Tại sao chúng ta phải học Ngữ văn

TT - Lúc còn đi học, dù giỏi đều các môn nhưng tôi chỉ thích học văn nên mong ngày mong đêm cho đến lớp 10 để được phân ban. Vào ban văn chương chắc chắn sẽ vô cùng thú vị!

Phóng to
TT - Lúc còn đi học, dù giỏi đều các môn nhưng tôi chỉ thích học văn nên mong ngày mong đêm cho đến lớp 10 để được phân ban. Vào ban văn chương chắc chắn sẽ vô cùng thú vị!

Tôi thích học văn, vì việc hiểu biết thêm một từ, dùng từ đó để đặt ra nhiều câu mang ý nghĩa khác nhau trong giờ ngữ vựng đối với tôi là sự khám phá. Tả một con vật yêu thương, viết về một người yêu quí, kể những câu chuyện vui buồn đã qua... trong giờ tập làm văn đối với tôi là được chuyện trò, chia sẻ. Thầy cô thời tiểu học đã dạy tôi như thế và tôi cũng hoàn toàn cảm nhận đúng như thế.

Lên cấp II, thầy giáo dạy văn nói vui với chúng tôi: Các em học cho thật giỏi môn văn đi để sau này có đi học xa nhà, biết cách viết thư xin tiền thì ba mẹ mới gửi cho. Lúc ra trường, biết cách viết đơn xin việc làm thì mới được nhận. Thầm yêu trộm nhớ ai, biết viết thư, làm thơ tỏ tình thì sẽ được yêu.... Mục đích thì đơn giản vậy nhưng lại... vô cùng hấp dẫn. Có lẽ vì thế nên chúng tôi không hề xao lãng môn văn.

Lên cấp III, tôi vào ban văn chương. Giờ học đầu tiên, thầy hiệu trưởng Nguyễn Sỹ Tế [giáo sư môn triết, Trường Trường Sơn] đích thân đến lớp chúng tôi để giới thiệu ban giám hiệu và các giáo sư [các ban khác thì thầy hiệu phó, giám thị... đến].

Thầy nói một câu mà chúng tôi rất tự hào và nhớ mãi: Xin trân trọng kính chào lớp hậu bối! Các em chọn ban văn chương, có nghĩa là các em đã đến với môn học được xếp vào hàng cao quí nhất! Các em có biết trong tất cả lễ trao giải thưởng của ngành giáo dục trong nước cũng như trên toàn thế giới, phần thưởng môn văn sẽ được chính nguyên thủ quốc gia hoặc người nào giữ chức vụ cao nhất có mặt tại buổi lễ đích thân trao tặng đầu tiên.

Không chỉ dưới mắt thầy cô, chúng tôi - học sinh chuyên văn - luôn được yêu quí, trân trọng; mà trong mắt bạn bè, các lớp chuyên văn lúc nào cũng là thế giới hấp dẫn các bạn khác phái cùng trường lẫn khác trường. Chúng tôi rất hãnh diện vì mình là người đang học ban văn chương.

Thế rồi... 20 năm sau. Năm lớp 9, con gái tôi đoạt giải nhất môn văn cấp thành phố. Tôi cũng hãnh diện đi theo con mình đến hội trường Thống Nhất để dự lễ trao giải thưởng. Thật lòng thời điểm đó chuyện cơm áo gạo tiền cứ cuốn hút tôi lao vào nên mọi chuyển biến trong xã hội tôi ít biết.

Cho đến lúc trao phần thưởng môn văn, khi nghe một giáo sư nói: Ngày nay, trước thực trạng đa số các em HS thờ ơ với môn văn, chúng tôi - những người làm công tác nghiên cứu và giảng dạy văn học - cảm thấy vô cùng có lỗi với các bậc tiền bối Nguyễn Trãi, Nguyễn Du tiên sinh..., tôi bất chợt bàng hoàng, nghe rưng rưng nước mắt...

Video liên quan

Chủ Đề