Đánh giá phim chuyện tình sau núi năm 2024

Brokeback Mountain là một bộ phim kỳ lạ. Không chỉ đẹp đến đau lòng mà còn có sức ám ảnh và day dứt khó diễn tả. Tôi cứ buồn đau đáu mãi về cuộc tình bi thảm của Jack và Ennis, đến nỗi tâm trạng xuống dốc trong nhiều ngày liền. Mỗi lần nghĩ đến tựa phim, hay nghĩ đến màu xanh bình yên trên ngọn núi, hay khoảnh khắc Ennis ôm Jack từ phía sau, khe khẽ hát ru trước khi lên ngựa đi chăn cừu, hay lúc hai người gặp lại nhau sau 4 năm xa cách, hay ánh mắt buồn bã đến tuyệt vọng của Jack khi Ennis không thể cùng gã sống một cuộc đời tự do ... là tim tôi thắt lại.

Thực sự Brokeback Mountain đã phác hoạ một bức tranh tình yêu thuần khiết nhất, chân thực nhất. Một tình yêu chẳng cần những lời nói anh yêu em, một bộ phim về đề tài đồng tính nhưng lại không hề uỷ mị sướt mướt mà vô cùng nam tính. Phim ít lời thoại và diễn biến chậm chạp nhưng lại khiến người xem say mê trước một cuộc tình sống động đến nghẹt thở.

Ennis và Jack yêu nhau từ ngọn núi Brokeback, đó là sự mở đầu và cũng là tất cả những gì tươi đẹp nhất mà họ có trong một cuộc đời xa cách và nhiều gian truân. Suốt 20 năm, họ chỉ có thể gặp gỡ đôi lần, lén lút giấu vợ con, trốn tránh ánh nhìn của thiên hạ bằng những cuộc dã ngoại, câu cá ở chốn hoang vu. Jack tha thiết muốn bỏ mọi thứ để chung sống cùng Ennis, nhưng Ennis luôn ngập ngừng, từ năm này qua năm khác, ngay cả khi gã đã ly dị. Sự dang dở đau lòng ấy khiến cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người ám ảnh biết bao. “Ước gì tôi biết cách dứt bỏ anh!”, “Vậy sao anh không bỏ tôi đi, vì anh mà tôi như thế này đấy, tôi chẳng là gì cả”... Ánh mắt thống khổ tuyệt vọng của Jack khi nhìn chiếc xe của Ennis xa dần...

Phải xem đến lần thứ 4, đọc lại bản truyện ngắn của Annie Proulx lẫn bản engsub gốc của phim, tôi mới hiểu trọn vẹn những câu nói của cha Jack trong đoạn cuối phim. “Mùa xuân vừa rồi, nó định đưa một cậu bạn khác, một gã hàng xóm chủ trại nào đó ở Texas, đến đây để xây dựng trang trại, rồi nó sẽ ly dị vợ, nó nói vậy, nhưng tất cả những điều Jack muốn chỉ là ý định không bao giờ thành hiện thực”. Tôi không biết “một cậu bạn khác” mà cha Jack nói có phải là gã hàng xóm Randall mà hắn đã từng tán tỉnh Jack vào một buổi tiệc năm 1978 hay không. Không ai biết chính xác câu chuyện là gì, khi mà tác giả Annie Proulx cố tình lấp lửng. Nhưng tôi nhận ra, trong buổi cãi nhau cuối cùng trước khi rời đi, khoảnh khắc Jack nhìn Ennis đi xa, sau khi Ennis nói “anh không chịu được nữa Jack à”. Không biết lúc đó Jack có ý định chấm dứt với Ennis hay không, nhưng có một điều, gã đã quá mệt mỏi trước mối quan hệ không thể công khai, không thể bên nhau hạnh phúc như gã mơ ước. Trước đây khi gặp lại nhau sau 4 năm, Ennis đã nói họ chỉ có thể như vậy mà thôi, “cho đến khi nào không chịu được nữa”. Rốt cuộc, mối quan hệ của họ là như vậy, mãi mãi lặng im, không có điều gì kết thúc, không có sự bắt đầu và cũng không có bất cứ điều gì cần đã được giải quyết. Có lẽ Jack đã quyết định ly dị Lureen và bước tiếp cùng một người đàn ông khác (một người nào đó hoặc chính là Randall), và đó là lý do khiến gã bị người ta đánh chết. Tôi hiểu mọi thứ đã diễn ra như vậy, dù rằng nếu Jack còn sống, khi nhận được bức thư hẹn hò về tháng 11, Jack chắc chắn sẽ chạy ngay 14 giờ đồng hồ để đến Ennis. Vì Jack chỉ yêu Ennis, tình yêu này là lẽ sống, là tất cả những gì gã khao khát. Khi hiểu sâu hơn về lát cắt này của Brokeback Mountain, trái tim tôi đã đau lại càng đau hơn, nặng nề hơn và ám ảnh hơn.

Nhiều tháng sau đó, Ennis nhận được bức thư gửi trả về kèm dấu báo của người đã mất. Xót xa. Đau đớn không nói nên lời cho chuyện tình câm lặng, dở dang. Jack mơ ước được sống cùng Ennis, và sau nhiều lần bị từ chối, Jack ấp ủ ý định mở trang trại với một người bạn nào đó.. có ý định ly dị vợ và ra đi... nhưng tất cả những điều đó chỉ là ước mơ ko bao giờ thành hiện thực của Jack.

Nếu chọn nhân vật nào khiến tôi cảm động nhiều hơn, thì đó là Jack Twist. Một gã khờ chỉ biết yêu thôi chả biết gì. Gã mộng mơ, bất cần, yêu Ennis mãnh liệt thiết tha, nhưng rồi cuộc đời không dễ dàng như ngày cả hai còn cùng nhau cưỡi ngựa, nhâm nhi whisky trên đỉnh Brokeback. Gã có thể tán tỉnh người này người kia, ngoại tình với một gã hàng xóm chủ trại, hay tới Mexico tìm trai bao, nhưng trong tim gã chỉ có Ennis mà thôi. “Anh biết không.. sự thực thì.. đôi khi tôi nhớ anh đến mức tôi không chịu nổi”. Một lời thoại đau thấu tâm can mà Jack đã nói với Ennis, để rồi nhận lại một ánh mắt buồn bã cùng cái cúi đầu trốn tránh.

Ennis đã lảng tránh ước muốn bên nhau cùng Jack suốt nhiều năm, vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì lo toan cho hai cô con gái, vì gã sợ bị đánh chết, vì gã không chịu nổi ánh mắt nghi ngờ dò xét của thiên hạ nếu như chuyện tình của gã và Jack bị lộ. Sự ngập ngừng của Ennis đã khiến gã mãi mãi đánh mất Jack. Thật sự đau lòng khi Jack bị người ta đánh chết bằng một cây gậy sắt, nhưng mãi nhiều ngày sau Ennis mới biết tin. Gã cũng không thể rải tro cốt của Jack ở núi Brokeback như Jack ước nguyện. Khi Jack qua đời, Ennis sống trong cô đơn và tiếc nuối. Tình yêu của Jack, thứ tình cảm sâu nặng nâng đỡ tâm hồn gã trong suốt 20 năm qua, chỉ còn là kỷ niệm. Gã chẳng còn gì, ngoài tấm bưu thiếp Brokeback Mountain và hai chiếc áo sơmi dính máu cũ sờn - thứ duy nhất còn sót lại về một thời Brokeback đẹp đẽ ngây thơ. Lời thoại cuối của Ennis, “Jack à, anh hứa...”, như một lời thề nguyện sẽ yêu Jack mãi mãi, như một lời thề nếu được làm lại mọi thứ từ đầu, gã sẽ chọn con đường đi cùng Jack và không để cả hai chia xa như vậy nữa.

Brokeback Mountain khiến tôi khóc, tôi đau lòng, tôi ám ảnh, nhưng tôi không thể ngừng đắm chìm vào mối tình của Jack và Ennis. Như thể đôi khi biết chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng tôi phải xem có thể lặn sâu tới mức nào trong thế giới cảm xúc ấy.