Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Dù là fan của nguyên tác, quá ngưỡng mộ văn phong và cách đặt vấn đề của Cố Văn Sĩ Cổ Long, quá yêu những nhân vật của Biên Thành Lãng Tử: Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, Thúy Bình, thì cũng không thể nào hiểu tại sao tác giả lại cho Phó Hồng tuyết một số phận khốn cùng đến vậy.

Nỗi cô đơn, gánh nặng oán thù và cả tình yêu luôn dày vò dằn xé chàng trai ấy.

Đến cuối cùng thì chàng không còn gì cả, cả oán thù suốt mười chín năm cũng trong giây phút trở thành hư vô!

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Chu Nhất Long, người đã trở thành thần tượng của mình sau Webdrama Trấn Hồn, lần nữa chứng minh thực lực của chàng ấy khi mình lội ngược dòng lục lọi xem những phim chàng ấy tham gia.

Là Phó Hồng Tuyết, nhân vật quá ít lời, chỉ có vẻ ngoài lạnh lẽo, gần như hầu hết cuộc đời đều bị ngược đãi nên luôn tiều tụy, ánh mắt là biểu cảm duy nhất trên khuôn mặt, Chu Nhất Long diễn đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn, ngạc nhiên, đau đớn, thù hận hay đầy yêu thương... mọi cảm xúc thường ở ngưỡng cực đoan làm người xem thấy đau, thấy lạnh và không thôi xót thương cho chàng ấy.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Gần như trong mọi cảnh, mọi khung hình nhân vật Phó Hồng Tuyết đều buồn thảm và đau đớn.

Bác Cổ Long ơi bác Cổ Long, sao bác có thể tạo ra một nhân vật đáng thương đến như vậy!!!

Nhất Long ơi Nhất Long! Sao mà anh có thể là Phó Hồng Tuyết như từ trong những dòng chữ bước ra làm đau lòng người xem đến vậy! Anh còn nói đóng phim này sợ bị tâm thần luôn.

Nghệ sĩ là như thế, những sáng tạo của họ là không cùng, để cho chúng ta có những phút giây không là mình, bỏ qua đời sống thực để đi theo họ cùng trời cuối đất, để khóc cười cùng họ, để sống thêm những ân oán tình thù cùng dằn vặt mà đời này, may mắn sao ta không có!

Fan cắt những cảnh trong phim của cặp tình nhân khốn khổ Tuyết Hồng - Thúy Nồng, xem thôi cũng đã thấy đau rồi!

Văn Cổ Long có cái say rất lạ, một chút lãng bảng sầu, một chút đẹp đầy hoa mỹ, một chút vấn vương và có lẽ cũng nhiều niềm nối tiếc. Tôi cảm tưởng đọc văn Cổ Long trong một ngày mưa thật nhẹ, lòng người cũng đang hoang hoải một nổi buồn nhẹ dịu với đất trời thì có lẽ ta càng thấm hơn nỗi mênh mông trong tác phẩm của ông.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Với Phó Hồng Tuyết trong Biên Thành lãng tử tôi cảm được nhiều cái bi ai đè nén, cảm giác muốn bùng nổ để phá tan đi trong hận thù tích tụ nhưng để cuối cùng chỉ còn là tiếng thở dài ảo não của một cõi lòng trống rỗng thê lương.

Phó Hồng Tuyết – Cô tịch, bi ai

Sau ít lần đọc đi đọc lại Biên Thành lãng tử tôi chợt nhận ra trong 50 chương truyện Hồng Tuyết chỉ cười hai lần với hai người quan trọng nhất của cuộc đời chàng– nụ cười với đầy đủ niềm thảnh thơi trong tâm, nụ cười đúng nghĩa của niềm vui

Phó Hồng Tuyết chợt dừng chân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếng:

-Có phải là các hạ chăng?

Diệp Khai cũng dừng chân, rồi từ từ thốt:

-Câu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi! có phải là các hạ chăng?

Hai người cùng đứng lại, cùng nhìn nhau, bất thình lình cùng cười.

Diệp Khai thốt:

-Lần thứ nhất, tại hạ thấy các hạ cười

Trích Biên Thành lãng tử, Cổ Long

Một nụ cười đối với Hồng Tuyết cũng thật quá khó khăn, bởi ngay từ thủa còn là một hài nhi chàng đã được rót vào trái tim rằng chàng tồn tại đâu phải để sống, chàng tồn tại chỉ để trả thù. Sống nghĩa là được vui, được cười, được hưởng những đặc quyền của một con người. Trả thù nghĩa là đích đến chỉ có máu và tử vong. Con đường đó không phải là chàng chọn, chẳng ai mong muốn chọn con đường giết người, con đường của cô đơn và tĩnh mịch.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Nhưng đó lại là con đường duy nhất trong cuộc đời mười chín năm qua của chàng. Bạch Phụng phu nhân đã dắt Phó Hồng Tuyết đi những bước đầu tiên trên con đường đó khi chàng mới chỉ là một tờ giấy trắng tinh giữa cõi đời. Để rồi suốt mười chín năm tâm hồn Phó Hồng Tuyết được đắp lên bởi lòng thù hận và ý chí trả thù. Với chàng, người cha Bạch Thiên Vũ tuy chưa từng một lần gặp mặt như đã là niềm tự hào, là một sự thần tượng về một vị anh hùng hào hiệp như bất cứ người con nào đối với cha mình. Bạch Thiên Vũ được Hoa Bạch Phụng vẽ lên trong trái tim, khối óc của Phó Hồng Tuyết là một môn chủ của Thần Đao môn vang danh thiên hạ, là bậc kỳ tài trong võ lâm, là người quang minh chính đại. Vì vậy những kẻ đã tàn sát cả gia đình Bạch Thiên Vũ là những kẻ hoàn toàn không đáng sống.

Để trở thành thần báo thù trong mong muốn của chàng, trong thôi thúc của mẹ chàng thì mười tám năm rèn luyện, mười tám năm nung nấu quyết tâm trả thù, hẳn chưa một phút giây nào chàng được bình yên. Bình yên cả trong tâm hồn và thể xác. Phó Hồng Tuyết chọn cho mình con đường báo thù chông gai nhất, đau đớn nhất.

Tiêu Biệt Ly nói rằng đao của chàng vốn là đao ma, nhưng chỉ những con người mang đao có tâm ma thì đao mới có thể thành đao ma. Khi chàng bước chân ra giang hồ với trái tim chìm sâu trong thù hận, tâm chàng đã thành tâm ma rồi.

Nhưng con đường mà Phó Hồng Tuyết bước đi lúc này, con đường mà mười tám năm đổ không biết bao nhiêu đau đớn và khổ sở, con đường của thần báo thù lại là chuỗi bi kịch tiếp dài của cuộc đời chàng.

Khi bước đi có lẽ Phó Hồng Tuyết đã tâm niệm giết người, mà giết những ai: Mã Không Quần và những kẻ còn sống sót sau trận kịch chiến tại Mai Hoa Am năm đó. Chàng muốn tự tay đâm nhát đao vào tim họ, để họ nhận ra tội lỗi năm xưa đó lớn lao đến mức nào. Chàng chỉ muốn thanh đao của hắn dùng để báo thù, thế nhưng…

-Công Tôn Đoạn kẻ chết đầu tiên dưới tay chàng cũng chỉ là nô tài của chiến trường năm xưa, hắn không nằm trong danh sách báo hận của chàng. Lý do bạt đao: hắn buông lời vũ nhục Thúy Bình

-Viên Thu Vân hóa ra lại chẳng phải là kẻ có mặt trong cái chết của Bạch Thiên Vũ, hóa ra hắn chỉ là một người bằng hữu tốt trên giang hồ . Lý do bạt đao: Giết nhầm

-Tiết Đại Hán kẻ mà chàng hằng tưởng có thể thành bằng hữu trong thời điểm đau khổ nhất của chàng, kẻ chàng vốn không muốn giết, chàng không bao giờ giết bằng hữu. Lý do bạt đao: Giết kẻ muốn hại mình

-Quách Oai kẻ đã đem cả gia tộc ra để ép buộc chàng phải giết người. Khi chàng không nỡ ra tay, chàng không muốn ra tay thì những kẻ ở trong bóng tối, cả Quách Oai lẫn toàn bộ gia đình hắn ép chàng, đổ oan cho chàng khiến chàng phải ra tay. Lý do bạt đao: Oan ức, không giết người thì người giết mình

-Tiết Võ kẻ nằm trong danh sách của chàng, kẻ thừa nhận đã tham gia trong đêm đầy máu đó nhưng chàng lại nhận được một câu “Bạch Thiên Vũ không là một con người đáng giá con người” và chính chàng cũng không làm được cái việc báo cừu phục hận bởi Tiết Võ đã tự sát với một nụ cười. Hắn cười sự mù quáng trong hận thù của Phó Hồng Tuyết hay cười rằng hắn đã không cho kẻ báo thù được báo thù hay hắn cười vì hắn không hối hận việc làm năm xưa

-Mã Không Quần kẻ mà chàng muốn giết nhất, kẻ đáng giết nhất, kẻ mà chàng biết không bao giờ có thể giết nhầm, dù cho lúc này lão có ngu ngơ không biết gì nhưng con đường chàng đi đã quá nhiều đớn đau và cừu hận chất chồng thêm để đến cái đích này rồi. Vì vậy chàng vẫn muốn giết, chàng vẫn phải giết. Giết cho mười tám năm nung nấu, đớn đau, giết cho chặng đường đau khổ, hận cừu vừa qua,chàng phải bạt đao. Nhưng rồi hóa ra cả cuộc đời Phó Hồng Tuyết trở thành vô nghĩa, chàng đã bị đặt nhầm vào con đường của kẻ khác. Ai trả cho chàng mười chín năm đau khổ, ai trả cho chàng cuộc đời tự tại an vui, ai trả cho chàng máu, nước mắt và đớn đau của mười chín năm qua.

Hắn sống giữa biển người, nhưng hắn hoàn toàn cô đơn. Màn đêm phủ xuống dày hơn, Phó Hồng Tuyết đi vào trong ấy. Bóng dáng của hắn hòa tan thành một màu đen.

Mặt đất tối sầm. Con đường trước mắt của hắn tối sầm.

Phó Hồng Tuyết – Con người dịu dàng

Thật khó có thể nhận ra con người dịu dàng, nồng nhiệt có chút yếu lòng trong bóng hình cô tịch, lạnh lẽo mà Phó Hồng Tuyết luôn thể hiện. Nhưng tôi cứ nhớ mãi hình ảnh khoảng khắc Phó Hồng Tuyết quay đi khi nghe Lý Mã Hổ muốn kết giao cùng chàng.

Lý Mã Hổ gật đầu:

-Bởi vì hiện tại ta muốn kết giao với ngươi

Chừng như lão say. Mà người say thì không khi nào nói lời dối trá. Phó Hồng Tuyết chợt buông đũa, thốt:

-Bữa cơm này chẳng ngon chút nào

Không buồn nhìn Lý Mã Hổ, y đứng lên, quay mình.

Y không muốn ai phát hiện ra thần sắc của y khi có sự biến đổi. Lý Mã Hổ nhìn lưng y. Vai y rút xuống chứng tỏ tâm tư đang sôi động

Trích Biên Thành lãng tử, Cổ Long

Chàng vui mừng, chàng hạnh phúc khi có một người muốn làm bạn với mình. Dù cho chàng cố gắng dặn lòng trên con đường trả thù không có tương lai chàng không được có bạn bè, hay chàng cũng sợ có người bạn phản trắc như Mã Không Quần khi xưa, nhưng càng cố gắng tránh né lại càng khát khao có được. Đã là con người ai chẳng muốn được yêu thương, càng khoác lên vẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn thì càng chất chứa quá nhiều yêu thương.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Trên con đường tăm tối mà chàng tự bước đi đó, chỉ có một người duy nhất cho chàng niềm hi vọng về một chốn dừng chân. Có thể chàng không hoàn toàn là một người đàn ông tốt đối với nàng nhưng chỉ duy nhất một mình Thúy Bình nghe được những lời nói dịu dàng nhất, quan tâm nhất của Phó Hồng Tuyết.

Yêu thương quá nhiều nhưng không ai dạy Phó Hồng Tuyết cách thể hiện bởi mười chín năm qua điều chàng học đâu phải là yêu thương. Với Thúy Bình đó là niềm đau, sự hối tiếc cả cuộc đời Phó Hồng Tuyết.

Con đường trả thù là con đường của máu của kẻ máu lạnh, nhưng trái tim chàng không thể nào lạnh lẽo như khuôn mặt được. Phó Hồng Tuyết vốn không muốn giết người, chàng vốn không muốn hận thù nhưng chàng là đứa trẻ sinh ra trong thù hận, sinh ra chỉ để trả thù. Vì những điều đau đớn giằng xé đó, không một ai chia sẻ, không một ai hiểu thấu nên bệnh tật mới giày xéo con người chàng.

Phó Hồng Tuyết cứ khóc.

Đang khóc, chợt y hét to lên:

-Ta lầm. Ta sai. Đáng lẽ ta không nên sinh ra trên cõi đời này. Đáng lẽ ta không nên sống giữa thế gian

Vậy mà chàng vẫn phải sống, vẫn cố sống, sống là một lưỡi đao vung lên tiêu diệt kẻ thù

Phó Hồng Tuyết – Diệp Khai

Hai con người họ lẽ ra vốn chẳng có một chút liên quan nào đến nhau cả. Lẽ ra Phó Hồng Tuyết có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ như một kẻ thường dân ở một xóm quê nào đó. Lẽ ra Diệp Khai là người vác thanh đao đen trên các nẻo giang hồ để tìm và diệt. Lẽ ra hai người họ hẳn sẽ có một người có được niềm hạnh phúc giản đơn giữa cuộc sống. Mà có lẽ với tính cách của Diệp Khai thì biết đâu cuộc trả thù của chàng cũng không quá nhiều bi kịch.

Nhưng chỉ một lòng hận của những người lớn mà đã gắn cuộc đời họ vào với nhau.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào

Chẳng có một ai trên chốn giang hồ, trên cuộc đời có thể hiểu, cảm thông và quan tâm đến Phó Hồng Tuyết như Diệp Khai. Thủa ban đầu gặp gỡ Diệp Khai là người thấy được con người tốt đẹp trong cái vẻ ngoài lạnh lùng gai góc của Phó Hồng Tuyết và sau này khi biết được nguồn gốc thì Diệp Khai càng quan tâm đến Phó Hồng Tuyết hơn. Bởi chàng hiểu những đau đớn trong con người Hồng Tuyết, chàng đau đớn hơn bởi chuỗi bi kịch đó lại là đều Hồng Tuyết sống thay cho chàng, chịu đựng thay cho chàng, trả thù thay cho chàng. Tất cả cuộc đời bi kịch cuộc đời Phó Hồng Tuyết là tất cả đều là thay thế cho chàng.

Với Phó Hồng Tuyết trên con đường đi của chàng, chàng tự dặn lòng mình không thể kết bằng hữu, không được có thêm những mối quan hệ khác, dù luôn luôn từ chối nhưng có lẽ trong thâm tâm chàng, Diệp Khai đã là một người bằng hữu. Chính vì vậy những lúc chàng gặp điều khó khăn, những lúc chàng cảm thấy cô độc, cảm thấy kinh sợ cuộc đời thì sự xuất hiện của Diệp Khai như làn gió mát khiến hắn cảm thấy mình được san sẻ, cảm thấy có người để mà tin tưởng.

Phó hồng tuyết là nhân vật trong phim nào
Cuộc đời của Phó Hồng Tuyết suốt mười chín năm qua là một chuỗi bi ai nối liền, triền miên trong cô quạnh. Có lẽ ở một vùng mênh mông xa thẳm nào đó Phó Hồng Tuyết đứng cô độc một mình, đôi mắt nhìn mãi về một điểm xa xăm nào đó, cõi lòng chàng là một niềm trống rỗng vô biên.

Nhưng tôi tin những năm tháng về sau bóng hình đó dù vẫn còn cô độc nhưng trái tim chàng đã không còn quá nặng nề u ám, chàng đã có những người bằng hữu thật sự trên chốn giang hồ, là Diệp Khai, là Lộ Tiểu Giai và có thể sau này còn nhiều con người khác nữa. Phó Hồng Tuyết sẽ bình yên vì chàng luôn xứng đáng với điều đó

Ps:

Tôi đến với Cổ Long khá muộn cũng chỉ đọc những tác phẩm của ông trong thời kỳ đỉnh cao nhất. Nhưng với giọng văn êm ái, đậm đà tính triết lý về con người nhưng không hề khô cứng, cùng với hệ thống nhân vật vô cùng đặc sắc khiến tôi một thời gian thích mê đi truyện của Cổ Long. Nhưng cái điều duy nhất tôi chưa thể hoàn toàn hài lòng chính là cái kết của nhà văn. Gần như tác phẩm nào của ông mà tôi đọc đều có những cái kết quá chóng vánh và gây ra sự hụt hẫng trong lòng. Tôi cũng đã đọc nhiều bài viết nói rằng những cái kết đó lại chính là điểm để người đọc suy nghĩ gì đó, rồi hiểu được gì đó. Nhưng tôi luôn cố chấp cho rằng một tác phẩm hoàn thiện thì không nên để tình trạng đầu voi đuôi chuột. Giang hồ thập ác – một cái kết diễn ra quá chóng vánh trong vòng một chương để giải quyết một cơ số nhân vật và tình huống đang đẩy đến cao trào, tôi cảm tưởng tác giả bị ép phải kết thúc, hay là ông chán viết nữa ông thích thì ông cho kết thúc thôi. Còn với tác phẩm tôi muốn nói đây là Biên thành lãng tử cũng có một cái kết khá hụt hẫng với tôi (nhưng dù sao cũng đỡ hơn Giang hồ thập ác).

Nhưng nói gì thì nói với tôi văn Cổ Long vô cùng độc đáo, vô cùng mượt mà, mỗi triết lý cuộc đời ông đưa ra đều được đúc rút chắt lọc từ cuộc đời phiêu du lãng tử của ông.