Lồng giam và dương cầm review năm 2024

Vừa đọc hết bộ truyện đam mỹ Lồng giam hoàng cung, có rất nhiều bức xúc nên phải viết ra cho hết nỗi lòng.

Mình không thể hiểu được suy nghĩ của tác giả với hướng đi của cốt truyện, bạn công trong truyện [Hiên Viên Nhật] phải chịu thật là nhiều đau khổ, giày vò, nếu là người thuộc team sủng công thì chắc nên chạy ngay đi đừng đọc bộ truyện này, mà sủng thụ thì cũng đừng nên đọc vì bạn thụ [Trần Bình An] cũng phải chịu nhiều đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Còn kẻ thứ ba, bạn nam phụ của truyện [Bắc Đường] thì lại có số phận quá sướng và những gì nam phụ phải trả giá thật chả đáng nói tí nào.

Truyện bắt đầu khi bạn công Hiên Viên Nhật một lần vi hành thì gặp bạn thụ Trần Bình An. Hai người gặp nhau, chung sống và yêu nhau, giữa một người là thái tử và một người chỉ là thầy thuốc nhỏ nhoi, lại có hai tháng gần gũi êm đềm như một cặp đôi bình thường. Bình An không biết thân phận thật của Nhật, vì lúc này cục diện triều đình chưa ổn định, chỉ biết đó là một thương nhân ở kinh thành. Sau này hoàng đế băng hà, Nhật phải về cung xử lý đại cục, hẹn Bình An một cái hẹn ba năm sau, khi đã nắm trong tay tất cả, thì sẽ trở lại đón cậu và chung sống bên nhau mãi mãi. Nhưng lần chia xa này lại kéo theo một loạt những biến cố khiến người đọc sôi máu. Sau khi Nhật đi rồi thì Bình Anh phát hiện mình đang mang thai, cậu là hậu nhân của tộc người mà nam có khả năng sinh con đã biến mất từ rất lâu rồi. Cậu hoang mang, sợ hãi biết bao, nhưng đó là kết tinh tình yêu của hai người nên cậu đã quyết tâm bảo vệ và sinh đứa trẻ. Đất nước chiến loạn, các thầy thuốc phải gia nhập quân đội, Bình An phải che giấu bụng bầu mà tham gia quân y, còn sinh con trong hoàn cảnh ngặt nghèo khó khăn trên núi một thân một mình. Vì ở trên núi lâu để dưỡng thương nên cậu bị tách khỏi quân đội, một người cha đơn thân ôm một đứa bé lên kinh thành, có bao nhiêu đắng cay khổ sở. Cậu bị lừa bán vào kỹ viện, và được bạn nam phụ [Bắc Đường] cứu. Bình An không hề có một chút tư tình nào với Bắc Đường mà chỉ có lòng biết ơn, nhưng Bắc Đường lại đem lòng si mê cậu. Và đoạn cẩu huyết đã đến, Bắc Đường là thị vệ thân cận của Hiên Viên Nhật, hai người là anh em, là bạn bè, vào sinh ra tử cùng nhau lại cùng đem lòng yêu một người nhưng không nhận ra đó là một [vì Nhật chỉ kể mình yêu một thầy thuốc ở quê, còn Bắc Đường thì nghĩ mình yêu một kỹ nam kinh thành]. Trong một lần say, Bắc Đường đã cưỡng ép Bình An, và cậu không có khả năng chống cự một võ tướng khỏe mạnh. Cậu sợ lại mang thai nên đã uống thuốc tránh thai. Một lần dẫn con dạo phố, Bình An và Nhật đã gặp lại nhau. Cậu theo Nhật về hoàng cung nhưng không dám nói chuyện đó là con của Nhật vì sợ hãi việc mình lén sinh con của hoàng đế. Chung sống hạnh phúc ngọt ngào được hai tháng thì cậu phát hiện mình đã mang thai ba tháng. Vâng, chính là đứa con của nam phụ Bắc Đường vào cái lần mà cậu bị cưỡng ép ấy. Đến đây mình tức bà tác giả ói máu luôn, tại sao bà ấy lại cho thụ mang thai đứa con này, dù thụ đã rất cẩn thận tránh thai các kiểu. Đọc đến đây quá thương công và thụ luôn, hai người thực sự rất yêu nhau và chỉ có nhau thôi, nhưng đứa bé này đã vĩnh viễn trở thành bức tường chắn giữa tình cảm của họ. Bình An sợ nói ra sự thật mình bị cưỡng ép sẽ dẫn đến bất hòa giữa hai người Nhật – Bắc Đường, là anh em bằng hữu mười mấy năm qua, là vua- tướng quân nắm giữ an nguy của đất nước mới được yên ổn, nên cậu đã giấu diếm. Và điều này làm cho Nhật nghi ngờ rằng cậu ngoại tình. Nhật muốn cậu bỏ cái thai nhưng bản năng người mẹ không cho phép cậu làm như thế, cậu sống chết + uy hiếp Nhật bằng tính mạng của mình để giữ được đứa bé, lại càng làm đậm sâu thêm sự hiểu lầm rằng cậu vì kẻ kia mà không coi trọng tình cảm giữa hai người. Sau đó là một màn ngược cả công cả thụ bắt đầu, ngược cả tâm lẫn thân. Tận gần mười năm, rốt cuộc người có tình thì vẫn về với nhau, đặc biệt đoạn cuối rất cảm động. Nhưng điều mình bức xúc ở đây là kẻ thứ ba kia không hề phải trả giá bất cứ cái gì cho hành vi xấu xa của mình. Cứ mang danh đó là tình yêu mà cho rằng mình đủ xứng đáng để cạnh tranh với bạn công, luôn đổ thêm dầu vào lửa ly gián tình cảm của công và thụ. Điều duy nhất hắn phải trả giá là con mình không gọi mình là cha, nhưng sau này hắn cũng có tình yêu mới và một gia đình mới của riêng mình. Và thế là người bị ngược nhất ở đây chính là bạn công. Thân làm vua nhưng phải yêu thương đứa con của người khác. Có lẽ tác giả làm ra cái tình tiết này để chứng tỏ tình cảm của công vô cùng cao thượng, vô cùng sâu đậm. Nhưng đến cuối không có một chi tiết nào nhắc đến việc bạn công đã biết sự thật là ngày xưa thụ bị cưỡng ép chứ không phải tự nguyện. Và thụ cũng thế, giấu công sự việc đó nhưng vẫn vui vẻ xã giao cho con gặp và chơi đùa cùng nam phụ ngay trước mặt công. Thụ ỷ vào tình cảm của công dành cho mình mà lấy đó làm uy hiếp để bảo toàn cho đứa con riêng. Chỉ nghĩ cho con, không hề nghĩ đến cảm nhận của chồng mình. Sau này có một nhân vật phụ là em trai công trở về, phát giác sự thật, đến mắng cho thụ té tát, khúc đấy mình thấy thật sảng khoái. Cả truyện toàn là sự bức bối, chỉ có những phân đoạn của em trai công là đọc thỏa mãn thôi.

Mình vẫn không thể hiểu, tình yêu giữa Nhật và Bình An đẹp đến như thế, thủy chung như thế, nhưng tác giả phải cho một đống tình tiết bức bối vào để phá hủy nó. Đứa con riêng là một công chúa, Nhật yêu thương nó như con ruột của mình, nhưng trong lòng vẫn khao khát có một đứa con gái thực sự của hai người họ. Nhưng không, đến cuối cùng, tác giả cho Bình An mang song thai nhưng vẫn là hai hoàng tử. Nhật vẫn chẳng có được một công chúa mà hắn khao khát.

Đặc biệt ghét nam phụ Bắc Đường không phải chịu quả báo gì. Chả lẽ cứ nhân danh tình yêu đơn phương mà làm ra cái chuyện thiên lý bất dung như thế, gián tiếp hủy hoại cuộc đời của bao nhiêu người mà vẫn được hạnh phúc cuối cùng hay sao. Nực cười. Bất công.

Chủ Đề