Ốp là gì trong lặng lẽ sa pa
Xác định lời dẫn trong đoạn trích sau và cho biết đó là lời nói hay ý nghĩ được dẫn, dẫn trực tiếp hay dẫn gián tiếp. Show Anh hạ giọng, nửa tâm sự, nửa đọc lại một điều rõ ràng đã ngẫm nghĩ nhiều: – Hồi chưa vào nghề, những đêm bầu trời đen kịt, nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, cháu cũng nghĩ ngay ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này cháu không nghĩ như vậy nữa. Vả, khi ta vào việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất. Còn người thì ai mà chả “thèm” hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy. Bác lái xe đi, về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không vào giờ “ốp” là cháu chạy xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bỗng dưng tự hỏi: Cái nhớ xe, nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy? Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô hội thì xoàng. Cháu ở liền trong trạm hằng tháng. Bác lái xe bao lần dừng, bóp còi toe toe, mặc, cháu gan lì nhất định không xuống. Ấy thế là một hôm, bác lái phải thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: “Đấy, bác cũng chẳng “thèm” người là gì?” Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của nhà văn Nguyễn Thành Long có nhân vật chính là anh thanh niên. Đọc truyện ngắn trên, có câu hỏi được đặt ra là: ”Trong hoàn cảnh ấy, điều gì đã giúp anh thanh niên sống yêu đời và hoàn thành tốt nhiệm vụ?”. Trước tiên, chúng ta phải hiểu “hoàn cảnh ấy” là hoàn cảnh như thế nào? Đó là phải sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, quanh năm chỉ có cây cỏ và mây mù, để làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu. Công việc hàng ngày của anh là ghi chép số liệu, tính toán, báo cáo về dưới xuôi bốn lần tại bốn thời điểm: 1 giờ, 4 giờ, 11 giờ, 19 giờ, còn gọi là bốn giờ ốp, dù điều kiện khắc nghiệt nhất như ốp lúc 1 giờ sáng những đêm có mưa tuyết cũng không được bỏ. Đây quả thực là một công việc vất vả, buồn chán, là một thử thách lớn đối với tất cả mọi người, đặc biệt là lứa tuối như anh thanh niên vốn năng động. Nhưng dù có khó khăn, gian khổ đến mức nào đi nữa thì anh thanh niên vẫn có thể vượt lên trên hoàn cảnh và hoàn thành nhiệm vụ được giao. Có lẽ, anh có thể vượt qua những khó khăn này thì chắc chắn đó chính là tình yêu, niềm say mê với công việc của anh. Nhưng chưa phải là tất cả, đó còn là do anh có những suy nghĩ đúng đắn và sâu sắc về công việc đối với con người và anh còn xác đinh rõ sự đóng góp của cá nhân đối với tập thể, xã hội như: ”Vả, khi ta làm việc, ta với công việc là một đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi công việc của cháu còn gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.”. Phải chăng, cuộc sống của anh không cô đơn, buồn tủi như người khác nghĩ mà anh đã tìm được niềm vui trong công việc: Khi biết một lần do phát hiện kịp thời một đám mây khô mà anh đã góp phần giúp không quân ta hạ được máy bay Mĩ trên cầu Hàm Rồng, anh thấy mình thật hạnh phúc. Không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà anh còn sống rất yêu đời, bởi anh biết sắp xếp, tổ chức cuộc sống của mình ở trạm khí tượng thật chủ động, ngăn nắp, khoa học: đọc sách, chăm hoa, nuôi gà, tự học,… Như vậy, bằng rất nhiều những chi tiết tuy nhỏ nhưng rất hay và chọn lọc, Nguyễn Thành Long đã thành công trong việc xây dựng hình tượng một anh thanh niên dù trong hoàn cảnh khó khăn, gian khổ nhưng vẫn luôn yêu đời, hoàn thành tốt nhiệm vụ, là tấm gương hoàn hảo cho giới trẻ Việt Nam trong quá khứ, hiện tại hay tương lai về sau. Nội dung chính Show
|