Hoan nghênh ĐẾN VỚI trò chơi Ác mộng review

Hoan nghênh đến với trò chơi ác mộng – Bạc Mộ Băng Luân

Chủ thụ – huyền nghi – Linh dị – Vô hạn lưu – OE [quyển 2 mới HE] – 1×1 – Ôn nhu, kiệm lời, đôi khi hơi có trái tim thiếu nữ, mặt lạnh công x thông minh, kiên cường, quả cảm, may mắn E thụ

Bộ này chỉ có 9 triệu tích phân @@ May mà mình thích thể loại kinh dị, thấy văn án hợp gu nên nhảy không do dự, chứ nếu không lỡ mất thì tiếc hùi hụi >/////< Thực ra số bookmark của truyện cao ngất ngưởng, gần 7K. Vẫn còn nhiều truyện có số đánh dấu cao hơn, cơ mà truyện này không vip, hơn nữa từ chương 1 đến chương 135, tác giả đăng liên xoành xoạch trong hơn 10 ngày.

Đọc đến cuối cùng, tác giả chia sẻ rằng ban đầu chị chỉ định viết 1 bộ xuyên nhanh đơn giản thôi, nhưng sau khi viết xong cái phụ bản đầu thì các nhân vật thôi thúc, khiến tác giả phát triển quy mô của câu truyện rộng hơn nữa, mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất rất nhiều. May mà tác giả hold được, triển khai câu chuyện khá tốt.

Thực ra lúc đọc đến tầm 70%, mình đã ngờ ngợ rằng sẽ có bộ 2 rồi, bởi vì còn rất nhiều bí ẩn chưa được hé lộ, kết thúc luôn chắc chắn là lạn vĩ, độc giả chắc chắn sẽ treo tác giả lên để nói chuyện nhân sinh =]]]]]]]]]

Thụ là Tề Nhạc Nhân, bạn down một game có tên: “Trò chơi ác mộng” về. Chơi lần đầu, đánh ra cái kết BE một phát là máy tính đột nhiên tắt ngúm =>>> đương nhiên là đành xách máy tính, cưỡi xe bus đi sửa.

Trên đường đi sửa, xe bus gặp tai nạn =>>> bạn phải vào viện kiểm tra. Trên đường tới viện, bạn thiếp đi, đến khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên ghế truyền dịch ngoài hành lang bênh viện.

Sau đó đột nhiên có một “hệ thống” nào đó giao nhiệm vụ: “Thoái khỏi hành lang truyền dịch”

Vì sao phải thoát khỏi?

Đầu tiên, trong hành lang có hồn ma một bà lão, mà cái hồn ma này có vẻ chẳng thân thiện gì cả.

Thứ hai, phía ngoài hành lang có một tên sát nhân cuồng, cầm cưa máy rẹt rẹt rẹt.

Cái phụ bản này khá hồi hộp, bởi vì có tên sát nhân cuồng kia kìa =v= Và nếu để ý thì cái phụ bản bệnh viện này chỉ chú ý đến độ căng thẳng và kinh dị. Những phụ bản sau đó đều có bóng dáng của cốt truyện chính =v= [sửa đề cương đây mà 2333333 ]

Thực ra mình không thấy cái thế giới chính giống game kiểu nào. Giống như là những người từ thế giới khác được kéo đến thế giới đó ấy, nó giống như xuyên qua dị thế hơn.

Thế giới này căn minh mới dừng lại ở thời trung cổ, phong cách steampunk, nhưng mà có đủ những loại năng lực siêu nhiên và chuyện siêu nhiên xảy ra. Bối cảnh khá lớn và phức tạp nên mình không nói nhiều, mọi người đọc sẽ dễ thấm hơn. Nhưng đại khá là ở đây, “tiền” = số thời gian được sống. VD như một bát mỳ trị giá 1h sống chẳng hạn.

Mỗi tháng, mọi người đều phải bị cưỡng chế thực hiện 1 nhiệm vụ. Độ khó của các nhiệm vụ sẽ ngày càng tăng lên. Những kẻ yếu kém thường bị loại bỏ ở năm thứ 3, người giỏi cũng chỉ trụ được hơn chục năm rồi chết. Không ai biết sau khi chết họ sẽ về đâu, có thể quay trở lại thế giới của mình không.

Những đứa trẻ sinh ra ở thế giới này sẽ được “bảo vệ” đến năm 18 tuổi – không phải làm nhiệm vụ. Khi bước chân sang tuổi 18, chúng sẽ phải làm nhiệm vụ như những “người chơi” khác.

Mình nói đây không phải trò chơi vì những nguyên dân sống ở thế giới đó, mỗi người đều có một câu chuyện của mình, họ sống thật chứ không phải chỉ là những chuỗi số liệu, được một hệ thống nào đó quy định. Họ có cảm xúc, tình cảm, suy nghĩ và toan tính của mình.

Mỗi người sẽ có một thắt lưng chứa “khe thẻ”. Những “khe thẻ” này để đặt “thẻ bài” – nguyên căn của những năng lực đặc biệt.

Bạn thụ của chúng ta vô cùng xui xẻo 233333 Dù thẻ bài của bạn có vẻ đặc biệt là khá lợi hại đấy, nhưng mà mình chẳng dám có loại thẻ bài đó chút nào.

Thẻ bài đầu tiên – cũng là thẻ bài thường xuyên được sử dụng nhất – có thể giúp bạn “sống lại” sau khi chết.

Đại khái là trước khi chết, bạn sẽ đặt điểm hồi sinh ở một nơi gần đó, trong thời gian quy định [ban đầu là 10s, sau tăng lên 30s] bạn phải chết thì mới có thể quay lại điểm hồi sinh. Bạn được chết liên tiếp 3 lần. Thời gian CD của kỹ năng này là 1 tiếng.

Bạn chết không biết bao nhiêu lần, chết đủ kiểu. Vì cái khả năng đặc biệt này mà bạn thường xuyên phải đóng vai “cảm tử” hòng cứu đồng bạn. Bạn cũng vô cùng có tinh thần cảm tử. Thế nên mình với thêm cái mác “quả cảm” cho bạn QAQ

Thương thụ lắm. Người ta chết 1 lần đã sợ rồi, PTSD rồi. Đằng này bạn còn chết không biết bao nhiêu lần. Sống lại được, nhưng trải nghiệm tử vọng chẳng phải điều dễ chịu chút nào. Cảm giác tuyệt vọng, đau đớn lặp đi rồi lại lặp lại. Nói thực, bạn thụ chưa điên mà mới chỉ gặp ác mộng mỗi đêm là cứng lắm rồi đấy.

Cái lần bạn tới đảo Vong linh, nhìn số bia bộ của mình ở đây mà không khỏi hoang mang. Số lần chết của bạn còn nhiều hơn số ngày bạn sinh tồn.

Thụ không phải người thông minh nhất, đôi khi có những quyết định còn non nớt, nhưng rồi bạn sẽ trưởng thành lên.

Quay sang chuyện yêu đương cái.

Bạn và người yêu mình ặp nhau, yêu nhau trong hoàn cảnh vô cùng trớ trêu. Mà nói thực, không có cái hoàn cảnh này thì hai người cùng lắm chỉ là đồng đội gắn bó sâu sắc chứ chẳng tiến tới yêu được. Thời gian gặp gỡ và yêu ngắn ngủi, nhưng nồng liệt và rất hợp lý.

Khi ấy, hai người cùng làm 1 nhiệm vụ. Nhiệm vụ này ép mọi người biến thành nữ. Thế nên, cả hai đều nhầm đối phương là nữ.

Hfnh tượng của công khi ấy là băng mỹ nhân, ngự tỷ, nữ thần cao lãnh =>>> Đúng gu của thụ nên bạn vừa thấy đã thích thích, lại còn ngại ngùng lại trò chuyện, tiếp cận, xong còn hết lần này đến lần khác, hi sinh, bảo vệ cho “người mình thích”.

Công ban đầu cứu thụ vì quy tắc của giáo đình. Sau thì thấy cái vẻ ngại ngùng của thụ lúc hỏi tên mình, tiếp cận mình cũng đáng yêu. Sau nữa, được bạn cứu, thậm chí quyết hi sinh cảm tử để cứu nên rung động.

Sau phụ bản đó, hai người hẹn nhau ở cây cầu gần nhà thụ. Nhưng chạy ra thì…a, ra người đó là nam.

Trước giờ cả hai đều thẳng, vậy nên cùng bối rối, cùng cứng nhắc, cùng chia ra hai ngả.

Thụ ban đầu chần chừ vì sốc quá, mình là thẳng. Sau không dám tiến tới, muốn chặt đứt tơ hồng này vì thân phận của công.

Công ban đầu cũng choáng, không choáng sao được khi cô gái mình yêu và thậm chí còn đã mua nhẫn định cầu hôn lại là nam. Bạn từ nhỏ sống ở giáo đình, là kỵ sĩ trưởng, tín ngưỡng ăn sâu vào máu, rằng đồng tính yêu nhau là tội lỗi.

Dù đã quyết dứt khoát, nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho thụ. Rồi tự dằn lòng mình: “đây sẽ là lần cuối”.

Thực ra cũng thông cảm cho công được. Nếu bây giờ bạn chấp nhận yêu thụ, thừa nhận tình yêu của mình thì sẽ phải phản bội lại tín ngưỡng bấy lâu, phản bội lại thân phận của mình, mất hết những trụ cột tinh thần.

Chuyện này sao có thể quyết định cái roẹt được. Đồng ý yêu thụ ngay mới là lạ đó, là OOC đó. Mãi đến khi cái phụ bản cuối, trải qua biến cô vô cùng lớn, công mới quyết định đối mặt với tình yêu dành cho thụ. Thụ thay thế tất cả, trở thành cây trụ tinh thần, thành tín ngưỡng, thành vị thần duy nhất của công.

Phục bút tốt, chôn xong biết đào lên. Cũng chăm chút cho chi tiết.

VD như lời ăn tiếng nói của nguyên dân/ người chơi lâu năm và “người chơi” sẽ khác nhau. Nhóm đầu ăn nói hoa hòe hoa soi hơn hẳn nhóm sau =]]]]]

Hay một chi tiết nhỏ nhỏ được chôn ở đâu đâu đó, sau này lại thành một chi tiết có tác động lớn tới nhân vật chính.

Các phụ bản riêng cũng rất hay.

Ừm, còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Ví dụ như thứ giống như hệ thống, phát nhiệm vụ cho mọi người đó là cái gì. Thứ kéo thụ đến đây là cái gì. Thân phận của thụ là sao, vì sao thụ lại được chọn, lại có điểm đặc biệt hơn người khác. Vì sao có những ba vị ma vương mới…..

Mong là sang bộ sau, tác giả sẽ giải quyết gọn ghẽ, sạch sẽ. Hoặc nếu kéo dài thêm bộ nữa mà cái kết không lạn vĩ thì cũng chẳng sao.

Thấy tác giả đang viết cả bộ nào nữa hình như tên là “Trò chơi trứng màu” đã xong quyển 2 và đang viết quyển 3.

Phải mau chóng fl tác giả này =v= Đọc xong bộ này có động lực làm việc hẳn =v= Để chạy đi hỏi tác giả xem có được edit không =v=

Còn rất nhiều nhân vật phụ khác, VD như Bác sĩ Lã, nhưng mà đào móc thêm thì bài rv này sẽ rất dài Biểu tượng cảm xúc pacman Nên thôi, cứ để mọi người cảm nhận vậy.

Theo như mình đoán thì có lẽ, sang tới quyển sau, bác sĩ Lã sẽ trưởng thành hơn nhiều, cứ không còn giữ cái suy nghĩ an nhàn, sống tạm như giờ nữa. Nói thực, đôi khi mình không thích cái sự an phận thủ thường này của bạn.Chủ thụ – huyền nghi – Linh dị – Vô hạn lưu – OE [quyển 2 mới HE] – 1×1 – Ôn nhu, kiệm lời, đôi khi hơi có trái tim thiếu nữ, mặt lạnh công x thông minh, kiên cường, quả cảm, may mắn E thụ

Mình không hiểu sao bộ này tích phân chỉ có 9tr. Rõ ràng là câu chuyenj rất khá. Kịch bản và lời văn đều đáng để tặng ngàn dấu like.

Đọc đến cuối cùng, tác giả chia sẻ rằng ban đầu chị chỉ định viết 1 bộ xuyên nhanh đơn giản thôi, nhưng sau khi viết xong cái phụ bản đầu thì các nhân vật thôi thúc, khiến tác giả phát triển quy mô của câu truyện rộng hơn nữa, mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất rất nhiều. May mà tác giả hold được, triển khai câu chuyện khá tốt.

Thực ra lúc đọc đến tầm 70%, mình đã ngờ ngợ rằng sẽ có bộ 2 rồi, bởi vì còn rất nhiều bí ẩn chưa được hé lộ, kết thúc luôn chắc chắn là lạn vĩ, độc giả chắc chắn sẽ treo tác giả lên để nói chuyện nhân sinh =]]]]]]]]]

Thụ là Tề Nhạc Nhân, bạn down một game có tên: “Trò chơi ác mộng” về. Chơi lần đầu, đánh ra cái kết BE một phát là máy tính đột nhiên tắt ngúm =>>> đương nhiên là đành xách máy tính, cưỡi xe bus đi sửa.

Trên đường đi sửa, xe bus gặp tai nạn =>>> bạn phải vào viện kiểm tra. Trên đường tới viện, bạn thiếp đi, đến khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên ghế truyền dịch ngoài hành lang bênh viện.

Sau đó đột nhiên có một “hệ thống” nào đó giao nhiệm vụ: “Thoái khỏi hành lang truyền dịch”

Vì sao phải thoát khỏi?

Đầu tiên, trong hành lang có hồn ma một bà lão, mà cái hồn ma này có vẻ chẳng thân thiện gì cả.

Thứ hai, phía ngoài hành lang có một tên sát nhân cuồng, cầm cưa máy rẹt rẹt rẹt.

Cái phụ bản này khá hồi hộp, bởi vì có tên sát nhân cuồng kia kìa =v= Và nếu để ý thì cái phụ bản bệnh viện này chỉ chú ý đến độ căng thẳng và kinh dị. Những phụ bản sau đó đều có bóng dáng của cốt truyện chính =v= [sửa đề cương đây mà 2333333 ]

Thực ra mình không thấy cái thế giới chính giống game kiểu nào. Giống như là những người từ thế giới khác được kéo đến thế giới đó ấy, nó giống như xuyên qua dị thế hơn.

Thế giới này căn minh mới dừng lại ở thời trung cổ, phong cách steampunk, nhưng mà có đủ những loại năng lực siêu nhiên và chuyện siêu nhiên xảy ra. Bối cảnh khá lớn và phức tạp nên mình không nói nhiều, mọi người đọc sẽ dễ thấm hơn. Nhưng đại khá là ở đây, “tiền” = số thời gian được sống. VD như một bát mỳ trị giá 1h sống chẳng hạn.

Mỗi tháng, mọi người đều phải bị cưỡng chế thực hiện 1 nhiệm vụ. Độ khó của các nhiệm vụ sẽ ngày càng tăng lên. Những kẻ yếu kém thường bị loại bỏ ở năm thứ 3, người giỏi cũng chỉ trụ được hơn chục năm rồi chết. Không ai biết sau khi chết họ sẽ về đâu, có thể quay trở lại thế giới của mình không.

Những đứa trẻ sinh ra ở thế giới này sẽ được “bảo vệ” đến năm 18 tuổi – không phải làm nhiệm vụ. Khi bước chân sang tuổi 18, chúng sẽ phải làm nhiệm vụ như những “người chơi” khác.

Mình nói đây không phải trò chơi vì những nguyên dân sống ở thế giới đó, mỗi người đều có một câu chuyện của mình, họ sống thật chứ không phải chỉ là những chuỗi số liệu, được một hệ thống nào đó quy định. Họ có cảm xúc, tình cảm, suy nghĩ và toan tính của mình.

Mỗi người sẽ có một thắt lưng chứa “khe thẻ”. Những “khe thẻ” này để đặt “thẻ bài” – nguyên căn của những năng lực đặc biệt.

Bạn thụ của chúng ta vô cùng xui xẻo 233333 Dù thẻ bài của bạn có vẻ đặc biệt là khá lợi hại đấy, nhưng mà mình chẳng dám có loại thẻ bài đó chút nào.

Thẻ bài đầu tiên – cũng là thẻ bài thường xuyên được sử dụng nhất – có thể giúp bạn “sống lại” sau khi chết.

Đại khái là trước khi chết, bạn sẽ đặt điểm hồi sinh ở một nơi gần đó, trong thời gian quy định [ban đầu là 10s, sau tăng lên 30s] bạn phải chết thì mới có thể quay lại điểm hồi sinh. Bạn được chết liên tiếp 3 lần. Thời gian CD của kỹ năng này là 1 tiếng.

Bạn chết không biết bao nhiêu lần, chết đủ kiểu. Vì cái khả năng đặc biệt này mà bạn thường xuyên phải đóng vai “cảm tử” hòng cứu đồng bạn. Bạn cũng vô cùng có tinh thần cảm tử. Thế nên mình với thêm cái mác “quả cảm” cho bạn QAQ

Thương thụ lắm. Người ta chết 1 lần đã sợ rồi, PTSD rồi. Đằng này bạn còn chết không biết bao nhiêu lần. Sống lại được, nhưng trải nghiệm tử vọng chẳng phải điều dễ chịu chút nào. Cảm giác tuyệt vọng, đau đớn lặp đi rồi lại lặp lại. Nói thực, bạn thụ chưa điên mà mới chỉ gặp ác mộng mỗi đêm là cứng lắm rồi đấy.

Cái lần bạn tới đảo Vong linh, nhìn số bia bộ của mình ở đây mà không khỏi hoang mang. Số lần chết của bạn còn nhiều hơn số ngày bạn sinh tồn.

Thụ không phải người thông minh nhất, đôi khi có những quyết định còn non nớt, nhưng rồi bạn sẽ trưởng thành lên.

Quay sang chuyện yêu đương cái.

Bạn và người yêu mình ặp nhau, yêu nhau trong hoàn cảnh vô cùng trớ trêu. Mà nói thực, không có cái hoàn cảnh này thì hai người cùng lắm chỉ là đồng đội gắn bó sâu sắc chứ chẳng tiến tới yêu được. Thời gian gặp gỡ và yêu ngắn ngủi, nhưng nồng liệt và rất hợp lý.

Khi ấy, hai người cùng làm 1 nhiệm vụ. Nhiệm vụ này ép mọi người biến thành nữ. Thế nên, cả hai đều nhầm đối phương là nữ.

Hfnh tượng của công khi ấy là băng mỹ nhân, ngự tỷ, nữ thần cao lãnh =>>> Đúng gu của thụ nên bạn vừa thấy đã thích thích, lại còn ngại ngùng lại trò chuyện, tiếp cận, xong còn hết lần này đến lần khác, hi sinh, bảo vệ cho “người mình thích”.

Công ban đầu cứu thụ vì quy tắc của giáo đình. Sau thì thấy cái vẻ ngại ngùng của thụ lúc hỏi tên mình, tiếp cận mình cũng đáng yêu. Sau nữa, được bạn cứu, thậm chí quyết hi sinh cảm tử để cứu nên rung động.

Sau phụ bản đó, hai người hẹn nhau ở cây cầu gần nhà thụ. Nhưng chạy ra thì…a, ra người đó là nam.

Trước giờ cả hai đều thẳng, vậy nên cùng bối rối, cùng cứng nhắc, cùng chia ra hai ngả.

Thụ ban đầu chần chừ vì sốc quá, mình là thẳng. Sau không dám tiến tới, muốn chặt đứt tơ hồng này vì thân phận của công.

Công ban đầu cũng choáng, không choáng sao được khi cô gái mình yêu và thậm chí còn đã mua nhẫn định cầu hôn lại là nam. Bạn từ nhỏ sống ở giáo đình, là kỵ sĩ trưởng, tín ngưỡng ăn sâu vào máu, rằng đồng tính yêu nhau là tội lỗi.

Dù đã quyết dứt khoát, nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho thụ. Rồi tự dằn lòng mình: “đây sẽ là lần cuối”.

Thực ra cũng thông cảm cho công được. Nếu bây giờ bạn chấp nhận yêu thụ, thừa nhận tình yêu của mình thì sẽ phải phản bội lại tín ngưỡng bấy lâu, phản bội lại thân phận của mình, mất hết những trụ cột tinh thần.

Chuyện này sao có thể quyết định cái roẹt được. Đồng ý yêu thụ ngay mới là lạ đó, là OOC đó. Mãi đến khi cái phụ bản cuối, trải qua biến cô vô cùng lớn, công mới quyết định đối mặt với tình yêu dành cho thụ. Thụ thay thế tất cả, trở thành cây trụ tinh thần, thành tín ngưỡng, thành vị thần duy nhất của công.

Phục bút tốt, chôn xong biết đào lên. Cũng chăm chút cho chi tiết.

VD như lời ăn tiếng nói của nguyên dân/ người chơi lâu năm và “người chơi” sẽ khác nhau. Nhóm đầu ăn nói hoa hòe hoa soi hơn hẳn nhóm sau =]]]]]

Hay một chi tiết nhỏ nhỏ được chôn ở đâu đâu đó, sau này lại thành một chi tiết có tác động lớn tới nhân vật chính.

Các phụ bản riêng cũng rất hay.

Ừm, còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Ví dụ như thứ giống như hệ thống, phát nhiệm vụ cho mọi người đó là cái gì. Thứ kéo thụ đến đây là cái gì. Thân phận của thụ là sao, vì sao thụ lại được chọn, lại có điểm đặc biệt hơn người khác. Vì sao có những ba vị ma vương mới…..

Mong là sang bộ sau, tác giả sẽ giải quyết gọn ghẽ, sạch sẽ. Hoặc nếu kéo dài thêm bộ nữa mà cái kết không lạn vĩ thì cũng chẳng sao.

Thấy tác giả đang viết cả bộ nào nữa hình như tên là “Trò chơi trứng màu” đã xong quyển 2 và đang viết quyển 3.

Phải mau chóng fl tác giả này =v= Đọc xong bộ này có động lực làm việc hẳn =v= Để chạy đi hỏi tác giả xem có được edit không =v=

Còn rất nhiều nhân vật phụ khác, VD như Bác sĩ Lã, nhưng mà đào móc thêm thì bài rv này sẽ rất dài Biểu tượng cảm xúc pacman Nên thôi, cứ để mọi người cảm nhận vậy.

Theo như mình đoán thì có lẽ, sang tới quyển sau, bác sĩ Lã sẽ trưởng thành hơn nhiều, cứ không còn giữ cái suy nghĩ an nhàn, sống tạm như giờ nữa. Nói thực, đôi khi mình không thích cái sự an phận thủ thường này của bạn.

Chủ Đề