Tại sao Shizuka lại cưới Nobita

Hình trên: Dekisugi Hidetoshi

Một bó hoa cẩm chướng màu hồng xinh xắn. Một chiếc vòng tay bằng bạc thật dễ thương. Một chàng trai đẹp với nụ cười ấm áp. Dekisugi đã quyết định dùng hết dũng khí để bày tỏ với Shizuka trước sự ngỡ ngàng của mọi người, bao gồm cả người được tỏ tình. Chỉ duy nhất Nobita là hoàn toàn bình thản, cậu chỉ nhìn Shizuka, im lặng chờ đợi kết quả. Nobita biết rằng Dekisugi cũng có tình cảm đặc biệt với Shizuka, và tình cảm ấy cũng không hề ít hơn của cậu. Nhưng điều đó không làm Nobita bận tâm, cái mà cậu ấy quan tâm là tình cảm của Shizuka là dành cho ai. Thế thôi!

Dekisugi Gomennasai

Xin lỗi

Hai từ đơn giản của Shizuka làm bầu không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường. Chỉ vài giây sau, sự ồn ào của những kẻ tò mò, tọc mạch vang lên. Hầu hết ai cũng hỏi lý do vì sao Shizuka lại từ chối một chàng trai quá tuyệt vời như Dekisugi? Hay Shizuka đã có bạn trai rồi? Người đó là ai?

Shizuka Mình đã biết trước mà! Dekisugi nở một nụ cười buồn Mình đã biết trước cậu sẽ trả lời như vậy! Nhưng mình vẫn hy vọng

Dekisugi! Mình Cậu thật sự rất tốt, rất hoàn hảo. Cậu là chàng trai trong mơ của mọi cô gái Nhưng mình mình Ánh mắt của cô bé lướt qua Nobita thật nhanh rồi nói tiếp Mình chỉ xem cậu là bạn! Xin lỗi cậu!

Không sao! Chúng ta vẫn mãi là bạn tốt chứ, Shizuka?

Tất nhiên rồi, Dekisugi!

Dekisugi! Suneo vỗ vai cậu.

Mình ra ngoài một chút!

Dekisugi nói rồi bỏ ra khỏi lớp. Shizuka buồn bã ngồi xuống, giả vờ như đang học bài nhưng sao mà học nổi? Dù rằng cả hai đã hứa sẽ mãi là bạn tốt, nhưng sẽ không thể thân thiết và tự nhiên như trước nữa. Nobita đứng dậy và đi đâu đó, cả lớp thì vẫn bàn tán xôn xao. Màn tỏ tình bị từ chối của Dekisugi sẽ thành của đề bàn tán trong một thời gian dài, rất dài.

Nhà vệ sinh nam sinh

Dekisugi sau khi rửa mặt, cậu chống hai tay lên thành bồn rửa, nhìn vào trong gương. Nobita bước vào, tĩnh lặng, nhẹ nhàng. Giọng nói trầm ấm của Nobita vang lên.

Cậu ổn chứ?

Ừm! Mình ổn! Cậu không giận mình chứ? Dekisugia quay sang Nobita.

Vì sao mình phải giận cậu?

Vì ghen? Dekisugi cố nói bằng giọng hài hước Khi còn nhỏ cậu lúc nào cũng vậy mà!

Một chút đấy!

Cậu rất may mắn! Mình tin cậu sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc! Dekisugi đấm nhẹ vào một bên vai của Nobita Shizuka thật sự thích cậu!

Cảm ơn cậu!

Hai chàng thiếu niên bắt tay nhau thân thiết. Đó chính là một tình cảm cao đẹp nhất. Dekisugi thích Shizuka, Nobita cũng thích Shizuka. Nhưng không vì vậy họ trở nên bất hòa. Họ chúc người kia may mắn, tin tưởng người kia có thể cho Shizuka niềm vui và hạnh phúc sau này. Đúng là lúc nhỏ, Nobita suốt ngày ghen với Dekisugi. Nhưng giờ đã lớn rồi, cậu không còn ích kỷ như trước nữa. Giả sử hôm nay, Shizuka thật sự trở thành bạn gái của Dekisugi, dù rằng cậu sẽ rất buồn nhưng Nobita vẫn sẽ chúc phúc cho họ. Hai cậu trai trẻ cứ đứng yên lặng như vậy đến hết giờ ra chơi.

Chắc chắn là Dekisugi sẽ cần một thời gian khá dài để tâm trạng ổn định trở lại. Nhưng dù sao cậu ấy cũng đã nhẹ lòng hơn rồi.

Sau giờ học, Nobita đến nhà sách, tìm mua các cuốn sách khoa học-công nghệ mà Dekisugi đã giới thiệu. Nobita đã định hướng cho mình một con đường khó khăn, nhưng lại là con đường gần nhất để gặp lại Doraemon. Tìm xong sách, cậu lại lang thang đến cửa hàng dụng cụ mua về một hộp dụng cụ mini và một vài linh kiện. Sau đó đi loanh quanh khắp khu phố và các bãi phế liệu tìm nhưng vật liệu bị hỏng nhưng theo cậu là còn dùng được về.

Mẹ ơi! Mở cửa giúp con với!

Bà Tamako nghe tiếng gọi của con trai liền chạy ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, Nobita thì chẳng thấy, bà chỉ nhìn thấy một cái hộp, một cái bao vừa cao vừa lớn và trông rất nặng.

Con ôm gì vậy Nobita? Trông nặng quá! Để mẹ bê giúp con!

Không cần đâu mẹ! Con lên phòng đây!

Nobita nói rồi nặng nhọc vác cái bao và cái hộp dụng cụ lên phòng. Bà Tamako cứ đứng trông theo cậu từng bước lên cầu thang vì sợ Nobita sẽ bị ngã. Đến khi Nobita đã bước được vào phòng bà mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp thở hết một hơi thì bà đã nghe thấy mấy tiếng động rất quen thuộc.

Rầm

Bốp

A!

Thằng bé vẫn hậu đậu như vậy!

Phòng Nobita

Nobita đứng dậy sau cú ngã vồ ếch quen thuộc, xoa xoa cái mũi đáng thương, cậu lắc lắc mình mẩy cho đỡ mỏi, xương kêu rôm rốp. Xong xuôi, Nobita ngay lập tức lôi mấy cuốn sách ra nghiên cứu. Cậu sẽ học cách lắp ráp một hệ thống đơn giản là ráp bóng đèn LED. Trong sách có dạy cách làm rất cụ thể. Trong hộp dụng cụ mini cũng có khá đầy đủ những thứ cần thiết. Để bảo đảm an toàn, cậu đeo găng tay cao su và mang dép đi trong nhà. Mạng điện Nobita lắp ráp nhanh chóng hoàn thành và cắm thử, đèn sáng. Vậy là cậu lại mày mò những thứ mình đã thu thập về được, và Nobita đã phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị, rất nhiều kiến thức cậu chưa học tới.

Mấy ngày liền, Nobita cứ đi học xong về là chạy về nhà rồi ở tuốt trên phòng, cơm cũng không xuống ăn nên bà Tamako phải làm phần cơm đem lên phòng cho cậu. Ba Nobi mới đầu không vừa ý, nhưng khi thấy cậu con trai quý tử hăng say mày mò, ông cũng mỉm cười ủng hộ. Phòng ngủ của Nobita chẳng mấy chốc biến thành một đống hỗn độn. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm tới nó. Bừa bộn một cách trật tự là được.

Shizuka, Jaian và Suneo mấy bữa nay khá là bực bội, Nobita tự nhiên lại tách nhóm ru rú ở nhà. Gọi điện tới toàn là mẹ Nobi bắt máy, bảo là cậu ấy đang bận dữ lắm. Nay bực hết chịu nổi rồi liền hẹn nhau tới tận nhà tên thỏ đế. Mẹ Nobi vui vẻ mở cửa, rồi bảo ba đứa lên phòng Nobita đi. Nhìn nụ cười vui vẻ của mẹ Nobi mà cả ba thắc mắc vô cùng. Đây là lần đầu mẹ Nobi cười vui vẻ từ khi Doraemon biến mất.

Rầm

MẤY BỮA NAY CẬU TRỐN Ở NHÀ LÀM GÌ VẬY HẢ?

Jaian lúc nào cũng thô lỗ như vậy, đá một phát thật mạnh vào cửa rồi liền bay vào nắm lấy cổ áo của Nobita lắc dữ dội, hét lên. Shizuka và Suneo lại trố mắt nhìn quanh phòng Nobita. Cả đám đang lạc vào phòng thí nghiệm của một nhà sáng chế nào chăng?

Trời đất!

Suneo thốt lên làm Jaian chú ý vào căn phòng của thằng bạn hậu đậu. Dây điện, ốc, vít, bóng đèn, vi mạch, phích cắm, cầu chì, sách vở, bút, thước, tùm lum trong phòng. Nhìn một lượt xong, Jaian lại một lần nữa lắc mạnh Nobita, quở trách.

Sao cậu ở dơ vậy? Không chịu dọn dẹp phòng gì hết!

Jaian, mau buông Nobita ra đi! Shizuka nhẹ nhàng nói.

Nobita, cậu đem mấy thứ này về đây chi vậy? Suneo nhặt một vi mạch lên rồi vứt sang một bên Toàn là phế liệu!

Ừm, đúng rồi đó! Sao tự nhiên lại đem cái đống này về?

Nobita cười nhẹ, giải thích cho ba người bạn hiểu mình đang làm gì. Cả ba nghe xong thì há hốc miệng như không tin nổi. Nobita khoe mạng điện mình đã ráp thành công cho ba đứa kia xem. Tuy không đẹp lắm nhưng cậu đã ráp thành công. Jaian sau khi ngạc nhiên liền vỗ mạnh vào lưng Nobita bốp bốp, cười ha hả, nói rằng cậu ấy rất tự hào về cậu. Suneo cũng không giấu vẻ ngưỡng mộ, không ngờ Nobita lại có khả năng này, cậu liền nói.

Để mình giúp cậu, Nobita! Về lắp ráp thì Suneo Honekawa này rất tự tin!

Mình cũng muốn giúp nữa!

Vậy sao thiếu Jaian vô địch này được?

Nobita thật sự cảm động vì tình cảm của ba người bạn thân dành cho cậu, liên tục nói cảm ơn. Jaian cốc đầu cậu một cái rõ đau, bảo bạn bè mà, cảm ơn làm gì. Vậy là bốn đứa xông vào mày mò nghiên cứu sách vở. Suneo nhìn Nobita, hỏi.

Cậu định sẽ chế tạo cái gì?

Cỗ máy thời gian!

Cậu trả lời của Nobita khiến cả ba im lặng trong kinh ngạc. Hóa ra, Nobita chưa bao giờ quên Doraemon, cậu ấy luôn muốn gặp lại người bạn mèo máy tốt bụng. Shizuka bước tới ôm chầm lấy cậu, nước mắt chảy dài theo những tiếng nấc. Suneo và Jaian vỗ vai Nobita, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt tự hào và tin tưởng và sự quyết tâm vô hạn. Hai cậu và Shizuka cũng rất muốn gặp lại Doraemon, dù chỉ một lần thôi cũng được. Không để mất thêm thời gian, bốn đứa nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu. Chợt, Shizuka nói.

Chúng ta hãy gọi Dekisugi nữa! Cậu ấy sẽ giúp chúng ta được rất nhiều.

Cậu ổn chứ?

Nobita nhẹ nhàng quan tâm tới Shizuka, Suneo liền huýt tay Jaian. Jaian rất ăn ý cười cười. Người mà Shizuka chọn lại là tên hậu đậu chứ không phải thiên tài. Shizuka lắc lắc đầu, cười nhẹ.

Tất nhiên là không sao rồi! Dekisugi cũng nói rồi mà! Chúng ta là bạn tốt!

Vậy Suneo gọi Dekisugi lẹ lên! Jaian hối.

Lại mình nữa? Việc gì tốn kém là đẩy cho mình! Suneo cáu kỉnh lôi chiếc điện thoại trong túi ra.

Dekisugi rất nhanh sau đó đã tới nhà Nobita, mang theo một cái balo to ơi là to, trong đó có rất nhiều sách và một hộp dụng cụ lớn, thêm nhiều linh kiện khác nữa. Suneo nhìn quanh phòng Nobita, lại nhìn đống đồ linh tinh, lắc đầu.

Phòng Nobita nhỏ quá! Sợ không có chỗ để đồ. Còn nhiều thứ lắm!

Mình cũng thấy vậy? Thế qua nhà cậu được không Suneo? Phòng cậu rộng mà! Jaian nói.

Nhà mình không được đâu! Mẹ mình khó tính lắm! Suneo nhún vai Nhà Shizuka thì sao?

Nhà mình cũng có khác nhà Nobita bao nhiêu đâu! Shizuka nói Nhà Dekisugi thì có bà nội, chúng ta đến đó sẽ ồn ào lắm.

Hay sang nhà Jaian? Nhà cậu cũng rộng mà! Có phòng trống nữa! Dekisugi nói.

Nhà mình hả? Con bé Jaiko chiếm cái phòng đó để sáng tác truyện tranh rồi! Với nhà mình bán hàng quán người ra người vào!

Vậy chúng ta biết đi đâu bây giờ? Shizuka lo lắng.

Nhà kho của nhà cô cũng khá rộng đó mấy đứa! Mẹ Nobi bước vào với khay nước ngọt và đĩa bánh quy trên tay.

Mẹ ơi, nhà kho có nhiều đồ trong đó mà! Nobita nói Tụi con xuống đó thì đồ trong đó sẽ để đâu?

Mẹ Nobi mỉm cười, bà bảo mình đã có cách, nhưng mấy đứa phải chịu cực. Cả đám nghe có chỗ để nghiên cứu đã rất mừng rồi. Chịu cực chút cũng có sao đâu. Ý tưởng của mẹ Nobi chính là đổi vị trí của phòng Nobita và nhà kho. Nhà kho thì khá bẩn nên phải dọn dẹp và sơn sửa lại. Vậy là cả nhóm bạn liền lên kế hoạch. Chủ nhật sẽ triển khai. Sáng thứ bảy, cả đám đập lợn đất tiết kiệm ra, lấy hết số tiền tiết kiệm của mình để phục vụ cho việc nghiên cứu. Sáng sớm chủ nhật, Dekisugi được giao nhiệm vụ đi mua các thứ cần thiết để sửa lại nhà kho trong khi đó Suneo và Jaian sẽ cùng sang giúp Nobita thay đổi vị trí đồ đạc giữa hai phòng để tiết kiệm thời gian. Sau khi đem đống đồ linh tinh trong kho ra, Suneo và Jaian sẽ lựa chọn những thứ dùng được trong việc chế tạo rồi chuyển lên phòng Nobita rồi chuyển đồ trên đó xuống sân còn Shizuka và Nobita sẽ quét dọn một lượt để lát còn sơn sửa lại. Ba Nobi và mẹ Nobi không nhúng tay vào. Họ muốn để các bạn trẻ tự lập. Mẹ Nobi sẽ tiếp sức cho các con một bữa trưa thật thịnh soạn. Dekisugi đến sau đó không lâu, cậu phải nhờ đến dịch vụ vận chuyển vì có khá nhiều đồ cồng kềnh. Thật may vì tiền tiết kiệm của năm đứa cũng nhiều, nhất là Suneo. Cả nhóm liền bắt tay vào việc sơn sửa nhà kho. Cả nhóm chọn màu xanh nhạt để sơn lại các bức tường cũ đã đóng rêu do lâu ngày, Dekisugi và Jaian lãnh nhiệm vụ này. Suneo sơn cửa sổ và cửa ra vào thành màu trắng thay vì màu vàng nhạt hiện tại, cậu cũng vẽ trang trí lên cửa chính trông rất ấn tượng. Nobita và Shizuka thì lau chùi bàn ghế, tủ. Khi sơn khô rồi, Nobita, Shizuka và Suneo rất ngạc nhiên khi Dekisugi và Jaian lại sơn màu trắng bức tường ở chính diện. Dekisugi giải thích.

Việc này phải nhờ hai cậu rồi Shizuka, Suneo! Hai cậu vẽ một bức tranh về tuổi thơ của chúng ta nhé?

Mình nhất định sẽ vẽ thật đẹp!

Mình cũng vậy!

Những nét vẽ dần hiện ra, vẽ những người bạn của chúng ta khi còn còn nhỏ, lúc họ vẫn còn là học sinh tiểu học. Có Nobita, Shizuka, Jaian, Suneo, Dekisugi và anh em Dora. Shizuka ghi dòng chữ Mōichido mitsukeru thật lớn trên bức tranh, cô bé nói.

Chúng ta sẽ tìm lại cậu ấy! Tìm lại Doraemon!

Nói rồi, Shizuka đưa tay ra phía trước, các bạn khác lần lượt đặt tay lên. Tình bạn cho cả nhóm thêm sự quyết tâm và tự tin. Bức tranh đã khô rồi, cả nhóm chuyển đồ vào phòng, sắp xếp thật hợp lý. Dekisugi đã mua thêm một bộ bàn ghế cũ để tiết kiệm chi phí, nhưng nó vẫn còn rất tốt. Chiếc bàn có 6 chiếc ghế nguyên bộ, cả nhóm đặt ở giữa phòng để làm nơi nghiên cứu và lắp ráp các chi tiết nhỏ. Bàn học của Nobita để gọn một góc sát cửa sổ. Các thứ linh tinh Nobita thu về đã có một cái thùng lớn đựng vào gọn gàng. Và một khoảng trống lớn là nơi lắp ráp Cỗ máy thời gian. Nobita sẽ phải chịu cực ngủ ở phòng khách, nhưng đó không là vấn đề với cậu.

Vì cậu sẽ tìm lại Doraemon

Bằng mọi giá

To be continued

Video liên quan

Chủ Đề