Tại sao đạo Thiên Chúa được an thịt

Luật Giáo hội buộc tín hữu phải ăn chay kiêng thịt. Nhưng mà tại sao phải kiêng thịt? Tại sao phải kiêng thịt mà không kiêng cá, kiêng trứng hay kiêng trái cây? Ăn thịt có gì xấu không?

TẠI SAO KIÊNG THỊT MÀ KHÔNG KIÊNG CÁ

Trước hết, nên lưu ý tới việc sử dụng từ ngữ. Tiếng “ăn chay kiêng thịt” gợi lên cho chúng ta hai điều: một điều cấm [kiêng] và một điều khuyến khích. Điều cấm là kiêng thịt; điều khuyến khích là ăn chay. Chắc Chúng ta đã biết rằng ở Việt Nam có vài tôn giáo đã hiểu như vậy: ăn chay có nghĩa là ăn đồ chay, những đồ lạt, không mặn. Còn đối với Kitô giáo, ăn chay có nghĩa là kiêng ăn. Như thế, ngoài chuyện kiêng thịt lại còn thêm chuyện kiêng ăn nữa.

Vì vậy nếu muốn diễn tả cho đúng tư tưởng thì thay vì nói “ăn chay kiêng thịt”, chúng ta phải nói “kiêng ăn kiêng thịt” hoặc là “chay ăn chay thịt”! Nếu đặt lại vấn đề như vậy thì câu hỏi “tại sao phải kiêng thịt” đã được giải quyết một phần rồi, nghĩa là chúng ta kiêng thịt không phải tại vì thịt nó xấu xa, cũng như chúng ta kiêng ăn không phải tại vì sự ăn uống xấu xa: sự ăn uống cần thiết cho sự sống; nếu ai tuyệt thực hoàn toàn thì sẽ sớm qua bên kia thế giới.

Chúng ta kiêng thịt không phải vì nó xấu; thế thì tại sao lại chỉ kiêng thịt mà không kiêng luôn cả cá nữa?

Vấn đề kiêng thịt không phải là cái gì riêng của Kitô giáo. Nó đã có một truyền thống lâu đời ở các tôn giáo trên thế giới, tuy với những lý do và động lực khác nhau. Chẳng hạn như các tín đồ Phật giáo kiêng thịt bởi vì họ tin vào thuyết luân hồi: khi giết các súc vật, biết đâu ta đã giết chính ông bà của mình bị phạt đầu thai làm kiếp súc vật. Dĩ nhiên, Kitô giáo đã đặt ra kỷ luật kiêng thịt không phải tại vì tin theo thuyết luân hồi nhưng dựa theo một động lực khác. Trong Cựu ước, ta đã thấy có những luật về kiêng thịt với những chi tiết khá phức tạp, thí dụ trong chương 11 của sách Lê vi, phân biệt những thú vật ô uế với vật tinh tuyền.

Tại sao lại có sự phân biệt giữa các thú vật tinh tuyền với thú vật ô uế?

Các nhà chú giải Kinh thánh không trả lời được. Có lẽ tác giả của sách Lêvi đã lấy lại một tập tục có từ xa xưa mà không còn ai nhớ rõ gốc gác. Cho dù lý do phân loại thế nào đi chăng nữa, đến khi bước sang Tân ước, ta thấy có những cuộc cách mạng quan trọng. Chúa Giêsu đã xóa bỏ sự phân biệt giữa các vật tinh tuyền và vật ô uế. Sự tinh tuyền và ô uế nằm ở trong lòng của mình chứ thú vật chẳng có tội tình chi cả [Mc 7,15]. Tuy nhiên, xem ra các Kitô hữu tiên khởi [phần lớn gốc Do thái] không thể thay đổi não trạng nhanh chóng, thí dụ như ở chương 10 của sách Tông đồ công vụ, ta thấy thánh Phêrô còn sợ chưa dám ăn một vài thứ chim trời đã bị xếp vào hàng ô uế; lật qua chương 15 [câu 20 và 29] ta còn thấy thánh Giacôbê muốn đòi buộc các tín hữu tân tòng phải kiêng tránh vài thức ăn. Nhưng thánh Phaolô đi mạnh mẽ hơn, nhất là vì ngài để ý tới dân ngoại hơn là tới dân Do thái.

Thực vậy, thánh Phaolô chấp nhận hoàn toàn giáo lý của đức Kitô, theo đó chẳng có lương thực nào là ô uế hết. Nhưng có một vấn đề được đặt ra là có được ăn đồ cúng hay không? Trong thư gửi Rôma 14,14-16 thánh Phaolô đã phân biệt như thế này: tự nó, đồ cúng hay đồ không cúng chẳng có gì khác nhau, cho nên các tín hữu không phải kiêng cữ. Tuy nhiên, nếu có người non nớt bị vấp phạm vì việc người tín hữu ăn đồ cúng, thì mình phải tránh. Nói khác đi, mình kiêng ăn đồ cúng không phải tại vì nó là đồ ô uế nhưng mà mình phải tránh gây gương xấu cho người anh em mình; đây là một bổn phận thuộc giới răn bác ái yêu thương.

Như vậy, thánh Phaolô khuyến khích chúng ta cứ tha hồ ăn uống, phải không?

Thánh Phaolô không bao giờ xúi các tín hữu ăn uống say sưa; trái lại, ngài đã hơn một lần khiển trách những người lấy cái bụng làm chúa. Thánh Phaolô chỉ muốn huấn luyện lương tâm của các tín hữu, hãy tìm hiểu cái lý do của các luật lệ, chứ không phải chỉ giữ luật lệ cách máy móc. Tất cả các lương thực đều tốt bởi vì do Chúa dựng nên cho con người. Chúng ta hãy hưởng dụng để ngợi khen Ngài. Việc ăn uống có thể trở thành cơ hội để chúc tụng tạ ơn Chúa như chúng ta đọc thấy ở thư gửi Rôma 14,6. Tuy nhiên, cần có chừng mực.

Hơn thế nữa, thánh Phaolô khuyến khích các tín hữu hãy tiến thêm một bước nữa, biết hy sinh cả những cái gì được phép làm: việc kiêng cữ những điều tốt nằm trong chương trình thao luyện tinh thần giống như các lực sĩ tập luyện ở thao trường [1Cr 9,27], nhất là để hoạ theo gương của đức Kitô chịu thụ nạn trên thập giá vì yêu thương chúng ta.

Nhưng nếu đã muốn kiêng khem lương thực thì kiêng hết các món, chứ sao lại chỉ kiêng thịt?

Như tôi đã nói ở đầu, trong Việt ngữ, vì đã quá quen với thành ngữ “ăn chay kiêng thịt” cho nên chúng ta chỉ giới hạn sự kiêng vào chuyện ăn thịt. Vấn đề kiêng cữ bao hàm việc kiềm chế hết những gì đem lại thỏa mãn thích thú, nhằm giúp cho ý chí chế ngự được bản năng. Theo một vài sử gia, trong những thế kỷ đầu tiên, Giáo hội phải mệt với những phe khắc khổ hơn là với phe phóng túng. Phe khắc khổ đòi Giáo hội phải ra luật buộc tất cả các tín hữu phải giữ chay.

Nhưng mà Giáo hội đâu có thể bắt hết mọi người phải trở thành nhà khổ tu được. Mặt khác, trong số các vị khổ tu thời đó, không thiếu những người chịu ảnh hưởng của thuyết ngộ giáo, coi xác thịt và hôn nhân là tội lỗi. Dù sao, việc khổ chế vào những thế kỷ đầu hoàn toàn mang tính cách tự nguyện. Nếu có luật lệ thì cũng chỉ giới hạn cho từng địa phương chứ không bao trùm toàn thể Giáo hội. Việc kiêng khem tuyệt đối thường được dành cho ngày thứ 6 tuần thánh, rồi dần dần kéo dài ra các ngày thứ 6 hằng tuần. Nhưng mà dần dần kỷ luật kiêng khem tuyệt đối [chay ăn] được gia giảm bởi vì nhiều tín hữu phải làm việc lao động nặng nhọc, cần ăn uống để lấy sức. Mức độ châm chế được thay đổi tùy vùng tùy nơi. Bên Trung đông, người ta kiêng cả sữa, bơ, trứng; nhưng mà bên Tây phương, người ta chỉ đòi kiêng thịt.

Từ thời Trung cổ, sự khổ chế tự nguyện biến thành khổ chế bắt buộc, nghĩa là trở thành luật buộc. Ngoài ra việc chay tịnh cũng là một hình phạt đền tội dành cho những hối nhân. Việc soạn thảo một bản văn pháp lý đòi hỏi phải xác định tỉ mỉ các chi tiết của nghĩa vụ. Hậu quả là người ta trở lại với não trạng của các luật sĩ vào thời Chúa Giêsu, với đủ thứ vấn nạn được nêu lên: luật kiêng thịt buộc phải kiêng những thứ gì? Có phải kiêng mỡ heo, kiêng sữa bò, tiết canh hay không? Các giống động vật nào phải kiêng: máu nóng hay máu lạnh? thú vật trên bộ hay là dưới nước? Ngan, ngỗng, vịt, lươn, rùa, sò ốc nhái có phải kiêng không? Các chuyên gia về luân lý tha hồ mà nghiên cứu tranh luận về các loại thịt. Tiếc rằng người ta đã mất đi cái động lực của nó là tinh thần khổ chế lúc đầu. Vì thế có cảnh ngược đời là có người mong tới ngày thứ 6 để có dịp đi ăn ở nhà hàng thủy sản thập cẩm. Đối lại là cái cảnh chảy nước mắt của bao dân nghèo phải chi tiền nhiều hơn vào ngày thứ 6, khi mà cá mắc hơn thịt.

Giáo luật ngày nay vẫn giữ nguyên tình trạng như vậy chứ?

Bộ giáo luật hiện hành vẫn còn duy trì luật kiêng thịt, tuy nhiên với một tinh thần mới của công đồng Vaticanô II mà đức Phaolô VI đã muốn tiêm nhiễm với tông hiến Poenitemini [17/2/1966]. Tinh thần đó có thể tóm lại 3 điểm sau: Tiên vàn là phải kiêng những gì xấu xa, tức là kiêng phạm tội; nói khác đi việc chay ăn chay thịt phải được lồng trong tinh thần thống hối cải hoán.

Ngoài sự kiêng cái xấu, chúng ta hãy gắng tiến thêm một bước để kiêng cả cái tốt: sự kiêng cái tốt cũng nằm trong tinh thần đền tội và tu đức, để tập kiềm chế những đòi hỏi của bản năng dục vọng. Dưới khía cạnh này, lãnh vực kiêng khem rất là rộng: từ kiêng ăn uống cho tới kiêng thuốc lá, tivi, các thứ tiêu khiển giải trí, các thứ tiêu pha hoang phí. Bước thứ ba nữa là ngoài tính cách tiêu cực [kiêng lá nh] cần thêm tính cách tích cực: nhịn ăn nhịn mặc để lấy tiền giúp đỡ người nghèo, tỏ tình tương trợ với người thiếu ăn thiếu mặc. Đó là cái động lực của việc kiêng khem. Các Hội đồng Giám mục sẽ tùy theo hoàn cảnh của mỗi địa phương mà đề ra những hình thái cụ thể trong việc áp dụng luật ăn chay kiêng thịt chiếu theo đ.1251 và 1253 của bộ giáo luật.

Lm. Phan Tấn Thành, O.P.
DaMinhvn

l xmlns: msdt = “uuid: C2F41010-65B3-11d1-A29F-00AA00C14882”> Chuyện Khổng Tử – Chuyện Ăn Thịt Chó – Chuyện Chống Thần

Truyện Khổng Tử – Chuyện Ăn Thịt Chó – Chuyện Chống Chúa.

Trần Quang Diệu – Phạm Hoàng Vương

//ttmn.mobi/LICHSU/TR/TQD17.php

21-07-2012

LTS: Chó là loài vật trung thành với chủ. Con người, trung thành hay bất trung, cũng được so sánh với phẩm chất này của loài chó. Khen ngợi cũng có và chỉ trích cũng có. Dù sao, bản chất trung thành của nó khiến con người [con người] dễ xúc động và có thể thay đổi quan điểm, lối sống. Qua bài viết “Quỳ giữa chợ để khuyên mọi người không nên ăn thịt chó” [xem bức thư cuối bên dưới] gửi đến diễn đàn, câu chuyện Ăn thịt chó đã được tiếp tục và trở nên sôi nổi khi đến với Văn Thế Su. Biểu tượng của văn hóa Á Đông. Mời các bạn đón đọc bức thư trao đổi giữa ông Trần Quang Diệu và ông Phạm Hoàng Vương bàn về chủ đề này một cách rất thú vị. [SH]

Người gửi: Trần Quang Diệu Gửi: Thứ Hai, 29/10/2012 8:28 PM Ðề: FW: Ủng hộ anh Diệu, anh BQKem anh Ba Pham.

Bạn đang xem: Tại sao người theo đạo thiên chúa lại ăn thịt chó?

Anh Phạm Hoàng Vương thân mến!

Thực ra tôi chưa xem qua sách nào nói “Khổng Tử thích ăn thịt chó”.. Vì vậy, tại các diễn đàn, bạn có thể dẫn chỉ để chia sẻ.

Trong số các nhà lãnh đạo tôn giáo, người ta biết rằng chỉ có một vị “Thần” trong “Kinh thánh” là “Cơ đốc nhân” [SH-] là thích ăn thịt động vật, vì vậy “Thần” đã tỉ mỉ. chỉ cho mọi người cách dùng thịt, huyết, mỡ, da thú … để dâng lên “Thượng đế” mà thôi! Thậm chí, “ông trời” đó còn thích các đệ tử của mình chia sẻ chiến lợi phẩm là những “cô gái còn trinh”. Và, cũng bởi vì anh ấy “Thần của Đức Chúa Trời” thích ăn thịt động vật, dẫn đến việc một trong hai người con trai của A-đam và Ê-va giết nhau..

Rằng, những người bị buộc tội giết người trong lịch sử thế hệ đầu tiên ở động vật hai chân mà một “Thần” như vậy thực sự đen tối.

Ở đây, tôi muốn đồng ý với anh Phạm Hoàng Vương, nhất là đoạn này:

“Khi ông Ngô Đình-Diệm lật đổ Chúa cũ [Bảo-Đại], ông không nghe lũ chó kéo đã tố cáo ông là“ phản Chúa. ”Ngược lại, khi ông Diệm-Nhu đền tội, chúng hối hận- vừa yêu vừa hận rằng anh bị ám sát bởi “Những vị tướng chống lại Chúa”, họ không hỏi anh có trung thành với Chúa của mình không, tại sao anh lại đổ lỗi cho người khác vì không trung thành với anh? Tôi là một người theo đạo Khổng nhưng tôi có thể ‘ Không học được “tư tưởng” Nho giáo nào. Tiếc quá! ”

Ông Diệm là quan quân của triều Nguyễn Gia Long, nhưng khi làm chuyện “phản thần”, nếu chế độ quân chủ [Phong Kiến] còn cầm quyền thì ông Diệm nhất định phải bị trừng trị. Tội lỗi của ba bộ tộc có thể không.

Khi, ngày 11 tháng 11 năm 1963, quân dân miền Nam tiến hành đảo chính lật đổ Ngô Đình Diệm, bối cảnh lịch sử là trong chế độ Cộng hòa và Dân chủ. Vì vậy, sẽ là vô cùng phi lý nếu ai đó dùng hai chữ “phản thần” vào việc quân dân miền Nam nổi lên lật đổ một chế độ độc tài tôn giáo, dân chủ Ngô Đình Diệm!

Bộ ông Diệm trở thành vua của một nửa Việt Nam hay những gì, tay sai của hắn được gọi là ai “phản thần”?

Hơn nữa, câu chuyện lật đổ chế độ độc tài chuyên chế trong dòng họ Ngô Đình là câu chuyện của toàn quân và dân miền Nam. Cho đến khi, tình thế được một con chiên khác [Nguyễn Văn Thiệu] huy động quân [SĐ5BB] đến vây dinh Gia Long và thành Cộng Hòa. Tuy nhiên, họ Ngô [tức là nhớ và thương Ngô Đình Diệm], đảng Cần Lao và các thuộc hạ của Ngô Đình cứ đem Tăng đoàn Phật giáo Việt Nam ra chửi bới để rồi đi với lịch sử. không biết xấu hổ.

Chúc anh Phạm Hoàng Vương luôn vui, khỏe.

Trần Quang Diệu

———- Tin nhắn gốc ——–

Người gửi: Ba Pham Gửi: Thứ bảy, ngày 30 tháng 6 năm 2012 10:09 AM Ðề: PHVg: CHÚA ƠI, ÔNG BLUE-VUUUO TET-DOG SOUND OUT ….. Fw: Quỳ giữa chợ chó khuyên người dân không ăn thịt chó

Kính gửi: Ông Trần-Quang-Diệu!

Có lần tôi nghe một cụ già kể chuyện tại sao Khổng Tử lại cấm học trò ăn thịt chó. Đến nay 40 năm tôi vẫn chưa tìm được tài liệu nào chứng minh được, bạn nào biết nó ở nhà sách nào thì giới thiệu cho, tôi rất thích có một chiếc để cho vào tủ sách của gia đình.

Câu chuyện như sau:

Khổng Tử là người thích ăn thịt chó. Mỗi khi các môn đệ mời Ngài đến nhà dùng tiệc, họ phải dâng lễ “sướng miệng” cho Ngài. Một hôm được mời dự tiệc, nhưng trên bàn tiệc chỉ có thịt gà, vịt, lợn chứ không có thịt chó. Anh ăn nhưng tiết lộ không vui lắm. Chợt thấy con chó đang ngước nhìn mình, chắc là đang chờ kiếm thêm xương với vết máu trên cổ nên gọi chủ nhà hỏi nguyên nhân. Người đệ tử đến đứng cạnh, con chó chạy lại liếm chân chủ, điệu bộ vui mừng. Học sinh giải thích: Thưa Thầy, con cắt họng con chó này, để ăn thịt cho con, nhưng nó chạy mất rồi, con hãy dùng thịt gà một lúc … Lấy nó đây, để con bắt nó giết. nấu thịt cho Thầy.

Khổng Tử nhìn con chó, nó vẫn quấn lấy chủ. Thầy buông đũa phép, nghĩ thầy dạy học trò lấy Tam-Cang [Quân-Thần, Phụ-Tử và Phú-Thế-Cang] và Ngũ-Thường [Nhân, Chính, Lễ, Trí, Tín]. ]. Con chó là loài vật vẫn giữ được lòng trung thành như vậy, nhưng đã là con người thì ăn thịt con vật trung thành cũng không sao.

Từ đó, ông kiêng ăn thịt chó và cấm đệ tử “hạ cờ tây”.

Tiếc thay, kể từ khi ông Ngô Đình Diệm lên nắm quyền, bao nhiêu con gà lôi [Gà tây] đã hy sinh trong mùa “Giáng sinh” ở Hoa Kỳ, bao nhiêu con chó ở Việt Nam đã bị nhập lậu vào nồi cùi chỏ, đặc biệt là món “Canh tết ”xuất sắc hơn cừu“ hiến tế thiêu thân ”ở vùng đất Tiểu Á. Tôi biết “God and Hell-King” rất giỏi trong việc đó.

Xem thêm: Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày là gì? Giờ mùa hè là gì, nó khác với giờ mùa đông như thế nào

Khi Bác Ngô Đình-Diệm lật đổ Chúa cũ [Bảo-Đại], Bác đã không nghe các tín đồ của Bác tố cáo là “Kẻ chống Chúa”. Ngược lại, khi ông Diệm-Nhu đền tội, những người này than khóc, oán trách ông bị “Các Tướng Chống Chúa” ám sát, họ không hỏi ông có trung thành với Đức Chúa Trời không, sao lại đổ tội cho ông. bất trung khác với Bác? Nghe nói, cụ Diệm là một đệ tử của Nho giáo nhưng không học được một chút “tư tưởng” của Nho gia. Thật đáng tiếc !

Vì vậy “người ta” đừng đặt nặng luân lý với thịt chó. Gan của họ còn xào hẹ tây làm mồi, thịt chó còn gì bằng! ! ! Nguyễn-Phúc-Ánh cũng khuyến-khích tướng-binh-sĩ ăn gan sống của Nữ-tướng Bùi Thị-Xuân [phu nhân của Hổ-Tướng Trần Quang-Diệu đời Nguyên] cho can-đảm. [nhưng khi Đức Quang-Trung Đại-Đế còn đang làm tiền, chúng chạy theo đuôi như chó].

Chúc bạn an nghỉ.

Chuyển tiếp phản hồi.

PHẠM-Hoàng-Vương.

30 tháng 6 năm 2012

—– Tin nhắn đã được chuyển tiếp —– Người gửi: Trần Quang Diệu Gửi: Thứ Bảy, 30 Tháng Sáu, 2012 2:47 AM Ðề: FW: Quỳ giữa chợ chó khuyên người dân không ăn thịt chó

Nếu có một nhà Triết học đã hóm hỉnh nói rằng: “Trời tạo ra đàn ông, thấy ông cô đơn, ông trời lại sinh ra đàn bà để nỗi cô đơn thấm thía hơn” thì ông trời có lý do gì? vô tình để sản phẩm của họ giết nhau vì cái bụng gớm ghiếc như vậy?

: Sách Sáng thế kể lại: Sau khi tạo ra A-đam, Đức Chúa Trời phán: “Con người ở một mình thì không tốt. Tôi sẽ biến anh ấy trở thành một trợ lý xứng đáng với anh ấy ”. Khi nhìn thấy Ê-va, A-đam vui mừng thốt lên: “Đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi!” [xem Sáng 2,18-23], trích từ các trang web Cơ đốc //nghilocquetoi.net/, //www.cdmedongcong.net/>

Có những người nói nhảm nhí là “động vật nuôi dưỡng”, trong khi họ thậm chí không để ý rằng cũng có vô số cảnh xảy ra dưới hình thức con người. Vì vậy, một khi đã có cảnh người chăm sóc thì vẫn có cảnh người bảo dưỡng như thường. Điều đó, chỉ đúng, khi chúng ta biết và ý thức được rằng: Trong số các loài động vật xuất hiện trên hành tinh, về sự tồn tại của chúng, ở đó, chuyện kẻ mạnh thắng kẻ yếu, chứ không nhất thiết phải là con nào.

Sức mạnh bị suy yếu bởi tiền bạc, danh vọng và quyền lực ngay ở loại động vật đi bằng hai chân, hướng thẳng ra ngoài không gian, đó là con người, sau đó là thanh trừng, tàn sát, tra tấn, phòng thủ. tiêu diệt lẫn nhau, giết nhau bằng vũ khí hủy diệt hàng loạt, v.v … Còn man rợ gấp trăm ngàn lần như một con báo, hay sư tử rượt đuổi vồ con nai đang thản nhiên gặm cỏ trên thảo nguyên.

Nhìn xác những chú chó nằm phơi phới “đập vào mắt” những kẻ đang muốn “thèm ăn” hay thích thú với nội tạng của chúng, mới nghĩ đã khiếp.

Những chú chó nằm đó, chắc chắn không có cảnh những chú chó con chờ mẹ về để chó mẹ đẻ ra cho chúng xúm lại bú sữa mẹ, đồng thời, chó mẹ quay đầu le lưỡi liếm láp khắp nơi. trên lưng, trên cổ, trên đầu của con cái bạn? Con người thật tàn bạo! Trong khi con người là động vật thông minh nhất trong các loài động vật trên hành tinh. Nghĩ vậy, tôi nghĩ ngay đến những vụ giết người, mổ bụng, moi gan, lấy mật, mổ tim, đặt trên vỉ sắt và nướng lên để “nhậu”; vụ trói tay chân cho vào bao tải rồi ném Nguyễn Bảo Toàn và Phạm Xuân Giá xuống sông Nhà Bè, trong khi vợ con người dân ở nhà chờ bố, chồng về ăn cơm … là cực kỳ tàn bạo. .

Kinh nghiệm ở các vùng quê hay ngõ hẻm khắp thành phố, khứu giác của loài chó rất tinh tế biết được ai ăn thịt chúng, rồi hễ người đó đi đâu là chó cả xóm chạy đến sủa. ầm ĩ khắp nơi. Thậm chí cả khu phố không ai thích hay dùng thịt chó cho vào bụng. Tuy nhiên, vẫn có những người Việt Nam định cư tại Úc nhưng vẫn lén lút giết chó để ăn nhậu để bị cư dân lân cận phát hiện báo công an, phải phạt đến 2000 đô la Úc cho họ. một con chó đã bị giết.

Tôi đã viết một câu chuyện trước đây một câu chuyện có thật, cũng muốn giết chó để ăn thịt:

Trước năm 1975, tại huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, có một người tên là ông Tư Nhứt. Một đêm, Tư Nhứt và những người hàng xóm tụ tập nhậu nhẹt đến tận khuya. Khi hết “mồi”. Thấy con chó của chủ quán Tư Nhựt chạy lung tung dưới gầm bàn nhặt xương gà, xương cá bị nhóm nhậu ném xuống đất, một người trong nhóm nhậu đề nghị chia bao nhiêu cho con chó của Tư Nhựt. Tất cả đều trả tiền cho chủ để đánh chết con chó, tạo ra một cuộc nhậu đến sáng. Đến một ngã tư, ông Tư Nhứt rón rén cầm gậy gỗ nhắm thẳng đầu con chó của mình giáng một cú thật mạnh. May mắn thay, thanh gỗ vừa trúng tai chú chó khiến chú chỉ bị thương nặng. Thế là, từ đó chú chó đó đã từ biệt chủ nhân của mình kể từ cái đêm suýt kết liễu cuộc đời của nó.

Ba năm sau, vào một đêm, ông Tư Nhứt ra đồng canh lúa sắp gặt, có khả năng bị kẻ khác hái trộm. Đêm đó, Tư Nhựt trốn trong một cái “Nốp” [ngủ: Túi ngủ]. Đêm khuya, vẫn còn chập chờn với đôi mắt khép hờ, ông Tư Nhứt chợt cảm giác có thứ gì đó lướt qua gò má mình. Khi mở mắt ra, anh thấy ngay con chó của mình [đã bỏ nhà đi cách đây 3 năm] đang vẫy đuôi chào chủ và nó vẫn liên tục dùng lưỡi liếm vào mặt, lông, tai. Tư Nhứt nhanh chóng chui ra khỏi túi ngủ, bật khóc, ôm con chó vào lòng và hôn liên tục.

Kể từ ngày đó, Tư Nhứt thề cả đời, không chỉ hết lần này đến lần khác bỏ ăn thịt chó, mà còn nói lời từ biệt với thần men gạo mà bao năm trước đã gây ra cho anh biết bao ngày tháng cơ cực. buồn ngủ, không nói nên lời, nhưng thích suy luận bằng những thứ được gọi là “họp mặt bạn bè”.

Từ khóa liên quan: tại sao đạo thiên chúa ăn thịt chó, vì sao đạo thiên chúa ăn thịt chó, vì sao đạo thiên chúa lại ăn thịt chó, Vì sao đạo Thiên Chúa lại ăn thịt chó, Sự tích con chó trong đạo Thiên Chúa, Các ngày an chay của đạo Thiên Chúa, Linh mục có được ăn thịt chó không, Đạo nào không an thịt chó, Đạo Thiên Chúa có An chay không, Lịch An chay Công Giáo, Tại sao đạo thiên chúa không được làm công an

Video liên quan

Chủ Đề