Tả con đường đến trường lớp 6

Dưới đây là Bài tham khảo: Tả con đường từ nhà đến trường vào buổi sáng Ngữ Văn 6 trong Tuyển tập 1001 bài làm văn hay lớp 6 cho các em làm mẫu, tham khảo. Nội dung chi tiết bài văn Tả con đường từ nhà đến trường vào buổi sáng trong chuyên mục Văn miêu tả các em xem dưới đây:

Bài tham khảo 1:

Mùa khô năm ngoái, nhân dân địa phương em đã góp tiền, góp sức làm lại con đường nối xã Tân Long với các xã lân cận. Trường em nằm bên cạnh đường đi, cách nhà khoảng gần cây số. Sáng sáng, em cùng các bạn tung tăng cắp sách đến trường trên con đường giống như dải lụa hồng mềm mại uốn quanh thôn xóm.

Đường trải đất đỏ, được san ủi kĩ nên rất phẳng phiu, đủ rộng để hai ô-tô có thể tránh nhau. Mặt đường cao ở giữa và thoải dần sang hai bên cho dễ thoát nước. Hàng cây bạch đàn trồng ven đường dạo nào giờ đã vươn cao, thân thẳng tắp, cành lá sum suê toả bóng mát. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lá cây lao xao, cành cây đung đưa như những cánh tay chào đón.

Lúc chúng em đi học cũng là lúc con đường nhộn nhịp, đông vui nhất. Dân trong vùng họp chợ cạnh đường, tíu tít bên những gánh rau tươi, những đống trái cây hay những bu gà vịt. Các cửa hàng ăn uống mở cửa, phục vụ mọi người. Trên đường, tiếng xe lam, xe ba gác máy làm náo động không gian của một vùng quê yên tĩnh. Các loại xe tấp nập chở hàng hoá lên chợ huyện.

Ra khỏi ngã tư với cảnh họp chợ tấp nập, con đường chạy giữa cánh đồng lúa và rau màu xanh tốt. Gần Tết, khí trời buổi sáng se se lạnh. Nắng sớm vàng rực trải trên màu xanh mỡ màng, non tươi của những liếp rau cải, cà chua, xà lách… Dăm ba cánh bướm trắng chập chờn trên vồng cải đơm hoa vàng tươi.

Gần hết cánh đồng, con đường cao dần rồi nối với một cây cầu gỗ bắc ngang dòng kinh trong mát, cung cấp nước ngọt quanh năm cho đồng ruộng. Từ đầu cầu bên kia, con đường đổ dốc một đoạn chừng hơn trăm mét là tới trường em. Ngôi trường nằm cách mặt đường khoảng vài chục thước, giữa một vườn cây um tùm suốt ngày ríu rít tiếng chim… Băng ngang qua cổng trường, con đường tiếp tục chạy dài qua hai xã nữa rồi thông ra quốc lộ.

Con đường đã trở nên thân thuộc với tất cả mọi người. Ngày hai lần đi về trên con đường này, chúng em đã khắc sâu hình ảnh của nó trong lòng.

Bài tham khảo 2:

Trong mắt của mọi người, Hà Nội luôn là một nơi phồn hoa nhưng cũng không kem phần chật chội, đông đúc. Nhưng với em, em cảm nhận Hà Nội qua con đường hằng ngày tới trường của mình.

Nhà em ở nội thành Hà Nội nên mỗi sáng phải đi thật sớm mới cảm nhận được hết vẻ đẹp của Hà Nội. Cảm giác tuyệt vời nhất chính là ngắm nhìn Hà Nội buổi sáng mùa thu. Vừa bước chân ra khỏi cửa nhà em đã cảm nhận được cái tiết trời man mát, chớm lạnh đầu mùa. Mẹ thường đèo em đến trường bằng xe máy. Ngồi sau xe em ngắm nhìn thật kĩ cảnh vật xung quanh. Bầu trời mùa thu như cao hơn, xanh hơn. Mây trắng trên trời như từng chùm bông lơ lửng, từng đám mây trôi chầm chậm gợi một cảm giác yên bình, nhẹ nhàng đến khó tả. Cây lá mùa thu như đua nhau thay áo mới, cây nào cây nấy khoác lên mình những bộ quần áo đỏ, vàng, lác đác xanh.

Suốt dọc đường đi, em bắt gặp những gánh hàng hoa được các cô gánh trên hai cái thúng hoặc trở đằng sau xe đạp. Những gánh hàng ấy sặc sỡ màu sắc với đủ các loại hoa như hoa sao, hoa ly, hoa sen, hoa hồng. Khi đi xe lướt qua, em vẫn thoáng ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của các loài hoa phả vào mũi. Khuôn mặt các cô bán hoa cũng thật rạng rỡ, chất phác.

Đi qua ngã tư, em có thể thấy ven đường là những hàng quán san sát. Đặc biệt là những quán ăn buổi sáng thật tấp nập, với hàng bánh cuốn, bún, phở, … khói bay nghi ngút. Đi qua đã cảm thấy ngây ngất. Trên đường là bao nhiêu chiếc xe nối đuôi nhau vội vã.

Ngoài kia bao người đang hối hả với công việc, thì ở những góc phô khuất vẫn còn những người vô gia cư. Có thể thấy trên khuôn mặt hốc hác của họ là sự mệt mỏi, cô đơn. Họ thường có một manh chiếu rách nằm tạm trước các cửa hàng chưa mở cửa. Có người vẫn ngủ say, có người đã tỉnh dậy. Trên mặt họ hiện lên một nỗi lo âu: “Hôm nay sẽ đi đâu, về đâu?”

Gần đến cổng trường thì nhìn thấy càng nhiều những cô cậu học trò cùng màu áo với em. Mặt mũi bạn nào cũng tươi cười, hớn. Có bạn vẫn đang ăn dở bữa sáng, vừa đi vừa ăn chiếc bánh mì hay cây xúc xích trên tay. Có bạn ngồi sau xe bố mẹ, bạn tự đạp xe tới trường. Cổng trường tấp nập xe cộ, nào học sinh, nào phụ huynh rồi cả các cô bán xôi. Ai đấy đều hối hả để kịp giờ học, giờ làm.

Đường từ nhà đến trường có biết bao nhiêu cái đẹp, cái đẹp của thiên nhiên, của con người. Em cảm thấy thật vui vẻ phấn trấn để bắt đầu một ngày làm việc mới.

Em rất yêu con đường đến trường của mình. Đó vừa là con đường đưa em tới ước mơ, vừa là con đường giúp em biết yêu thêm mảnh đất Hà Nội này.

Xem thêm:

Trên đây là Bài tham khảo: Tả con đường từ nhà đến trường vào buổi sáng Ngữ Văn 6 trong Tuyển tập 1001 bài làm văn hay lớp 6. Chúc các em làm bài Ngữ văn tốt!

“Bài tập nào khó đã có giaibaisgk.com“

Ngày nào cũng vậy, tôi đi học trên con đường thân thiết này. Con đường gắn bó suốt những năm tháng tuổi thơ tôi với biết bao nhiêu kỷ niệm. Từng gốc cây, từng số nhà, từng ngõ ngách đã in đậm trong tâm trí tôi lúc nào mà tôi chẳng hay biết. Con đường phố tôi nhỏ và không đẹp, tuy nhiên nó trở nên gợi cảm hơn trong những ngày đầu đông này.


Hà Nội trong những ngày đầu đông se se lạnh tuy không rét căm căm, lạnh thấu tận xương nhưng cũng làm mọi người phải áo khoác, mũ len. Khu phố tôi thì không như vậy. Mặc cho gió bão, mưa dông, quanh năm ngày tháng, những ngôi nhà trên phố chỉ mặc một màu áo mà thôi. Con đường, nhìn từ xa như một dải lụa mềm mại uốn lượn dọc dãy phố. Nhà hai bên đường chẳng cái nào giống cái nào, cái cao, cái thấp, cái to, cái nhỏ, cái rộng, cái hẹp thật vui mắt. Vì đất chật người đông nên phố tôi chẳng có cái cây nào gọi là to vì mưa bão dễ đổ, dễ vướng vào dây điện. Cho nên, mỗi năm, tôi cứ lớn hẳn lên mà các cây trong phố tôi vẫn nhỏ bé, xinh xắn thế thôi. Trên cao có cả một khoảng trời rộng mở như cái ô nhiều màu sắc. Những ngày mưa gió bão bùng thì khoảng trời trên phố tôi đen kịt mây, sấm chớp ì ùng, sét rạch ngang trời. Khi ấy, những vũng bùn xuất hiện mà tôi thì chẳng thích đi lên bùn một chút nào cả. Phố tôi lúc nào cũng tấp nập tàu xe. Mới sáng sớm đã bắt đầu ngày mới bằng tiếng bin bin của ô tô, tin tin của xe máy và tu tu của tàu hỏa vọng lại từ đầu phố. Lại cả tiếng gọi í ới, cười đùa, mời mọc ầm ĩ cả một góc phố của học sinh trường Văn Chương trong cái ngõ đối diện nhà tôi. Bởi vậy, cứ khoảng bảy giờ sáng là tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ã bên ngoài, mặc dù đã cố tình đóng hết các ô cửa sổ. Đôi khi, lúc học sinh đã vào lớp, tiếng ồn ào giảm bớt, tôi cố nằm lì chưa được bao lâu thì lại bị phá bởi tiếng chạy thình thịch của các "chàng" và "nường" đi học muộn. Những ngày đầu mới về ở đây, tôi tức muốn xịt khói lỗ tai. Lâu dần rồi cũng thành quen, tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu và thân thuộc với con đường này. Vỉa hè phố tôi bị các nhà dân lấn chiếm nên rất hẹp. Vỉa hè chỗ thụt vào, chỗ nhô ra trông chẳng đẹp chút nào! Mặt đường nhựa thì sứt sẹo, lồi lên, lõm xuống, nhấp nha nhấp nhô. Ai mà vừa đi vừa mải nhìn trời, nhìn mây thì thế nào cũng bị ngã vì các chỗ lồi lõm khó ưa ấy. Tôi cũng vì nó mà mấy lần bị ngã xuống cạnh đường, mấy vết sẹo đó cũng như là vết kỉ niệm của tôi. Mỗi lần đi qua chỗ này, tôi cũng lại quay nhìn xem nó ở đâu để mà tránh. Mặt đường nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, sau vài lần được sửa, đường trông như chiếc áo vá chằng vá đụp. Phố tôi bao nhiêu là ổ gà. Vừa qua được một ổ gà, đi một quãng lại ổ gà khác! Và nó chính là đặc trưng của phố Khâm Thiên giai đoạn này. Nhà hai bên đường cũng rất đa dạng, có cái cao ba bốn tầng sơn nửa xanh nửa trắng rồi cái vàng, cái xanh, cái trắng,... Hàng quán bên đường là chỗ tụ họp ăn uống của lũ học trò nhất quỷ nhì ma. Mỗi sáng dậy nào là mùi phở thơm ngào ngạt, thoang thoảng trong gió mùi trứng vịt lộn, bún riêu cua, mùi xôi và các thức ăn khác. Các cửa hàng văn phòng phẩm, quần áo,... cũng chẳng chịu lép vế. Thế là bao nhiêu áo quần, tất, khăn,... được tung ra bày ngoài cửa lung lẳng... Phố tôi còn giữ được một số ngôi nhà có kiến trúc từ thời nào chẳng rõ. Trên mái và cửa của những ngôi nhà ấy có khác những con rồng màu sắc sặc sỡ nhưng vì cổ quá rồi nên sơn vôi đã bạc và phai màu. Vì bị lao vào vòng xoáy của công việc nên người dân phố tôi rất ít khi nói chuyện với nhau. Những ngôi nhà cổ mang lại vẻ đẹp cổ kính cho phố tôi, trông nhà nghiêm thế nhưng tiếng cười đùa vẫn vọng ra. Phố tôi có một di tích lịch sử. Đó là đài tưởng niệm Khâm Thiên được xây dựng sau khi cả phố bị Mĩ ném bom B52 tiêu hủy. Bao nhiêu ngôi nhà bị sập, bao nhiêu người dân phải bỏ mạng trong đợt B52 ấy. Đài tưởng niệm được xây dựng với mục đích tưởng nhớ những con người đã ra đi trong đợt Mĩ thả bom ấy. Hình tượng người đàn bà bế đứa con bé bỏng đã chết là biểu tượng cho nỗi đau khổ và căm hờn. Con đường từ lâu đã là người bạn thân thiết, gần gũi, chia sẻ với tôi mọi nỗi vui buồn. Những ngày tôi bị điểm kém, con đường dỗ dành tôi. Nhiều lần, vì tức tối, tôi co cẳng đá bay hòn sỏi trên đường. Lúc ấy, nó vẫn không nói gì, chỉ an ủi bàn chân tôi. Những ngày tôi được điểm cao, là học sinh giỏi, nó cũng chúc mừng tôi.

Con đường đã gắn bó với tôi từ những ngày tôi còn nhỏ. Bây giờ, tôi đã lớn khôn, nhà tôi sắp chuyển đi nơi khác. Tuy sẽ không còn ở nơi đây nữa nhưng tôi vẫn mãi mãi nhớ con đường này – con đường ngày nào cũng bị tắc đường mà tôi đã quen.

Con đường đến trường

Video liên quan

Chủ Đề