sẽ không bao giờ.COHIAN COHEN

Nghe: Foo Fighters, Ever Everlong ” Foo Fighters, “Everlong”


68.

Lỗ: Violet Violet (1994)

Courtney Love đã mô tả về Violet Violet là một người Hex Hex trên một người đàn ông, Billy Corgan của Smashing Pumpkins, người đã sai trái với cô.Lời bài hát gây sốt là về tấn công, khai thác và lỗ đít, người bỏ đi một khi anh ta lấy mọi thứ anh ta muốn từ một người phụ nữ.Đó là câu nói điên cuồng nhất về Live thông qua điều này, với một lực kết nối như một nắm đấm đâm vào một bức tường gạch nhờ những cây guitar nhảy lên và một đoạn điệp khúc mà Lọ hét lên nhiều hơn Sung.Violet Violet là một trong những biểu hiện tốt nhất về những gì tình yêu có khả năng trong thời kỳ năng suất không thể tin được này, một người phụ nữ xoay quanh mọi lỗ hổng, sự vận mệnh, sự ô nhục, sức mạnh, tốc độ, tình dục, cơn thịnh nộ và bạo lực thành một câu thần chú dữ dội.CấmALEX Frank

Lắng nghe: Hole, "Violet" Hole, “Violet”


Nhà vô địch / Big Beat / Zyx

67.

Robin S .: Voi Show Me Love ”(1993)

Ùn tắc tốt không bao giờ chết, họ đang chờ khám phá lại trong phòng ngủ và cưỡi ngựa của chúng tôi, một lần chuyển đổi tại một thời điểm.Beyoncé đã hiểu câu ngạn ngữ này khi cô ấy ghi lại năm nay, Break Break My Soul, phụ thuộc vào năm 1993, hit pop pop hit, Show Show Me Love.Trong phiên bản ban đầu năm 1990, bản nhạc có piano điện, giọng hát và bộ phận dây tổng hợp gần hơn với Post-Disco, trong đó Lisa Stansfield chuyên biệt.Nó đang chờ một bản phối lại thiết yếu của nhà sản xuất DJ người Thụy Điển Stonebridge, người đã thêm Bassline Korg M1, cả hai dấu ấn thời gian và bất tử hóa nó.Đối với ca sĩ, Robin S. nghe giống như một người bình thường, như bạn và tôi cho màn trình diễn cuộc sống của chúng tôi.Nhạc khiêu vũ thường đòi hỏi sự ẩn danh, tốt hơn để chiếu nhu cầu của chúng tôi.Nhưng Robin, khàn khàn, giao hàng nhăn nheo (nhờ cúm, cô nói) đã bày tỏ sự đau đớn của những người nghe đã cố gắng nhảy ra khỏi những sự co thắt của họ.Em bé, nếu bạn muốn Meeee, cô ấy gầm gừ trước đoạn điệp khúc.Ah, một điều thoáng qua, mong muốn.Soto Soto

Nghe: Robin S., "Show Me Love" Robin S., “Show Me Love”


66.

DMX: Hồi Ruff Ryders Hồi Anthem (1998)

Nếu bạn đã từng chiến đấu trước đám đông (và không nên bắt đầu nếu bạn trú ẩn), bạn sẽ biết có thể có bao nhiêu lợi ích khi có phần cổ vũ của riêng bạn.Đó là năng lượng DMX mang đến cho Ruff Ruff Ryder, Hồi giáo, như một điệp khúc của giọng nói chấm dứt mọi dòng đối đầu với một bản nhạc nhấn mạnh !?

By 1998, New York rap had spent a few years enthralled with mafiosos, lavish lifestyles, and shiny suits, then came DMX—gritty, growling, on a rampage. His biggest-ever hit is grounded in trauma (“All I know is pain, all I feel is rain/How can I maintain with mad shit on my brain?”) but never lacking in pure bravado (“Light it up like a candle just ’cause I can’t stand you”). The rapper’s breathless verses fill in the space around producer Swizz Beatz’s spare, Casio-keyboard sound, which was novel in its simplicity. As for the hook, well, childhood fire safety drills were never the same again. –Mychal Denzel Smith

Listen: DMX, “Ruff Ryders’ Anthem”


65.

Elliott Smith: “Between the Bars” (1997)

Before Sufjan Stevens inspired an army of whisper-voiced acoustic strummers, before Phoebe Bridgers presided over the fetishization of capital-S Sadness, there was Elliott Smith. One of his most enduring tunes, owing both to its prominent slot on the Good Will Hunting soundtrack and covers by artists as varied as Madonna and Beabadoobee, “Between the Bars” conceals its desperate melancholy within a lilting melody that never stops moving forward. Like all of the late songwriter’s best songs, this one contains layers; what seems at first like a comforting lullaby to a troubled lover reveals itself, on repeated listens, to describe the seductive promise of alcoholism. “Drink up, one more time/And I’ll make you mine,” Smith croons, like the world’s most brutally honest beer pitchman. –Zach Schonfeld

Listen: Elliott Smith, “Between the Bars”


64.

The Cardigans: “Lovefool” (1996)

“Lovefool” makes desperation sexy. In the hands of Swedes Nina Persson and Peter Svensson, the crippling embarrassment of trying to save a failing relationship is considered with the carefree elan of a model on vacation. The biggest single by the Cardigans does pop desire differently: it’s about how exhilarating and purely fun it can be to debase yourself in the name of love. (Its popularity in the U.S. is owed, in part, to its placement in both Cruel Intentions and Romeo + Juliet, two films that explore, in backwards ways, the ecstatic nihilism of pursuing a crush.) Persson’s vocals, all coquettish sighs and blissful coos, suggest that there’s more joy to be found in the pursuit than the goal as she delivers her plea with a cartoonish, IMAX-sized wink. Animating the whole thing is a gorgeous, candy-colored daytime disco stomp—a beat so undeniable that it could turn any relationship death march into a parade. –Shaad D’Souza

Listen: The Cardigans, “Lovefool”


63.

Arthur Russell: “This Is How We Walk on the Moon” (1994)

When the cellist, composer, and producer Arthur Russell died in 1992, he left behind a pile of music so big that archivists are still sifting through it. There was a little bit of a lot of different things: disco, country, post-minimal “classical” pieces, the spacey beginnings of what we think of as bedroom pop. His genius lived in how many seemingly unrelated points he managed to connect—a vision of creativity more familiar in our curatorial era than it was when Russell was alive. So when you listen to “This Is How We Walk on the Moon,” from 1994’s Another Thought, first ask yourself what it is. Deconstructed folk? With dissonant electronic vocal processing in the middle? And a salsa-ish trombone part toward the end? Then realize that, as a lifelong Buddhist, he seemed more interested in explorations than conclusions. “This is How We Walk on the Moon” is the sound of sound changing. –Mike Powell

Listen: Arthur Russell, “This Is How We Walk on the Moon”


62.

Warren G / Nate Dogg: “Regulate” (1994)

If Dr. Dre’s G-funk was marked by its hydraulic lurch, his little step brother Warren G’s version was more like a sophisticated slide. His biggest hit’s understated swagger, and the ease with which the bad-night-goes-good tale unfurls, renders the narrative violence beside the point—it’s all seen through the dewy lens of whatever swell things went down later on at the Eastside Motel. Besides, the beat is so slick, it would be impossible for any sense of menace to stick to it in the first place. Gritty? Of course. But the Michael McDonald sample makes it clear: This is Long Beach yacht rap. –Marty Sartini Garner

Listen: Warren G / Nate Dogg, “Regulate”


61.

Built to Spill: “Carry the Zero” (1999)

By 1999, all of Doug Martsch’s mildest dreams had come true. Built to Spill, his scrappy Idaho band, had steered its way into the waiting arms of a major label, which had handed him the money and freedom necessary to make a classic—1997’s Perfect From Now On—and the experience nearly broke him. “Carry the Zero,” from two years later, is the sound of a band that has just turned the corner on making a masterpiece. The interplay is still telepathic, the juices of exhilaration are running high, and out pour creations that would never otherwise slip out with such ease. “Carry the Zero” is an exhalation: warm, open-hearted, emotionally generous. Martsch’s voice, a keening wail that reaches so high it seems to be vying for airspace with his soaring leads, unleashes a series of cutting observations that somehow land like pure tenderness (“You’ve become/What you thought was dumb/A fraction of the sum”). Instead of the careful patchwork of Perfect, “Carry the Zero” swirls like some kind of dizzying carousel ride: Brett Nelson’s bassline leaps up and down the scale like a calliope, Scott Plouf’s drums explode like county fair fireworks, and Martsch, the humblest of all of indie rock’s many charisma-averse guitar hobbits, soars and glitters above us, a million brilliant shades of emerald and vermillion. –Jayson Greene

Listen: Built to Spill, “Carry the Zero”


60.

Moodymann: “Shades of Jae” (1999)

Paradoxically, you can tell Kenny Dixon Jr., aka Moodymann, is a musician by the way he utilizes samples—not just looping or pasting them in, but interpreting them. “Shades of Jae” is the ultimate example: A lolling Bob James keyboard line and a bit of Marvin Gaye’s live version of “Come Get to This” float like wisps of smoke, interacting fleetingly in places and closely in others, but rarely in the same way twice. That teasing quality is shared by the beat itself: The kick drum, house music’s traditional cue that it’s time to dance, comes in only when Moody feels like it. But he teases us so deliciously, and the groove is so resoundingly right-there without it, that if you can resist moving fully to the whole thing you might be in a body cast. –Michaelangelo Matos

Listen: Moodymann, “Shades of Jae”


59.

Whitney Houston: “I Will Always Love You” (1992)

By the end of 1992, Whitney Houston had become pop’s golden child, set to star in her first feature film, The Bodyguard. All she needed was a signature soundtrack ballad, and she found it in Dolly Parton’s rustic country ballad from two decades earlier. Originally written about Parton’s creative split from mentor Porter Wagoner, “I Will Always Love You” was recast under Houston’s spell as a heartfelt send-off to a love that’s tender but incomplete. Though she had made a career out of vocal exhibitions, this is the Jersey church girl at her most controlled. The song opens softly, then builds with creeping intensity, her voice carving canyons and shifting timbres along the way. The gut punch is that four-second pause and the chilling high note from beyond that blows you to the back of the room. Staying at No. 1 on the pop chart for 14 weeks, “I Will Always Love You” is the best-case scenario of a powerhouse in command. –Clover Hope

Listen: Whitney Houston, “I Will Always Love You”


58.

A Tribe Called Quest: “Scenario” (1991)

For most of its run, A Tribe Called Quest’s 1991 masterpiece The Low End Theory is refined and restrained, all tasteful jazz thump and sophisticated introspection. But for its closing barrage, Q-Tip and Phife cut loose with the New York crew Leaders of the New School on an absolute lung-buster that anticipated the shouty, mic-grabbing styles of Das EFX and Wu-Tang Clan. The energy was undeniable, as was the star-making turn from Busta Rhymes, whose verse doubled as a mission statement for the track, if not his entire being: “Causing rambunction throughout the sphere/Raise the levels of the boom inside your ear.” –Evan Rytlewski

Listen: A Tribe Called Quest, “Scenario”


57.

Daniel Johnston: “Some Things Last a Long Time” (1990)

Daniel Johnston recorded the spare piano ballad “Some Things Last a Long Time” during a 1988 visit to New York City. After he stopped taking his medication, the trip spiraled into a manic episode. In the span of a few days, Johnston was arrested for vandalizing the Statue of Liberty, assaulted at a homeless shelter, admitted into a psychiatric ward, and then released due to clerical error in time to play a gig at CBGB.

That “Some Things Last a Long Time” exists at all is a testament to the small army that loved Daniel, that lifted him up when his sanity left him. But Johnston alone renders the song a body blow. He delivers lyrics as simple as nursery rhymes with the somber regret of a deathbed confession. Covers abound, by artists including Lana Del Rey, Beck, and Beach House, but none will last as long, or hurt so much, as Johnston conveying his grief into eternity. –Peyton Thomas

Listen: Daniel Johnston, “Some Things Last a Long Time”


56.

Erykah Badu: “On & On” (1997)

Baduizm’s first single is quintessential literature in the Badu canon, and the neo-soul movement at large. Rarely was she the easiest narrator to interpret, but for as alluringly coded as “On & On” is, there’s a clear political undercurrent girding the track. “My money’s gone/I’m all alone” her sultry alto voice crooned over a slick four-note bassline, the first of many existential declarations—an opening address for a new generation of earth mothers, Afrofuturists, and doobie burners to follow like scripture. Despite—or because of—its elusiveness, the song has become one of the great chilled-out anthems for Black folks building new worlds in a country working hard on their demise. –Gio Santiago

Listen: Erykah Badu, “On & On”


55.

Madonna: “Ray of Light” (1998)

A culture-shaping fusion of UK acid house and American dance pop that still betrays its origins as a bluesy travelers’ lament (doesn’t the Zephyr sound like a train?), “Ray of Light” is, simply, a song about flying. The title track of Madonna’s first mystic reinvention started out as a heavy-hearted folk tune recorded by British duo Curtiss Maldoon in 1971; the version she created with electronic producer William Orbit is raving psychedelic pop disco, full of laser arpeggios and sirens that move with the silvery magnetism of ocean fish. A Kabbalah-coded ode to divine femininity with a racing pulse, “Ray of Light” is body music for the embodied consciousness. –Anna Gaca

Listen: Madonna, “Ray of Light”


54.

TLC: “Creep” (1994)

Anchoring their classic 1994 album CrazySexyCool, “Creep” is TLC’s mischievous justification for revenge cheating on a partner who’s abandoned any sense of trust. Smooth, decisive, and almost numb in her delivery, T-Boz sells the feeling of emotional detachment with her signature deep rasp, relaying a message that sometimes the most cathartic response to a messy relationship is to get even messier. Today’s R&B is so rich with women doing dirt that it’s almost quaint to remember an era when a song about a woman cheating as emotional retribution was an aberration. It’s a feat that she waited until the 22nd of loneliness to do so. –Clover Hope

Listen: TLC, “Creep”


53.

Frankie Knuckles: “The Whistle Song” (1991)

While Frankie Knuckles’ pioneering early tracks were soaked in acid and eroticism, his sound became warmer and more soulful as the genre of “house” solidified. The title of his 1991 album Beyond the Mix captured the essence of deep house: Beyond the music and the musician is the potential for collective experience that dance unlocks, the ego death and emergent sense of togetherness that can come from existing as one unit within the unified organism of a crowd. While elsewhere Knuckles works with vocalists to deliver fervent club Jeremiads over an electronic chorus, “The Whistle Song” is pure sound. There’s no direct address or thematic telegraph, and in its simplicity, Knuckles’ instrumental opus demonstrates the possibility of dance music as pure feeling, unbound from time and language. The titular whistle is our guiding compass in a misty soundscape that dissolves the barrier between musical rhythm and natural ambience. –Nadine Smith

Listen: Frankie Knuckles, “The Whistle Song”


52.

Juvenile: “Back That Azz Up” [ft. Mannie Fresh and Lil Wayne] (1999)

Not only is “Back That Azz Up” the defining hit of Cash Money, its opening strings are still an alarm call to clear out of the dancefloor if you’re not ready to sweat. There’s Mannie Fresh’s propulsive, funky beat; Juvenile’s direct command to throw ass; the hypnotic flow in his verses have the effect of bounce music; the jolt of adrenaline every time the hook comes back around. It’s all sort of romantic, too, how Juvenile treats a little ass shaking like the blessing that it is. In the future, Cash Money would reach higher commercial peaks, but not much lives on like a twerk anthem. –Alphonse Pierre

Listen: Juvenile, “Back That Azz Up” [ft. Mannie Fresh and Lil Wayne]


51.

Le Tigre: “Deceptacon” (1999)

When “Deceptacon” came out in 1999, the idea of an indie band being both pop-positive and confrontationally political wasn’t as familiar as it is now. Like the early rock’n’roll it quoted, the song was, in essence, dance music—a quality foregrounded by James Murphy and Tim Goldsworthy’s remix a few years later. And not just dance music, but the kind of immediate, floor-filling shout-along that glossy regional magazines were recommending as bridal-party entrance music. That riot grrrl pioneer Kathleen Hanna, who’d quit Bikini Kill a few years earlier, wrote the song out of frustration with watching feminism’s dilution through stuff like the Spice Girls and Xena: Warrior Princess made sense: This is cute, fun music in part about the cultural complexity of young women having cute fun. –Mike Powell

Listen: Le Tigre, “Deceptacon”


50.

Janet Jackson: “If” (1993)

Janet Jackson is staring down an oblivious dude from across the room while thinking some very naughty thoughts. “If you like I’ll go down, da-down, down, down, da-down, down,” she mumbles in a hypnotic monotone, before opening up her voice to underline the innuendo, “Your smooth and shiny feels so good against my lips, sugar.” “If,” the fiercest track from her chart-obliterating janet. album, clears a path for her freakiest fantasies. The production, by Janet and her longtime collaborators Jimmy Jam and Terry Lewis, is a genre-defying riot—feral guitars that bring to mind prog rocker Robert Fripp smashed together with an artfully flipped Supremes sample and steel-hard hip-hop drums inspired by Public Enemy. Urged on by the turbocharged beat—and a dance-heavy video where Janet memorably pushes a guy’s head toward her crotch—this horny hypothetical of a song is fully realized. –Ryan Dombal

Listen: Janet Jackson, “If”


49.

Mariah Carey: “Always Be My Baby” (1995)

From the moment “Always Be My Baby” begins, it’s immersed in nostalgia. What sounds initially like an acoustic guitar has the artificial shimmer of a romanticized memory, while Carey’s wordless chorus feels Motown-esque, buoyant in the face of what should be heartache. But “Always Be My Baby” is not a breakup song. It’s a song about eternity. Just because something is over doesn’t mean it’s over; every touch is in some way permanent, and anyone who passes through your heart leaves their shape behind. This infinite wave pool of romantic longing was a point of transformation for Carey—her first collaboration with Jermaine Dupri, who helped push her sound further into the gleam of hip-hop. “Always Be My Baby” is, by contrast, in no hurry to get anywhere, certain that even as things change they also recur, making for a cozy, classical R&B song that’s also a portal between worlds, flowing into and out of them forever. –Brad Nelson

Listen: Mariah Carey, “Always Be My Baby”


48.

Digable Planets: “Rebirth of Slick (Cool Like Dat)” (1992)

“Rebirth of Slick” captures Digable Planets’ preternatural chemistry and indelible cool. From the slowed sample of Art Blakey & the Jazz Messengers’ “Stretching” to the buttery rhymes and neat drums, the song exudes a carefree spirit that’s indebted to the Native Tongues but spacier and more inquisitive. The smoothness of jazz rap sometimes veers into corny respectability, but the mood here is loose and playful, the Planets referencing childhood hairstyles, movies, and outfits. Even as the verses showcase everyone’s individual styles, the constant mentions of “we”and “us,” along with the mic-passing riffs that close the song, channel the group’s history of sharing meals together and recording in a closet studio, their cool generated not just by the obscure jazz they all adored, but by their connections to each other. –Stephen Kearse

Listen: Digable Planets, “Rebirth of Slick (Cool Like Dat)”


47.

Deee-Lite: “Groove Is in the Heart” (1990)

You can’t craft a song like “Groove Is In the Heart” without a good ear for timing, a strong sense of camp, and the stamina for digging deep into the crates—all qualities that Deee-Lite’s DJ Dimitry and Lady Miss Kier honed on the late ’80s NYC club scene. Parliament-Funkadelic’s Bootsy Collins, legendary sax player Maceo Parker, and a young Q-Tip guest on “Groove Is In the Heart,” while many more are represented through snippets of sound: the slide whistle and crowd noise from soul singer Vernon Burch’s “Get Up,” Eva Gabor saying “I” on loop from the Green Acres theme in the chorus, a drum loop nicked from Billy Preston to cradle Tip’s rap, and that Herbie Hancock bassline. Without the snap, crackle, and pop of such tactile details, the genre-defying dance hit might not sound so much like a party you never want to leave, where they give out tabs of acid along with a toy noisemaker. In a decade filled with ’70s revivalism, house-inspired pop, hip-hop’s creeping influence, and countless weird one-hit-wonders, Deee-Lite were one of the few good acts at the center of the Venn diagram. –Jill Mapes

Listen: Deee-Lite, “Groove Is in the Heart”


46.

Orbital: “Halcyon + On + On” (1993)

Named after a tranquilizer that Orbital members Paul and Phil Hartnoll witnessed their mother taking during their childhood, the original “Halcyon” unfolds like a drug trip itself, a universe of motion blurs (some of which are reversed echoes of Kirsty Hawkshaw’s vocal from Opus III’s “It’s a Fine Day”) with percussion moving restlessly beneath it like insect legs. The track is far more recognizable in its remixed form, however, due to its placement on the soundtracks for ’90s blockbusters like Hackers and Mortal Kombat. With the subsequent rise of sampling, the remixed “Halcyon”—titled “Halcyon + On + On”—is in many ways emblematic of a decade where music increasingly sounded like a written-over palimpsest. The beat is straightened out, a piano shimmers in the distance like a desert mirage, and Hawkshaw’s voice sweeps like winds over a landscape of pulsing ambient techno. –Brad Nelson

Listen: Orbital, “Halcyon + On + On”


45.

2Pac: “California Love” [ft. Dr. Dre and Roger Troutman] (1996)

When cable news came of age in the ’90s, L.A.’s public image swiftly became collateral damage. A regional ode for the ages was never more badly needed than in 1995, when the city was firmly under the microscope of a national media eager for more footage of riots or the next Bronco chase. So two of Death Row Records’ greatest creative minds willed one into existence. On “California Love,” Dr. Dre goes into full hitmaker mode by refurbishing familiar pieces of musical history, including a Joe Cocker riff and a Ronnie Hudson refrain, into pure party-anthem bliss. With the special sauce of vintage talkbox vocals from Zapp’s Roger Troutman, Dre and a freshly inspired 2Pac repossessed and momentarily redirected the nation’s attention toward a sunnier view of California. –Steven Arroyo

Listen: 2Pac, “California Love” [ft. Dr. Dre and Roger Troutman]


44.

D’Angelo: “Brown Sugar” (1995)

“Brown Sugar” is effortlessly cool: In the music video, D’Angelo struts into a dimly lit lounge, sits at the piano, and instantly busts out the sweetest serenade, with smoke from a joint still coming out of his mouth. If you told me that’s how he actually recorded the song, I would absolutely believe it.

In an era when much of the popular R&B singles had been inspired by Teddy Riley’s new jack swing slickness, D’Angelo’s debut hit was a slow-burner that felt beamed in from another universe. Inspired by icons like Marvin Gaye, Al Green, and Stevie Wonder, the Virginia-raised singer pulled from those retro roots while addings elements of hip-hop, helping to lay the foundation for neo-soul. The rap influence is in D’Angelo’s look—cornrows and baggy clothes—but also in the tinny drums programmed by A Tribe Called Quest’s Ali Shaheed Muhammad, which give the song an almost slow-mo bounce. Filtered through the singer’s honey-smooth falsetto and mystic allure, the past and present become seamlessly intertwined. –Alphonse Pierre

Nghe này: DiênAngelo, Sugar Brown Sugar ” D’Angelo, “Brown Sugar”


43.

The Cranberries: Giấc mơ ”(1992)

Những giấc mơ của Cranberries là cảm giác của những con bướm trong dạ dày của bạn hóa thân:Nó thành từng mảnh, hoặc biến những tưởng tượng điên rồ nhất của bạn thành hiện thực.Với một sự sắp xếp dường như nói rằng hãy đi theo ham muốn của trái tim bạn, nhưng hãy cẩn thận !,của sự mềm mại, như thể cô ấy lơ lửng trở lại trái đất và cần phải chạm vào một số bãi cỏ để trấn an bản thân rằng điều này là có thật.Nhưng cuối cùng, sự hưng phấn quá lớn đối với lời nói: O hèRiordan phát ra một Yodel hung dữ, mở cổ họng lên bầu trời và để những cảm xúc rung rinh đó đổ ra.Mạnhquinn Moreland

Lắng nghe: những người đàn ông cranberries, những giấc mơ ” The Cranberries, “Dreams”


42.

Sade: "Không có tình yêu bình thường" (1992)

Nếu có một bài hát khai thác khả năng của Sade, cho sự u sầu dưới nước, thì đó là một bài hát không có tình yêu thông thường.Đây chỉ là vì bối cảnh âm nhạc của bối cảnh hàng hải, mô tả ca sĩ chính Sade Adu là một nàng tiên cá đang nghiền ngẫm, người khao khát trở thành một cô dâu của con người.Có những cây đàn guitar trong đoạn điệp khúc, đỉnh giống như đỉnh của sóng đại dương;Sương mù chất lỏng của các synth nổi trên bộ gõ thưa thớt;Và tất nhiên, sự sùng kính không ngừng trung tâm của lời bài hát, trở thành nhung lỏng giữa đôi môi Adu.Hào quang đại dương bao quanh không có tình yêu thông thường có thể được êm dịu, nhưng nó cũng là một trong những ban nhạc của Vương quốc Anh, những khoảnh khắc xuyên thủng và hoang vắng nhất của Vương quốc Anh.Rốt cuộc, đó là những gì tình yêu cảm thấy như khi nó khó nắm bắt, đặc biệt là sau khi bạn đã tự mình phục vụ người khác: như cô lập và không đáy như chính biển.Cấmisabelia Herrera

Nghe: Sade, "Không có tình yêu bình thường" Sade, “No Ordinary Love”


41.

Geto Boy

Trong số những câu chuyện kể về cuộc sống đường phố đầy ám ảnh nhất từng được ghi lại, kiệt tác này của các chàng trai Geto của Houston đã được cho là các nhị phân được cho là của Hip-Hop, giữa Bờ Đông và Tây, các nhà thơ có ý thức và các nhà báo vô đạoLên con của tôi. ”Nhân vật guitar ma quái, bóng bẩy đã thiết lập một số khoảng cách mỉa mai từ câu chuyện nghiệt ngã trong khi cũng điện báo bạo lực hoạt hình bằng cách của ba người đàn ông khó tính của Blaxploites, có sự tham gia của Hayes và giới thiệu bài hát của anh ấy trên nhạc phim.Kịch bản nến trong phòng tối từ sự kinh dị của ban nhạc Salvo Hồi Mind of a Lunatic, Scar Scarface đi sâu, gợi lên những cơn ác mộng của Jim Crow và tầm nhìn ngày nay của anh ấy ngủ với ngón tay của tôi trên cò súng,Cũng như dự tính tự tử như một lối thoát, từ chối nó trên tài khoản của con trai mình và than thở về tình yêu mà anh ta đã mất qua sự nhẫn tâm của mình.Bài hát đã trở thành một tác phẩm cảm ứng emo-rap, được tham chiếu bởi các nghệ sĩ từ Biggie đến Outkast đến Kid Cudi, người đã tin rằng nó đã truyền cảm hứng cho cuộc đột phá của anh ấy trong ngày của anh ấy, và gọi đó là bài hát yêu thích của anh ấy trên thế giới.–Will Hermes

Nghe này: Geto Boys, "Mind Chơi thủ thuật trên tôi" Geto Boys, “Mind Playing Tricks on Me”


40.

Mặt đường: Gold Gold Soundz (1994)

Mặt đường bắt đầu như một dự án tiếng ồn scuuzzy, nhưng sự thanh lịch hóa ra là vũ khí bí mật của họ.Vâng, Stephen Malkmus đã sử dụng từ này để chế giễu phi công Đền Đá trong cuộc sống của Range Range, nhưng đó là chiếc bình gọi ấm đun nước đen từ trò chơi cơ bản của anh ấy đến kiểu tóc hoàn hảo của anh ấy đến cây đàn guitar phát minh vô tận của anh ấy, Malkmus tỏa ra những thứ và Courtney Loveđã chết khi cô gọi anh là Grace Kelly của Rock.Một trong số những ban nhạc được phát hành trong thập kỷ, nhưng đó là người đầu tiên cho cả thế giới thấy họ có thể tinh tế như thế nào.Mỗi yếu tố, lời bài hát hoài cổ, sự phát triển hợp âm, độc tấu guitar cô đọng với một giai điệu hoàn toàn duyên dáng, được sắp xếp như vậy, không phải là một ghi chú hay một từ không đúng chỗ.Đóng dấu Richardson

Nghe: Vỉa hè, Gold Gold Soundz Pavement, “Gold Soundz”


39.

Mary J. Blige: Tình yêu thực sự (1992)

Giữa bản chỉnh sửa đài phát thanh chính của nó và các bản phối lại 12 "khác nhau của nóUp Woman, hay Mary's Jazzy, một chiếc cappella ad-libs.Các vần điệu kết hợp với các cụm từ giai điệu bị cô lập cho thấy sự tương đồng về cấu trúc trong việc giao hàng của Blige. Trong một kỷ nguyên khi các bản ghi rap có thể nhảy đang ngày càng vượt qua các đài phát thanh đen đến các đài Pop Popcủa nhịp điệu động học và đam mê, giọng hát thú nhận đã trở thành âm thanh đặc trưng cho nữ hoàng nổi lên của linh hồn hip-hop.

Listen: Mary J. Blige, “Real Love”


38.

Fiona Apple: “Paper Bag” (1999)

Fiona Apple was in the middle of recording her 1996 debut album Tidal, and she was miserable. Spotting a white dove in the sky, she took it as a sign that everything was going to be okay. Looking closer, she saw that it wasn’t actually a bird at all—it was an airborne plastic bag. She was crushed. Apple turned this sense of disappointment into “Paper Bag” on her magnificent 1999 album When the Pawn… She expresses frustration with a romantic partner she dismisses as a “little boy,” while recognizing that she’s a lot to sign up for (“I know I’m a mess he don’t wanna clean up”). The hint of swagger in the beat and the gorgeous Beatles-y horns in the coda reflect this nuanced mix of melancholy and defiance. “I’m a fucking contradicting little kid most of the time,” Apple said in a 2000 interview, “except in my songs. That’s the only time I can actually focus and go, ‘This is the truth about this. This is the way it is.’” –Alan Light

Listen: Fiona Apple, “Paper Bag”


37.

Stardust: “Music Sounds Better With You” (1998)

The promise anchoring French house is that one perfect loop can change your life. When producer Alan Braxe, singer Benjamin Diamond, and Daft Punk’s Thomas Bangalter came together as Stardust and clipped a few seconds from Chaka Khan’s “Fate,” they rocketed into the annals of dance music history. “Music Sounds Better With You,” the trio’s lone single, is meant to be shared with other people, emphasizing communal ecstasy in the way Diamond sings “with you!” like it’s lifting him an inch off the ground. The song’s generous bliss laid the groundwork for Daft Punk’s shift from the DJ tools of Homework to Discovery’s accessible craftsmanship, and decades later its basic principle—a tight, filtered nibble of joy—is part of pop music’s lingua franca. –Jamieson Cox

Listen: Stardust, “Music Sounds Better With You”


36.

Aaliyah: “One in a Million” (1996)

Skittering percussion and squirming sub-bass have dominated rap and pop production for so long now it’s easy to forget that when Aaliyah’s “One in a Million’’ debuted in 1996, Timbaland’s style had yet to gain a foothold on radio or MTV. Just four seconds into the song you hear it, though: the rapid flicker of hi-hats, the element that always made his early work sound as if it were a stuttering transmission from the future. Every time it happens in “One in a Million” it’s like time mutates, lurching forward and then snapping back on itself like a rubbery cartoon character. In this case it mirrors the song’s subject: falling in love with someone so hard that you feel the continual pull of their gravity. And no voice navigated these thickets of drum patterns more capably than Aaliyah’s; she rides the currents of the undulating groove as if she were piloting a hang glider through them. –Brad Nelson

Listen: Aaliyah, “One in a Million”


35.

Lauryn Hill: “Ex-Factor” (1998)

Like any great breakup song, “Ex-Factor” has its own mythology: It was reportedly written about Lauryn Hill’s affair with Wyclef Jean, her former Fugees bandmate. But does that even matter? It’s a plea that will serve as a balm for anyone and everyone as long as hearts are getting broken. Featuring one of Hill’s all-time great vocal performances, the song’s genesis alone spans generations and genres: The unsettlingly plaintive opening line is adapted from a Wu-Tang Clan sample of a Gladys Knight & the Pips’ cover of Barbra Streisand’s “The Way We Were”; Hill’s track, in turn, has been sampled countless times since. And with its encouraging ad-libs, it almost sounds like a private duet with and to herself, a reminder in the margins that she—just 23 when she wrote it, yet possessing razor-sharp emotional clarity—deserves better. –Emma Carmichael

Listen: Lauryn Hill, “Ex-Factor”


34.

OutKast: “SpottieOttieDopaliscious” (1998)

If “SpottieOttieDopaliscious” sounds like a fantasy of a night out at the club, that’s because it is. Andre 3000 wrote his verse about a night he almost went to Charles’ Disco as a teenager, but found himself too drunk to walk in the door—“So all the stuff I said after that,” he told an interviewer later, “was made up.” The production has the wooziness of a dream or a memory half recollected from inebriation: humid wah-wah guitar, a reggae-ish rhythm section that ambles along with no particular place to be. And then there’s the horn line, one of the greatest instrumental hooks in pop history, stretching out across eight full bars, both languid and triumphant. Andre and Big Boi deliver their verses like they’re talking to you from across the pool table, more spoken word than rap. In the former’s, revelry erupts suddenly into violence, possibly fatal; in the latter’s, the decision to grind up against a stranger leads eventually to unexpected fatherhood. The club becomes a kind of crucible, not just a venue for drinking and dancing, but a place where the twin possibilities of death and new life lurk in the background of every scene. —Andy Cush

Nghe này: Outkast, Spottieottietiedopaliscious OutKast, “SpottieOttieDopaliscious”


33.

Alanis Morissette: Bạn đã biết (1995)

Vào năm 1995, một Alanis Morissette, 21 tuổi, đã xa lánh âm thanh sủi bọt đã biến cô thành một ngôi sao nhạc pop ở Canada và phát hành cuộc hôn nhân của bạn mà bạn đã biết.Rất lâu trước khi Taylor Swift và Olivia Rodrigo giận dữ kêu gọi người yêu cũ của họ trong bài hát, Morissette khám phá cơn thịnh nộ mà cô cảm thấy khi đối tác của mình ném cô sang một bên.Nếu cô ấy không thể thoát khỏi tình cảm của mình, anh ấy cũng không.

Chuyển từ một sự bình tĩnh giống như fugue sang những lời buộc tội chi tiết trên một dòng bass đang di chuyển và guitar khúc xạ, Morissette đã xây dựng catharsis ra khỏi những cảm xúc nhảm nhí của mình và giúp mở ra một kỷ nguyên của các nhạc sĩ nữ, những người nhiệt tình khao khát được.Bài hát rơi xuống như một trận đấu thắp sáng trên trái đất khô cằn, trở thành người đầu tiên trong ba đĩa đơn trong album đột phá của cô, Jagged Little Pill.Sự giận dữ của Morissette đã trở thành một đám cháy, và người nghe đã nghe thấy mình trong vụ cháy.Bấc bấc

Nghe này: Alanis Morissette, Bạn có biết " Alanis Morissette, “You Oughta Know”


32.

TLC: No No Scrubs (1999)

Không có người nào là một người khác, nhưng nó cũng là một bài hát về việc đặt chân xuống và cuối cùng định giá giá trị bản thân của bạn.Nó có nghĩa là nếu nó không quá buồn cười, đặc biệt là khi họ đóng đinh các chi tiết cụ thể trên cây cầu: những người không có xe nên giữ nó bước, và nếu mẹ bạn là bạn cùng phòng của bạn, thậm chí không cố gắng lãng phíthời gian.Trên hết, nó nghe có vẻ hay: giọng hát chính mạnh mẽ và ngọt ngào của Chili, những bản hòa âm của thiên thần, sự khởi sắc của tương lai của nhạc cụ, robot mắt trái được bảo tồn trong video âm nhạc cường điệu dứt khoát của Williams.Nó vẫn là Chén Thánh của Ethers của bạn trai chết chóc, một tình cảm thường xuyên bị bắt nhưng không phải với sự cân bằng của sân khấu và sự thật mà TLC đã đưa ra.Cấmalphonse Pierre

Nghe: TLC, "Không có Scrubs" TLC, “No Scrubs”


Không có gì / TVT / Interscope / Atlantic

31.

Nine Inch Nails: Cận cảnh gần hơn (1994)

Rushing, Tôi muốn đụ bạn như một con vật, đã đủ sốc để trở thành một câu thần chú đối đầu gợi cảm hoặc một dấu hiệu của sự suy đồi xã hội, tùy thuộc vào người đang nghe.Đĩa đơn thứ hai từ The Downward Spiral đã ra mắt Trent Reznor và Nine Inch Nails thành một tầng mới nổi tiếng, một vài năm sau khi Pretty Hate Machine trở thành Hoàng tử Aggro of Industrial Rock.Hát từ góc nhìn thô thiển và nguy hiểm của một kẻ ám ảnh tự ghét, được đặt thành những nhịp đập xương, nghe có vẻ như chúng được ghi lại trong một số ngục tối tình dục nghiệt ngã, Reznor nghe có vẻ như bị tra tấn vừa bị tra tấn.Nó được làm nổi bật bởi một video âm nhạc khó tính với hình ảnh đáng lo ngại như Reznor được thực hiện trong thiết bị S & M và một con khỉ rất lo lắng gắn liền với một cây thánh giá.Vẫn còn Nine Inch Nails, bài hát nổi tiếng nhất, một bài hát câu lạc bộ thoát y bền bỉ trong ba thập kỷ, và một bài hát kỳ lạ phải làm tại karaoke, Hồi Closer, là âm thanh của sự tự ghê tởm như một bức thư tình bị xoắn.Mạnhevie Nagy

Nghe: Nine inch Nails, "Closer" Nine Inch Nails, “Closer”


30.

Brandy / Monica: Cậu bé là mỏ của tôi (1998)

Brandy đã đặt giọng hát ngọt ngào về lông vũ ở California, trong khi Monica thu âm những giai điệu cứng rắn và có hồn của cô ở Atlanta.Một số người đã nói điều đó bởi vì tiếng nói của họ weren chia lưới;Những người khác đã nói điều đó vì họ không thể đứng đối với nhau.Rằng họ chỉ hát R & B Classic sẵn sàng cho vở opera xà phòng cùng nhau sống trên cùng một đêm, Monica đã đấm Brandy vào mặt là lý do đủ để đi với cái sau.Cậu bé là của tôi có một ý tưởng lái xe đơn giản: Brandy và Monica đã phát hiện ra rằng họ đang hẹn hò với cùng một người đàn ông.Đó là tiểu thuyết, nhưng khi họ đánh đổi sự khéo léo, ranh giới giữa thực tế và câu chuyện bị mờ đi, và cách Brandy Airily Airily, anh ấy nói mà không có tôi, anh ấy không thể làm được điều đó có lẽ đau hơn bất kỳ cú đấm nào.Nhịp đập của Rodney Jerkins là bối cảnh hoàn hảo, một sự tích tụ đàn hạc có thể nâng cao bất kỳ melodrama nào và cảm giác lung linh và run rẩy mang lại cho bài hát nhiều hơn so với nó đã có.Cả Brandy hay Monica đều không vượt qua nhau, vì giọng nói của họ xếp hàng như hai mảnh ghép.Nó là một trong những bản song ca vĩ đại của thời đại chúng ta, ngay cả khi họ không thể đứng lẫn nhau.Cấmalphonse Pierre

Nghe này: Brandy / Monica, "cậu bé là của tôi" Brandy / Monica, “The Boy Is Mine”


29.

Tấn công lớn: Nước mắt của người Hồi giáo (1998)

Trò chơi Teardrop, trung tâm của cuộc tấn công khổng lồ, lửng, có chủ đề xung quanh nước và cảm thấy được làm từ đó đến ngày nay, các nghệ sĩ Downtempo vẫn đang tìm kiếm độ sâu của nó.Nhạc cụ là chất gây nghiện nhưng đơn giản: hai thanh harpsichord thay đổi theo một nốt nhạc, hợp âm piano duy trì, bộ gõ đánh dấu như một con lắc thôi miên.Ca sĩ khách mời Elizabeth Fraser, giọng nói cũng như chất lỏng, những nốt cao bốc hơi và melisma xếp tầng như một thác nước.Cô chỉ nhận ra sau khi ghi lại rằng cô ấy đã viết lời bài hát cho đối tác cũ Jeff Buckley, người đã chết khi cô ấy đang thu âm bài hát.Những lời bài hát đó là một loạt các What-IFS, thiền về tình yêu lý tưởng mà cô không bao giờ đạt được.Cô ấy hát sự hối tiếc của mình vào vực thẳm đang chờ đợi.CấmKatherine St. Asaph

Lắng nghe: Tấn công lớn, Nehdrop ” Massive Attack, “Teardrop”


28.

Britney Spears: Hồi ... Baby One Time ”(1998)

Britney Spears được dệt rất kỹ lưỡng vào kết cấu văn hóa của chúng tôi, sự trỗi dậy, hồi phục, hồi sinh, hạn chế và giải phóng mà bạn quên rằng cô ấy từng cần phải giới thiệu bản thân.Câu chuyện gốc của cô là thứ của huyền thoại: một thiếu niên Louisiana đã gặp một người Thụy Điển bí ẩn, người đã viết những bản hit cho Backstreet Boys và Robyn.Cô đã bay tới Stockholm và cố tình ở lại quá muộn vào đêm trước khi thu âm giọng hát của mình, tạo ra giọng nói của mình, như cô đã từng nói, đó là Rust Rusty.Sau đó, Spears và Max Martin bước vào phòng thu và định hình lại thế kỷ tiếp theo của nhạc pop, giống như một con đập chuyển hướng một dòng chảy sông.

Càng ... em bé thêm một lần nữa là con đập, một cấu trúc kêu vang với năng lượng.Giống như rất nhiều bài hát nhạc pop tuyệt vời, nó chế giễu người nghe bằng cách kết hợp với sự lãng mạn và tôn giáo: xưng tội, niềm tin, cầu xin một dấu hiệu.Sự tuyệt vọng về tinh thần, cùng với các kỹ thuật du dương chính xác của Martin, là điều khiến một trường trung học cảm thấy như sự sống hay cái chết.Những ngôi sao và các nhà sản xuất đầy tham vọng đã theo đuổi sự hồi hộp vi phạm đó trong nhiều thập kỷ, nhưng nó khó khăn để đứng đầu tội lỗi ban đầu.CấmJamieson Cox

Nghe: Britney Spears, "... em bé thêm một lần nữa" Britney Spears, “...Baby One More Time”


27.

Tiến sĩ Dre: Hồi Nuthin, nhưng một ’g Thang Thang [ft.Snoop Dogg] (1992)

Các rapper don lồng yêu cầu cho phép khi họ sắp sửa thay đổi cơ bản trong quá trình văn hóa nhạc pop.N.W.A.Chắc chắn đã không với Straight Outta Compton, nhưng Snoop Doggy Dogg và Tiến sĩ Dre đã bắt đầuTừ hai thập kỷ cai trị của Bờ biển phía Đông.Trong quá trình sản xuất sang trọng nhất từng được nghe trong một bản thu âm rap đến thời điểm đó, các dòng thương mại của bộ đôi như họ chỉ bị treo bởi vỉ nướng tại một nấu ăn trong khu phố;Không có con người nào nghe có vẻ mát mẻ chỉ đơn giản là đánh vần tên của chính mình.Nhưng bởi điệp khúc đầu tiên, Snoop và Dre cho rằng bạn đã thất vọng đủ để hiểu điều này và điều đó là như thế nào, và nếu không phải là một người chỉ cần thư giãn trong tập tiếp theo, bởi vì sẽ có nhiều hơn nữa.Snoop và Dre không còn phải yêu cầu chúng tôi cho chúng tôi trong nhà;Nó đã được ba mươi năm kể từ khi Nuthin, nhưng một ’g, và họ không bao giờ rời đi.COHIAN COHEN

Nghe này: Tiến sĩ Dre, Hồi Nuthin, nhưng một ’G, Thang, [ft.Snoop Dogg] Dr. Dre, “Nuthin’ But a ‘G’ Thang” [ft. Snoop Dogg]


26.

Ginuwine: Pony Pony (1996)

Pony Pony đã có tất cả các tác phẩm của một tác phẩm kinh điển, chắc chắn: Đó là một trong những bản hit lớn đầu tiên của Timbaland, tiếng vang của nó, được phát âm ngay lập tức có thể nhận ra tại câu lạc bộ, và thậm chí còn có những dấu hiệu nhảy đã sẵn sàng.Nhưng có rất nhiều hơn nữa.Có thể là một tiếp cận để tự chiếu vào nhân vật chính của người thả quần lót của một câu lạc bộ gợi cảm, nhưng cam kết không bị kiểm soát của Ginuwine đối với bit (Saddles! Jockeys!nó.Cả Pony Pony là nhạc nền cho Channing Tatum, Magic Mike nhảy múa ở đỉnh cao tuyệt đối của anh ấy, vừa là Magic Mike xuống một nụ cười và nhảy một mình trong xưởng gỗ của anh ấy.Rốt cuộc, vượt ra ngoài một chút, Pony Pony, kiếm được triều đại lâu dài bằng cách trở thành một ca khúc thú vị và nóng bỏng thực sự để nghiền nát cho dù trong câu lạc bộ hay một mình.Mạnhnm Mashurov

Nghe: Ginuwine, Pony Pony Ginuwine, “Pony”


25.

Một bộ lạc tên là Quest: Tôi có thể đá nó không?(1990)

Vào thời điểm anh ấy 16 tuổi, Q-TIP đã tạo ra phần lớn những gì sẽ trở thành những chuyến đi theo bản năng của mọi người và con đường của nhịp điệu, album đầu tay sẽ kiếm được anh ấy và các đối tác của anh ấy trong một bộ lạc có tên Quest là xếp hạng 5 mic đầu tiên từ những năm 90Kinh thánh rap Nguồn.Quá trình này rất khó khăn, anh ấy đã dành hàng giờ để cô lập các mẫu trên băng tạm dừng, rút ra từ bộ sưu tập kỷ lục rộng rãi của cha mình, nhưng những nhịp mà nó mang lại là lỏng lẻo, không lộn xộn, không thể tránh khỏi."Tôi có thể đá nó?"Biến Bassline từ Lou Reed trong cuộc đi bộ trên đường hoang dã thành một cái nhún vai, điều này cho phép anh ta và Phife Dawg quay số những tiếng nói đầu tiên của người bản địa xuống từ nắng nhưng gần như là một người khác.Móc gọi và trả lời cho thấy nhóm này là những người quan sát vị thành niên của thập kỷ đầu tiên của hip-hop, nhưng bản thân nó sẽ bị đánh bại bởi vô số rapper sắp tới.MạnhPaul A. Thompson

Nghe này: Một bộ lạc tên là Quest, tôi có thể đá nó không? A Tribe Called Quest, “Can I Kick It?”


24.

Radiohead: Hồi giáo hoang tưởng Android (1997)

Hồi giáo hoang tưởng Android, thuộc về lớp các bài hát rock hoành tráng đã tự phát sinh hết lần này đến lần khác, nhận thức đầy đủ về sự phi lý của chính họ: Nữ hoàng Hồi giáo Bohemian Rhapsody, Hồi The Beatles, một ngày trong cuộc sống, David David Bowie, không gian kỳ quặc.Được ghi lại trong biệt thự của một cựu cô gái James Bond và giảm xuống từ phiên bản gốc 14 phút, Radiohead, thông qua các thay đổi ngoài sân khấu được sáng tác liên tục, đưa ra nhiều bản solo guitar và mang đến một sự sắp xếp hợp xướng trong khi kiểm soát chính phủ.Nó vượt ra ngoài niềm đam mê, một mục hoàn hảo vào thể loại các bài hát truyền cảm hứng cho bạn để hát theo như bạn Wayne Wayne và Garth.Mạnhnina Corcoran

Nghe: Radiohead, Hồi Paranoid Android Radiohead, “Paranoid Android”


23.

Cher: “Tin tưởng” (1998)

Một người khác đã đánh dấu một kỷ nguyên mới, cho Cher và cho âm nhạc phổ biến.Lần đầu tiên trên top 40 radio, Auto-Tune, các nhà sản xuất vũ khí bí mật để hoàn thiện giọng hát mất nhiều thời gian cho tất cả mọi người nghe, về mục đích, một sự đảo ngược của việc sử dụng bí mật điển hình của nó.Khi cô hát về việc cố gắng lấy lại bước chân của mình sau khi đau lòng, giọng nói của Cher, với sự dao động tổng hợp.Các giám đốc điều hành của Warner ban đầu đã chế giễu về hiệu quả, nhưng tin rằng, đã trở thành một trong những hit sự nghiệp lớn nhất của Cher, đạt vị trí số 1 tại Hoa Kỳ và hơn một chục quốc gia khác.Giống như sản phẩm của bài hát đã tiết lộ sự can đảm trong hoạt động của nó, giọng hát mở rộng của Cher đã phơi bày sự tổn thương cảm xúc của chính cô.Cô ấy rất giỏi để thừa nhận rằng cô ấy không bị tổn thương, và cô ấy vượt qua sự cứu rỗi, tuyên bố rằng tôi không cần bạn nữa khi bài hát đạt đến đỉnh cao.Và đến từ Cher, một người phụ nữ tự tin, lôi cuốn và tài năng ồ ạt, người đã phải chịu sự chế giễu công khai thường xuyên trong cuộc sống cá nhân của cô ấy.Gần 25 năm sau, nó vẫn lóa mắt trong sự thách thức của nó.Hussison Hussey

Lắng nghe: Cher, "Tin tưởng" Cher, “Believe”


22.

Các nhà lai tạo: Pháo Cannonball (1993)

Khi bài hát này phá vỡ top 50 vào năm 1993, rõ ràng những gì luôn luôn đúng: Kim Deal, Heretofore được coi là một kẻ lười biếng từ Dayton, Ohio, người chơi bass cho pixies, có thể viết các bài hát pop bùng nổ.Trên Cann Cannonball, người bass là mặt trận và trung tâm;Lớn tiếng, ồn ào, có nghĩa là.Trên đỉnh của squall đó, cô ấy lảng vảng vào mic với sự dũng cảm và kiểm soát một punk rock mozart.Cô ấy hát về Bongs và đi chế độ Sadomasochist bằng cách ngụ ý rằng cô ấy có một chút tự do.Nó gợi cảm, nó đá, và nó khiến bạn muốn thắp sáng một chiếc xe lửa (với người yêu của bạn).CấmSophie Kemp

Nghe: Những người gây giống, Cannonball ” The Breeders, “Cannonball”


21.

Beastie Boys: Sab Sabotage (1994)

Khi Beastie Boys theo dõi sự giao tiếp xấu, MCA, Mike D và Ad-Rock đã trở thành một tai họa cho kỹ sư và nhà đồng sản xuất của họ.Mario Caldato Jr. đã hành hạ ban nhạc kết thúc album để hoàn thành một bài hát, vì chết tiệt và thỉnh thoảng chịu thua trước những cơn giận dữ liên quan đến việc chuyển thiết bị ra khỏi cửa sổ studio.Sab Sabotage, những con thú dữ, dồn dập, xác định thời đại trở lại nặng nề, đã nhắm vào Caldato (chủ yếu là trong trò đùa).Bộ ba là sự phẫn nộ nhất trên Sab Sabotage, với AD-Rock, đặc biệt là tiếng thét lên như một nhạc rock punk joe pesci.Nó có thể là một điềm báo của Rap Rap-Rock, những năm 90, Limp Bizkit, Linkin Park và Papa Roach, tất cả đều được phát hành LPS đầu tay trong những năm sau đó, nhưng Sab Sabotage cũng là một chiến thắng không thể phủ nhận trong di sản của chính ban nhạc.Bài hát khò khè, cào cào robot đã báo trước sự vui nhộn siêu kỹ thuật của Inter Galactic, trong khi cấu trúc khiêm tốn của nó và tiếng guitar rực rỡ của nó báo hiệu sự trở lại hình thành.Sau nhiều năm chế tạo hip-hop được chế tạo mẫu, Beastie Boys vẫn có thể đá cửa, thổi bay loa của bạn và chọc giận cha mẹ bạn.—Madison Bloom

Nghe: Beastie Boys, Sab Sabotage ” Beastie Boys, “Sabotage”


Cậu bé / Wax Trax của Junior!/ TVT

20.

Thế giới ngầm: Sinh ra Slippy (Nuxx) (1996)

Lời bài hát là một tiếng khóc cồn để được giúp đỡ, và phần lớn bài hát diễn ra với tiếng rầm rộ bị cô lập của một chiếc trống đá.Tuy nhiên, sinh ra Slippy (Nuxx), một đĩa đơn không phải là một loại album từ trang phục điện tử của UK INELLE..Những loại mâu thuẫn này đã ăn sâu vào kiệt tác kỹ thuật trên màn hình rộng, kết hợp các đoạn riff bàn phím ba nốt nhạc hoàn hảo nhất với trống gốc, và những câu thơ ý thức với sự kiềm chế hai từ đã trở thành tiếng hét-dọc theo biểu tượng.Sinh ra Slippy (Nuxx) là một trong những bài hát cực kỳ nổi tiếng nhất trong một thập kỷ khá kỳ lạ đối với âm nhạc, một bài thơ về sự nhầm lẫn và đau khổ đã ghi lại một số ký ức hạnh phúc nhất của thập niên 90, và một lời nhắc nhở đôi khi ngay cảHầu hết các nhà sản xuất điện tử kỳ quặc có thể vấp ngã trên Pop Gold.Cardben Cardew

Nghe: Underworld, Born Born Slippy (Nuxx) Underworld, “Born Slippy (Nuxx)”


19.

Sinéad O hèConnor: Không có gì so sánh 2 U U (1990)

Như được viết bởi Hoàng tử, không có gì so sánh 2 U U đã là một bài hát đau lòng cho các thời đại.Lời bài hát kết hợp đủ các chi tiết cụ thể để gợi lên những tầm thường ám ảnh của một cuộc chia tay (Hồi It đã được bảy giờ và 15 ngày,) và đủ nói chung để thể hiện ý nghĩa nguyên thủy của nó.Sự sắp xếp thưa thớt đầy không gian và catharsis, và giai điệu hợp xướng quản lý sự hấp dẫn đáng kinh ngạc trong khi cũng bắt chước bài phát biểu phân mảnh của một sự cố khóc nức nở.

But nobody could sing it like Sinéad O’Connor, who, in her early 20s, seemed to understand a more existential question at the song’s core. Consider the way she lingers in the unresolved final note of the chorus, twisting and holding the word “you” as if beckoning it from somewhere dark and far away. Or what about the way she changes one line to address a male object of affection but specifically leaves in a very Princian utterance of “mama” during the final verse? It’s around this moment in the music video—a close-up of her face that would define O’Connor’s mainstream image and help sweep the song to No. 1—that her eyes begin welling with tears, and you start wondering if she really is just singing about a breakup, or something else.

In retrospect, O’Connor has explained the tears were unplanned, brought on by thoughts of her mother, an abusive figure who tormented the Irish singer throughout her childhood and died in a car accident just before her career took off. Their relationship was complicated, and the song—whose last verse ends with an unanswered plea to “give it another try”—closes without much of a glimmer of hope. There could be no better introduction to O’Connor’s raw talent: a poet of conflicted emotions, using her voice to express feelings that exist between and beyond words. –Sam Sodomsky

Listen: Sinéad O’Connor, “Nothing Compares 2 U”


18.

Pulp: “Common People” (1995)

Formed in 1978 by a couple of Sheffield teens, Pulp slogged through lineup and label shifts without commercial success—until the Britpop explosion of the mid-’90s provided a new world stage for their fifth album Different Class and its career-defining lead single. A much sexier, stirring, and more appropriately cynical UK counterpart to “Uptown Girl,” “Common People” was the story of ceaselessly magnetic frontman Jarvis Cocker’s art school dabbling with a rich girl who was excited by the idea of slumming it with poor folks like himself. He humored her—and was happy to sleep with her—but the song was a harsh criticism of class tourism by people who would never know poverty, a populist anthem built for hours of sweaty dancing regardless of socio-economic status. –Evie Nagy

Listen: Pulp, “Common People”


17.

Portishead: “Sour Times” (1994)

Portishead are masters of digital psychedelia, of artificially eroded samples and breaks that encase fiery yearning in soothing layers of ice. Situated in the unbridgeable gap between fantasy and fate, the Bristol trio endures as a monument to our own sublimated desires. “Sour Times” spins this existential despair into a fatalistic noir dreamscape. Vocalist Beth Gibbons tosses and turns over a sinuous bassline and guitarist Adrian Utley’s best Morricone riffing, bathing in the cursed knowledge of a lost love’s inescapable power. The song draws its hypnotic majesty from the thrill of Gibbons’ graceful rage, poised between succumbing to an eternity of longing and spitting venom in destiny’s eye. It’s a haunted waltz for star-crossed androids, damned to soundtrack disconnected hearts far beyond the singularity. –Phillipe Roberts

Listen: Portishead, “Sour Times”


16.

George Michael: “Freedom! ’90” (1990)

George Michael’s subdued and pensive sophomore solo album Listen Without Prejudice, Vol. 1 showed a different side of the frequently bubblegummy superstar, and “Freedom! ’90” laid bare its mission statement: Sometimes the clothes do not make the man. Perhaps to the chagrin of every hungry schoolgirl, the star’s image never graced Prejudice, neither on its cover nor its videos. The music was to speak for itself, and on “Freedom!” it did so using a “Funky Drummer” break and Madchester-y piano riff. The song’s strut mounts until an ebullient choir detonates, repeatedly harmonizing the song’s title. That freedom was to be achieved, in Michael’s estimation, via image revision: “There’s something deep inside of me/There’s someone else I’ve got to be.” Attempting to conjure authenticity in show business is about as easy as declaring yourself vegan while only eating at steakhouses, but “Freedom!” is about concept, not practice, suggesting the journey to happiness rather than the destination. For the classic video, Michael enlisted a slate of high-profile lip-syncers—Naomi Campbell, Cindy Crawford, Christy Turlington, Linda Evangelista—who helped provide beautiful scenery on his quest. –Rich Juzwiak

Listen: George Michael, “Freedom! ’90”


15.

Mobb Deep: “Shook Ones, Pt. II” (1995)

“Shook Ones, Pt. II” is so rich a text that isolated elements of it communicate more style and biographical depth than nearly any other introduction in hip-hop’s history. There’s the Herbie Hancock piano that Havoc morphed, in his mother’s apartment, into one of rap’s most unmistakable basslines; there’s Prodigy’s opening ad-lib—“To all the killers and the hundred-dollar billers/For real niggas who ain’t got no feelings”—and what it suggests is being elided in his verses; there are those hi-hats, which people believed for years to be the sound of stoves in the Queensbridge Houses sputtering to life. Even the mesmerizing siren loop tells a story: It’s lifted from a song by Quincy Jones, whom Prodigy’s grandfather taught to read music. And still, all of this becomes secondary when P raps—about the burn of bullets in flesh, about hoping to die in a place like Queensbridge, and about how, if you don’t watch yourself, “the next rhyme I write might be about you.” –Paul A. Thompson

Nghe này: Mobb Deep, những người run rẩy, pt.Ii ” Mobb Deep, “Shook Ones, Pt. II”


14.

Fiona Apple: Tội phạm tội phạm (1996)

Tôi đã là một cô gái xấu, xấu, Apple Fiona Apple giống như một vixen trong một người đàn ông già Giấc mơ tình dục, biết rằng ở tuổi 18, một người phụ nữ đủ trẻ để bị săn mồi và đủ tuổi để bị bắt giữ.Tội phạm tội phạm là bài hát nổi tiếng nhất của cô, mạnh mẽ như một thức uống có gai, bán một công chúng một cách giả tưởng tình dục trong khi chỉ ra các động lực độc lập bên dưới.Một cây đàn piano run rẩy như thể tuyên bố khởi phát đột ngột của một trận động đất, và Apple thú nhận tội lỗi khi bị bất cẩn với một người đàn ông tinh tế, giọng nói của cô ấy rất trớ trêu.Đàn ông rất khó khăn cho đến khi đến lúc phải chịu trách nhiệm, sau đó họ bất lực và tức giận như trẻ em.Nhưng Fiona hú lên vì hình phạt, nghe có vẻ không thể cưỡng lại trong khi chống lại tội ác của cô.Là một thế hệ mới của các cô gái thích nói: Tôi ủng hộ quyền của phụ nữ, nhưng quan trọng hơn, tôi ủng hộ phụ nữ sai.Cấmcat Zhang

Lắng nghe: Fiona Apple, "Tội phạm" Fiona Apple, “Criminal”


13.

Mazzy Star: "Fade Into You" (1993)

Một nhịp Waltz chậm, một vài hợp âm Dylan, một bàn đạp bằng thép như một chiếc đèn từ cửa sổ gác mái, và hy vọng giọng nói của Sandoval, đầy nguyên âm tan chảy và tạm dừng mang thai:tất cả các.Được bán trên thị trường như một bài hát đầu tay của Mazzy Star, Major Star, đó là đỉnh cao chính cho bộ đôi trong mơ này phát triển từ nhóm tâm lý Opal, và lý tưởng Platonic của một bài hát nhảy chậm chạp u sầu.Ngay cả khi cô nàng ảm đạm, bao trùm âm thanh Aura thông qua giấc mơ có chủ ý của Beach House, dân gian indie long lanh của Taylor Swift và các slide thép mệt mỏi của Faye WebsterChuyển tiếp thẳng vào quên lãng.SọAnna Gaca

Nghe: Mazzy Star, "Fade Into You" Mazzy Star, “Fade Into You”


12.

Lauryn Hill: Hồi Doo Wop (điều đó) (1998)

Lauryn Hill rất dịu dàng và khốc liệt trong đĩa đơn solo đầu tiên của cô, cung cấp sự đồng cảm và tư vấn nghiêm khắc cho phụ nữ và đàn ông trong các mối quan hệ gặp khó khăn.Trên những bài hát của Fugees, cô ấy thường làm cứng dòng chảy của mình (hoặc thêm một 'người mẹ' để bạn đánh bại Niggas nghe tôi, khi cô ấy đặt nó lên, đảm bảo.Linh hồn Motown, Tin Mừng và Hip-Hop hội tụ khi cô lướt qua những chiếc sừng sáng, tiếng trống sắc nét và một đoạn riff chính.Cô ấy nghe có vẻ hướng về mọi âm thanh và cảm hứng mà cô ấy từng có, hài hòa, scatting, rap và ngân nga.Video âm nhạc có một mô típ màn hình chia tay hình ảnh cô ấy vừa hiện đại vừa là retro, nhưng điểm thực sự từ bài hát này là cô ấy chỉ đơn giản là chính mình.CấmStephen Kearse

Nghe: Lauryn Hill, Hồi Doo Wop (điều đó) Lauryn Hill, “Doo Wop (That Thing)”


11.

Daft Punk: Từ khắp thế giới (1997)

Âm nhạc không bắt đầu rất nhiều như bề mặt, như thể trên khắp thế giới, phát sinh từ một độ sâu tuyệt vời, bộ lọc thông thấp đó cắt ra cao cấp mà không che khuất tín hiệu cơ bản của Hồi giáo.Và sau đó, bài hát hoàn toàn xuất hiện, âm trầm đột nhiên diễn ra như một thứ gì đó bị đánh cắp từ dưới đầu ngón tay Bernard Edwards, Hi-Hat đang làm việc kinh doanh Chhh sáng, cởi mở đó.Những thứ nổi lên từ đất liền hóa ra là một loại phù hợp sâu sắc.Voi khắp thế giới là một sự khai quật, vũ trường như được làm lại ở Chicago và Detroit sau công nghiệp, sau đó được điều chỉnh một lần nữa bởi hai người lập dị may mắn từ Montmartre, Thomas Bangalter và Guy-Manuel de Homem-Christo.

Điều quan trọng, Daft Punk được giữ lại từ Chicago House và Detroit Techno, các nghệ sĩ cảm thấy rằng họ bị ràng buộc trong các động lực xã hội lớn hơn của việc phi công nghiệp hóa đô thị.Các DJ thấy mình là ống dẫn cho âm nhạc, không phải là tác giả của nó.Daft Punk che khuất danh tính của họ, giống như Juan Atkins và Derrick có thể đã làm trước họ.Họ ăn mặc như robot ẩn danh bởi vì, như Homem-Christo đã nói, những người năng lượng gửi đến sân khấu nảy trở lại và mọi người đều có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau thay vì tập trung vào chúng tôi.Disco đã trở lại với một đề xuất triệt để, được kéo lên từ dưới lòng đất mà không có, bạn có thể nói, ảnh hưởng đến nền tảng: rằng âm nhạc thuộc về những người nhảy múa với nó.CấmTommy cragss

Nghe: Daft Punk, trên khắp thế giới ” Daft Punk, “Around the World”


10.

Bikini Kill: Girl Rebel Girl (1992)

Cô gái nổi loạn là một lời kêu gọi vũ khí.Mẹ kiếp gia trưởng!Đi xe máy trong một chiếc minidress!Yêu người bạn thân nhất của bạn, không ẩn dụ, theo nghĩa đen là hôn lên môi cô ấy!Đặt ra bởi tiếng gầm gừ của guitar và bass, bài hát cho chúng ta biết rằng tình yêu là một sự mặc khải, một lời mời tôn thờ bạn bè của bạn, để xem họ là người đẹp, để hét lên từ những con đường mà các cô gái quan trọng.Rằng chúng tôi tức giận.Rằng chúng tôi là tất cả các thiên tài.

Đến bây giờ, cô gái Rebel Rebel đã có các cuộc cách mạng cá nhân qua nhiều thế hệ, từ Gen Xer Chicks trong khuôn viên trường đại học đến Zoomer Girls đọc tân binh trong phòng thí nghiệm máy tính của trường trung học của họ.Nó rất có ảnh hưởng vì Kathleen Hanna hát rất thẳng thừng về việc yêu thương quá dữ dội.Và yêu một ai đó là một trong những điều punkest nhất mà một người có thể làm.CấmSophie Kemp

Nghe: bikini giết, cô gái nổi loạn Bikini Kill, “Rebel Girl”


9.

The Notorious B.I.G .: Juicy Juicy (1994)

Tài năng cực đoan của Christopher Wallace, với tư cách là một nhà viết lời cấp con dê thường được thảo luận về cách chơi chữ khéo léo và các sơ đồ vần điệu tinh vi của anh ta.Tuy nhiên, từ bản hit "Juicy" đầu tiên của anh ấy, cũng rõ ràng là anh ấy có năng khiếu như một người kể chuyện.Kết hợp tất cả các kỹ năng phi thường của anh ta đối với các vệt được lấy mẫu của MTUME, những năm đầu thập niên 80 của MTUME, những bài hát này là một câu chuyện về sự giàu có tự truyện.Nhưng sự chú ý của B.I.G.Tai cô gái) để vượt qua trải nghiệm cá nhân.Bài hát chịu đựng phần lớn do con người nổi bật và có thể tin được cho dù, giống như Wallace, bạn đang hoặc bao giờ trẻ, nghi ngờ và đen, hoặc nếu bạn chỉ đơn giản là nắm lấy niềm tin rằng một người hy vọng cho tương lai, bất kể không bao giờ là không bao giờ chỉ đơn thuần làmột giấc mơ.Maojeff Mao

Nghe: The Notorious B.I.G., "Juicy" The Notorious B.I.G., “Juicy”


8.

Destiny từ trẻ con: “Nói tên tôi” (1999)

Gần hai thập kỷ trước khi Beyoncé giao nước chanh, sự khó chịu của cô ấy về sự tự biến đổi và tha thứ sau sự không chung thủy của một đối tác, cô ấy đã dẫn dắt Destiny.Beyoncé sườn staccato, phân phối động học, điều này đã ảnh hưởng đến nhịp điệu R & B trong nhiều năm để đến với một người dễ dàng và không ngừng, nhấn mạnh sự khẳng định của cô rằng cô không phải là người chơi.Bài hát là tất cả sự dũng cảm, và vòng tròn một yêu cầu nguyên tố đến mức nó thậm chí không nên được hỏi: được ghi nhớ, và được đối xử cẩn thận và tôn trọng bởi một người yêu bạn.Sự căng thẳng đó giữa sự táo bạo của màn trình diễn Destiny Child và sự dễ bị tổn thương của họ yêu cầu của họ thấm nhuần bài hát với sự sâu sắc không thể so sánh được.Cấmvrinda Jagota

Nghe: Destiny từ trẻ con, "Say My Tame" Destiny’s Child, “Say My Name”


7.

Aphex Twin: Hồi Windowlicker (1997)

Với mỗi sự phát triển mới trong âm nhạc điện tử, Aphex Twin trong thời gian Windowlicker, dường như có nhiều điều trước hơn.Một thập kỷ trước, người ta đã nghe thấy những hạt giống của những phát triển sau này trong Dubstep và các thao tác kỹ thuật số cao su của trục não, và 10 năm, nó có vẻ như là một văn bản nền tảng cho vũ trụ HyperPop rộng hơn.Đây là những gì xảy ra khi khoa học thính giác cấp lượng tử đáp ứng cảm hứng âm nhạc cũ đơn giản.

Vào thời điểm phát hành vào năm 1999, thì Wind Windowlicker đã được hiểu là một cái gật đầu đáng ngạc nhiên đối với Pop.Mặc dù công việc của Richard James, thường có thể truy cập được và anh ấy đã phối lại các nghệ sĩ bao gồm Jesus Jones và Saint Etienne, nhưng không có gì anh ấy làm nghe có vẻ đơn giản và dễ tiếp cận như những khoảnh khắc mở đầu của Wind Windowlicker.Phần đầu của bản nhạc, với giọng hát bị biến dạng kỳ lạ và tiến trình giảm dần thôi miên, không thể xóa nhòa đến mức bạn thậm chí có thể tưởng tượng được nghe nó trong tự nhiên trên đài phát thanh..Khi nó đột ngột chuyển tempos và hạ xuống tiếng ồn ào.James chuyên về âm nhạc mà cả hai đều đẹp và đáng lo ngại, và Wind Windowlicker, những người đọc giống như một công văn nứt nẻ từ sàn của Thung lũng kỳ lạ, nơi có những thú vui quen thuộc để được thưởng thức nhưng cũng không bao giờ hoàn toàn như họ.Đóng dấu Richardson

Nghe: Aphex Twin, "Windowlicker" Aphex Twin, “Windowlicker”


6.

Nirvana: Mùi có mùi giống như Teen Spirit (1991)

Nhiều như bất cứ điều gì, đó là một bài hát chia tay."Ai sẽ là vua và nữ hoàng của thanh thiếu niên bị ruồng bỏ?"Kurt Cobain đã hỏi trong một lời bài hát bị loại bỏ từ một bản thảo sớm của mùi có mùi giống như tinh thần tuổi teen.Một trong những nhà viết tiểu sử của anh ấy khá chắc chắn rằng anh ấy đã nói về Tobi Vail, người nổi tiếng của người Hồi giáo và người tự bảo đảm về cuộc bạo loạn của người Hồi giáo.Hai người họ đã có một mối tình lãng mạn ngắn ngủi, mà cô đã kết thúc, và Cobain đã trả lời theo cách của rất nhiều thanh niên nhạy cảm, nhạy cảm, biến sự từ chối thành một synecdoche cho sự áp bức của cuộc sống viết lớn.Ông lấp đầy tạp chí của mình với những tưởng tượng bạo lực và những bức vẽ kỳ lạ.Bạn bè của anh ấy bắt đầu lo lắng.Và ở đâu đó trong sự bùng nổ năng lượng này, Cobain đã viết bài hát pop hoàn hảo.

Một sự từ chối, một sự từ chối, một sự từ chối.Nó bị treo trên tinh thần tuổi teen của người Hồi giáo như thời tiết xấu.Nó gọi là Blues của cậu bé tuổi teen, một anh chàng trẻ tuổi thức dậy với thực tế rằng anh ta bị cuốn vào những cơn gió ngược, giống như, toàn bộ hệ thống.Rất thường xuyên, tình dục của nó bị từ chối.Đôi khi, nó là một chiếc xe, chỉ là tình dục tại một lần loại bỏ.Có thể đó là tiền hoặc một bản sửa lỗi.Dù là chủ đề của họ là gì, cậu bé tuổi teen, nhạc blues đã trở thành những thứ của nhạc pop kể từ khoảng thời gian Chuck Berry đi xe máy sau chiếc coupe Deville đó.Kết quả là rất nhiều bài hát pop đáng tiếc, nhưng đôi khi đã có những trường hợp ngoại lệ siêu việt, như phần chính của Nirvana, Nevermind.Trên tất cả, nó đã xé toạc, thậm chí vẫn còn, từ ban nhạc khoảng cách đầu tiên đó đến lần cuối cùng, từ chối kiệt sức.Nó có một phần hét lên và một phần mềm mại, và ngay tại điểm mà bạn mong đợi bài hát sẽ phát ra và hoàn toàn đi, có một bản độc tấu guitar sắc nét giúp hát giai điệu giọng hát từ câu thơ, gần như là Cobain đang châm biếm bản thân mìnhvà có một thời gian tốt đẹp của nó.

Chà, anh ta có lẽ là, phải không?Tự nghi ngờ là tất cả mọi thứ trong tinh thần tuổi teen.Bài hát nổi tiếng đứng bên ngoài chính nó, chế giễu tư thế của chính nó, ghét sự thờ ơ và khó hiểu của chính nó, trong sự khăng khăng của nó về việc trở nên bất hợp pháp: ồ ồ, bất cứ điều gì, đừng bận tâm.Tôi nhớ các cô gái ở trường cấp hai có bức ảnh Cobain, được dán trong tủ khóa của họ và nghĩ rằng họ đã đối xử với vị vua bị ruồng bỏ như thế nào như một thứ gì đó mà họ đã cắt ra khỏi Tiger Beat.Nhưng tất nhiên, họ là những người thực sự nhìn thấy Cobain rõ ràng là bên dưới tất cả các cardigans tiếp thị và tự mang thai và sờn, có một thần tượng pop thực sự, xinh đẹp, ái huyết, quá bị thương để đe dọa, một sự cố về sự không chắc chắn của họ.Anh ta hát như thể anh ta bị nợ một cái gì đó.Đó là một cậu bé tuổi teen.Trong hơi thở tiếp theo, anh tự hỏi liệu anh có xứng đáng với bất kỳ điều gì không.Đó là một bản nhạc blues cho những người khác.CấmTommy cragss

Nghe: Nirvana, có mùi như tinh thần tuổi teen ” Nirvana, “Smells Like Teen Spirit”


5.

Missy Elliott: Mưa (Supa Dupa Fly) (1997)

Mùi mưa bắt đầu với một tiếng thở ra và ngáp, phù hợp với một bài hát rất tinh nghịch trippy, nó nghe như thể nó đến Missy và Timbaland trong một giấc mơ, hoặc có thể sau một cú hích lớn.Một số khoảnh khắc bền bỉ nhất từ Supa Dupa Fly, một album được hoàn thành chỉ sau hai tuần, vẫn như âm thanh như studio tự do, hai người bạn quay phim và làm cho nhau cười khúc khích trong không gian dài giữa các bài hát.Bài hát đã xuất hiện sau vụ giết người của Biggie và Tupac, khi hip-hop cần thang máy, và nó đều định vị Missy và Timbaland như những người đứng đầu trong ngành và củng cố âm thanh của họ: thật chặt, khi cô ấy rap trong bài hát, bạn có được phong cách của họrối.Nói rằng Vroom Vroom và và Fricky Fricky Fricky, trên chiếc beat ampling-sampling của Ann Peebling không bao giờ nghe có vẻ quá ngớ ngẩn;Nó chỉ đơn giản là nghe đúng.CấmMMA CARMICHAEL

Nghe: Missy Elliott, Mưa Rain (Supa Dupa Fly) Missy Elliott, “The Rain (Supa Dupa Fly)”


4.

Liz Phair: "Chết tiệt và chạy" (1993)

Đụ chết tiệt và chạy bắt đầu như một chiếc đồng hồ báo thức, phát ra tối thứ bảy.Một người phụ nữ đánh thức một vài chiếc giường sâu trong tình dục sisyphean và gần như ngay lập tức bắt đầu xoắn ốc.Cô ấy hát về việc chết tiệt và thực sự gọi nó là chết tiệt, cũng vậy.Không thể đánh giá thấp mức độ lớn của một thỏa thuận này.

Liz Phair đã thiết kế đĩa đơn để nâng cao cái mà cô ấy gọi là sự bất an buổi sáng vụng về của cô ấy, sau đó là Rock Airplay, sau đó là Rock Canon.Tác phẩm guitar của cô, đôi khi bị chỉ trích là không được kiểm soát, được tăng cường, phát thanh qua đài phát thanh.Giọng hát của cô, mặc dù bằng phẳng và giản dị, là có chủ ý;Cô kéo theo giai điệu lên để thể hiện sự thất vọng, lầm bầm những phần dễ bị tổn thương.Nó cần công việc để phát ra âm thanh này.Bất kỳ sự suy yếu tiềm năng nào cũng bị cắt xén bởi sự hài hước của Phair, giống như cách cô ấy ủng hộ những người đồng bằng một mình mãi mãi với tiếng chuông leng keng.Và bất kỳ nỗ lực nào để biến thành một trò chơi khốn kiếp và điều hành thành một tuyên bố lớn về văn hóa hookup đều bị toàn bộ bài hát là một dự đoán trong đầu người phụ nữ: anh chàng chỉ là một âm tiết trong lời tiên tri tự hoàn thành của cô ấy;Người chạy là cô ấy.CấmKatherine St. Asaph

Nghe: Liz Phair, "Chết tiệt và chạy" Liz Phair, “Fuck and Run”


3.

Aaliyah: "Bạn có ai đó không?"(1998)

"Bạn có phải là ai đó không?"là bài hát hợp nhất hình ảnh Aaliyah, là một công chúa đường phố tinh tế và không phù hợp, thay thế âm thanh R & B truyền thống hơn về tác phẩm của cô với R. Kelly để ủng hộ một thứ gì đó khỏa thân về phía tâm hồn hip-hop.The Chim tài liệu Timbaland và Missy Elliott đã tạo ra cho ca sĩ didn yêu cầu cô ấy phải hét lên hoặc quá nổi bật, nhưng buộc bạn phải lắng nghe mạnh mẽ hơn: giọng hát của Aaliyah, ngày càng hấp dẫn hơn và họ trở nên tinh tế hơn.Cô có thể thu hút sự chú ý đơn giản bằng cách bình tĩnh một cách bất thường, trung tâm lấp lánh của một bản nhạc nhịp điệu đã điện báo cho sự hỗn loạn cảm xúc trong sự phù hợp và bắt đầu của nó.

Learning from catastrophic sample lawsuits against De La Soul in 1989 and Biz Markie in 1991, Timbaland became one of the first producers to create signature hip-hop loops out of obscure sound-effect records and found noises. The baby gurgles that punctuate the song’s stuttering tango are first ridden by Tim’s gravelly vocal affirmations, then by Aaliyah’s hushed, reedy croon. The hybridized sound—intentionally odd, jittery tempos, backed by syncopated commentary—was groundbreaking and reflective of something more: the building of a persona around Aaliyah with an even greater mystique than that Jimmy Jam and Terry Lewis had created for Janet Jackson in the years prior. –Carol Cooper

Listen: Aaliyah, “Are You That Somebody?”


2.

Björk: “Hyperballad” (1995)

The woman at the center of Björk’s “Hyperballad” has a ritual that keeps her alive. She begins each day by sneaking away from her sleeping partner to the edge of the mountaintop she calls home, where she then tosses random detritus down, down, down until they break into pieces. Sometimes, she imagines what her “body would sound like/Slamming against those rocks,” curious if she would face her demise with eyes open or shut.

Earth itself seems to awaken as this haunting fable unwinds, from brushed drums that evoke the sound of wind rustling a field to orchestration as slight and sharp as distant crickets. An acid house superbloom of a chorus bursts from this landscape, and the cliffside ritual is revealed as an act of preservation. “I go through all this/Before you wake up/So I can feel happier/To be safe up here with you,” Björk sings. It’s a track built on polarities: self-obliteration that inspires collective harmony; guttural, thrillingly human vocals set against synthetic sounds; melancholy and exaltation in coexistence. Paving the way for pop cathartics like Robyn, “Hyperballad” imagines a dancefloor as a place of refuge. When the time of transcendence ultimately arrives, Björk’s eyes are definitely open. –Quinn Moreland

Listen: Björk, “Hyperballad”


1.

Mariah Carey: “Fantasy (Remix)” [ft. Ol’ Dirty Bastard] (1995)

Leave it to Mariah Carey, the girl next door, to make pure lust sound so naive, so syrupy sweet, that it could be read as something pious to a passerby. Leave it to a diva at the height of her fame to describe being horny as feeling “kinda hectic inside,” and to articulate it by singing more dizzying runs than an amusement park’s worth of rides. It feels right that she wrote, produced, and recorded “Fantasy” in only two days, roughly the amount of time a person can live solely on the giddiness of a flirtation and the anticipation of an eventual release. Here’s what love at 26, the age at which she put out the song, could feel like. It’s what you want love to feel like for the rest of your life, too.

Mariah’s ninth No. 1 came between hits from fellow icons Janet Jackson and Whitney Houston, outperforming both as a historical chart-topping record. “Fantasy” debuted at the top of the Hot 100, making Mariah the first woman to ever do so, and only the second artist to debut at No. 1 after Michael Jackson. Its foundation was a melding of genres—by reworking several elements from “Genius of Love,” the 1981 Tom Tom Club track that was already becoming a staple in rap sample libraries, she and co-producer Dave Hall suggested that pop music could be just as sly, reverent, experimental, and flip as hip-hop. And the remix, produced by Diddy and his Bad Boy collective, served as their proof of concept.

By several accounts, it’s a miracle that the remix exists at all. At the time, Mariah’s infamously controlling label honcho husband, Tommy Mottola, 20 years her senior, had hoped to make a family-friendly balladeer out of the singer. He didn’t want her sullying her pristine image, never mind at the hands of a rapper who performed under the name Ol’ Dirty Bastard. (Later in life, the singer would open up about how she, a light-skinned Black woman, was marketed by her label in ways that felt out of her control.) But Mariah, a superfan of Wu-Tang’s 36 Chambers who was known to blast ODB on a pink boombox while riding around in her limo, insisted that the rapper be given free rein. It became a spectacle, involving exorbitant amounts of money at the time—$15,000 for a verse—and several very drunk studio sessions.

And so ODB became the song’s ringmaster, opening with what would become one of the most recognizable callouts in block party history, ambling in and out of the song with a swaggering charm, inevitably swerving so hard that his drawl becomes a little bit country, a little bit rock’n’roll. It was chaos, it was genius, it made for a remix so successful that it ended up being responsible for half of the song’s insane sales. But the song also became something much more powerful for Mariah and those who would follow her: It was a declaration of independence, a reclamation of agency and identity, a blueprint for a new kind of pop song that would be replicated for decades to come. –Puja Patel

Nghe này: Mariah Carey, Fantasy Fantasy (Remix) [ft.Ol 'Dirty Bastard] Mariah Carey, “Fantasy (Remix)” [ft. Ol’ Dirty Bastard]

Bài hát được chơi nhiều nhất của thập niên 90 là gì?

Đây là mười bài hát phổ biến nhất của thập niên 90 trên Spotify..
Whitney Houston - 'Tôi sẽ luôn yêu bạn' (Chơi đếm: 27,48 triệu) ....
Radiohead - 'Creep' (28,93 triệu) ....
Metallica - 'Nhập Sandman' (29,16 triệu) ....
Tiến sĩ ....
Nirvana - 'Hãy đến như bạn' (30,36 triệu) ....
Blackstreet - 'Không Diggity' (30,91 triệu).

Top 40 vào năm 1990 là gì?

Billboard top 40 bài hát 1990..
Wilson Phillips.Giữ / trên / hơn (1990) [Độc thân] ....
Roxette.Đó phải là tình yêu / sơn (1990) [Độc thân] ....
Sinead O'Connor.Không có gì so sánh 2 u / nhảy trên sông (1990) [Độc thân] ....
Bell biv devoe.Poison (1990) [Độc thân] ....
Madonna.Vogue (1990) [Độc thân] ....
Mariah Carey.....
Phil Collins.....
En thịnh hành ..

Những bài hát nào đứng đầu các bảng xếp hạng trong những năm 90?

Giữ bởi Wilson Phillips ..
Nó hẳn là tình yêu của Roxette ..
Poison bởi Bell BIV Devoe ..
Không có gì so sánh 2 u của Sinéad O'Connor ..
Tầm nhìn về tình yêu của Mariah Carey ..
Vogue của Madonna ..
Làm tôi!bởi Bell BIV Devoe ..
Giữ bởi en thịnh hành ..

Những gì được coi là bài hát hay nhất của thập niên 90?

Những bài hát hay nhất của thập niên 90 sẽ khiến bạn bỏ lỡ TRL..
trong số 37. Nắm giữ trên mạng của Wilson Phillips.....
trong số 37. Không có gì so sánh 2 u U của Sinead O'Connor.....
của 37. Vogue Vogue của Madonna.....
trong số 37. có mùi giống như tinh thần tuổi teen của Nirvana.....
trong số 37. Kết thúc của con đường bởi những người đàn ông Boyz II.....
trong số 37. Creep creep của Radiohead.....
của 37. ....
của 37 ..