Nhân ngày 20 11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ ngắn gọn

Mỗi năm, vào ngày 20 tháng 11, em đều cùng các bạn trong lớp cùng nhau về thăm thầy cô giáo cũ trong trường. Đôi mắt em luôn kiếm tìm một hình bóng quen thuộc. Và cuối cùng em đã nhìn thấy cô- cô giáo Mai Lan, giáo viên chủ nhiệm em năm lớp 5

Giữa em và cô để mà nói thì có vô vàn những kỉ niệm. Nhưng em nhớ nhất là kỉ niệm vào cuối năm lớp 5.

Phải nói rằng, trong cuộc đời mỗi người. Ai rồi cũng có lúc rơi vào bế tắc và cảm thấy tuyệt vọng. Bố mẹ em do hoàn cảnh, nên phải đi làm khá xa, lâu lâu bố mẹ mới về thăm nhà một lần. Em sống cùng bà ngoại và một người cậu. Bà chính là niềm tin và lẽ sống của em trong thời điểm đó. Bà luôn chiều chuộng, quan tâm và dành cho em tình yêu thương vô bờ bến.

Giữa những năm tháng cuối cấp, em bị rơi vào trạng thái chông chênh, mất cân bằng và cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Một phần do áp lực đến từ cuộc thi vượt cấp, một phần do sự thiếu vắng tình cảm đến từ mẹ. Em cảm thấy khá là lo lắng, thêm chút tủi thân. Tuy nhiên em vẫn cố gắng học tập từng ngày. Dù cho cảm thấy mệt mỏi đến đâu, em vẫn luôn kiên trì, nỗ lực từng chút một để về đích.

Và không may, một cú shock quá sức chịu đựng đã ập đến với em, một cô bé còn chỉ mới tròn 11 tuổi, mong manh. Bà ngoại em bị đột quị và qua đời. Bàng hoàng, kinh ngạc, không tin vào tai của mình là những gì mà em có thể diễn tả được cảm xúc của mình khi ấy. Em vẫn không thể chấp nhận được. Em gần như trở nên vô vọng, không còn chút cảm xúc nào cả. Em đã nghỉ học, không đến trường để được ở bên linh cửu của bà.

Giờ đây, ai sẽ là người ở bên cạnh, chia sẻ bao nhiêu nỗi niềm cùng với em đây. Ai sẽ là người che chở và đùm bọc, bảo ban cho em hằng ngày. Tâm hồn em thiếu vắng, trở nên trống trải rất rất nhiều.

Và rồi, cô giáo Mai Lan cùng các bạn trong lớp đến thăm em. Cô biết và hiểu cho cảm xúc của em. Cô ôm em vào lòng vỗ về, an ủi. Chính cái ôm của cô đã làm cho em trở nên ấm áp và tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô mong em nén đau thương và sớm quay trở về lớp học, tiếp tục ôn tập và chuẩn bị cho kì thi sắp tới.

Có thể bạn quan tâm:  Nêu suy nghĩ về nhân vật Lão Hạc - Viết đoạn văn ngắn

Cô xin phép cậu, đưa em về nhà của cô. Cô chăm sóc và ở bên cạnh em cả khi ở trường lẫn lúc ở nhà. Hằng ngày cô cùng em học bài và vẽ tranh cùng nhau. Nhờ có cô mà tinh thần em đã vực dậy, tốt lên rất nhiều. Thành tâm mà nói, em biết ơn cô vô cùng. Cô nhiệt tình dạy dỗ và chỉ bảo cho em biết bao nhiêu là điều. Cô kể cho em nghe rằng, hồi bằng tuổi em cô cũng mất đi người bố đáng kính của mình. Thế nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà cô đã có thể có được như ngày hôm nay.

Không gì là không thể nếu như chúng ta không ngừng nỗ lực và cố gắng hết sức mình. Hai cô trò bắt tay vào ôn tập và học cùng nhau. Tối đến cô giao bài kiểm tra, em chăm chú làm bài. Sau đó sẽ đợi cô chấm điểm và chữa bài cho mình. Hai cô trò học hành kiên trì, không ngừng nghỉ. Ngày thi đã đến, cô đưa em đi thi, cô đợi em ở cổng trường.

Bước vào phòng thi em run và lo sợ lắm. Nhưng nhớ đến lời cô dặn em đã bình tĩnh và tự tin làm bài. Tất cả các câu đều thuộc dạng đề mà cô đã ôn cho em rồi. Em tự tin mình sẽ đạt kết quả thật tốt. Ngày công bố điểm đến gần, em đạt thủ khoa toàn trường của cả khối. Hạnh phúc vỡ òa, em cảm kích cô vô cùng, xem như đây là một món quà em dành tặng cho bà của mình.

Nhờ có cô mà em đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn đó một cách dễ dàng. Em luôn yêu thương, kính trọng cô hệt như đối với người mẹ thứ hai của mình vậy. Cảm ơn cô Mai Lan đã đến bên em trong những lúc em tuyệt vọng và cô đơn nhất. Cảm ơn cô đã là người đặt nền móng tạo nên em con người em ngày hôm nay.

Nhân ngày 20 tháng 11, em xin được gửi tới cô bó hoa tươi thắm cùng lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc cho cô giáo em luôn tươi trẻ, khỏe mạnh và gặt hái được thật nhiều thành công trên con đường giảng dạy của mình.

Bài văn mẫu số 2

Chắc hẳn trong chúng ta, ai cũng đều có những kỉ niệm đáng nhớ với các thầy cô giáo của mình. Dù buồn hay vui thì cũng sẽ mãi không thể nào quên được. Và tôi cũng vậy. Nhân ngày 20 tháng 11 tôi cùng đám bạn thân về thăm trường, thăm thầy cô. Từng kỉ niệm một cứ ùa về trong tâm trí của tôi.

Để lại kí ức sâu đậm nhất đối với tôi chính là hình ảnh cô giáo Thu Trang- giáo viên dạy tiếng Anh và là cô giáo chủ nhiệm năm lớp 7 của lớp chúng tôi. Thật tình cờ và cũng nhờ có sự may mắn mà năm lớp 7 tôi được cô chọn vào đội tuyển Toán của trường để dự thi kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Tôi vui lắm, tự hào chạy về báo tin cho bố mẹ của mình.

Có thể bạn quan tâm:  Thuyết minh về cây dừa-Bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

Khi được vào đội tuyển nào đấy, chắc chắn rồi bạn sẽ luôn luôn nhận được sự quan tâm và ưu ái đến từ tất cả các thầy cô trong trường. Và tôi cũng không ngoại lệ. Luôn được thầy cô quan tâm, tạo điều kiện thuận lợi hết sức để đi thi. Nhưng cái mác học sinh giỏi đội tuyển dự thi cấp tỉnh cũng đã làm cho tôi ỷ lại rất nhiều. Tôi nhận ra bản thân trở nên lười biếng, không quan tâm đến các môn học khác. Suốt học kì 1 tôi chỉ chú ý tới môn Toán mà thôi, bỏ bê tất cả các môn học khác trong chương trình.

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, lớp tôi có giờ của cô chủ nhiệm. Cô giáo thông báo sẽ làm bài kiểm tra một tiết môn tiếng Anh lấy điểm hệ số của cả lớp. Vì chưa học bài cũng như chưa có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Tôi đoán chắc nếu cứ tiếp tục ngồi lại lớp làm bài kiểm tra thì tôi chỉ có thể quay cóp bài của các bạn mới thoát khỏi việc bị điểm kém. Tôi không hề muốn điều đó xảy đến với mình. Chính vì vậy tôi đã nói dối cô là hôm nay mình có bài khảo sát chất lượng cùng đội tuyển và xin phép cô Trang cho mình làm bài kiểm tra này vào lúc khác.

Cô Trang nhìn tôi một hồi lâu. Tôi cảm giác cô đã phát hiện ra việc mình đang nói dối rồi thì phải. Tôi lo sợ vô cùng, suýt chút nữa tôi đã nói thật. Nhưng cô hỏi tôi rằng “Sao cô chưa nghe ai thông báo gì về việc này nhỉ? Em có nhầm lẫn lịch khảo sát không?” Tôi biết đây là cơ hội cô dành cho mình để cứu vớt lại tình thế khó xử này. Nhưng tôi vẫn chọn cách nói dối cô và các bạn. Tôi thưa cô “Dạ, đây là lịch đột xuất cô ạ!”. Rồi tôi đón lấy ánh mắt nghi hoặc từ cô.

Sau cùng tôi đã đồng ý cho tôi ra ngoài và hẹn tôi làm bài kiểm tra vào tuần sau. Tôi vội vàng vơ sách vở cho vào ba lô rồi chạy ù ra ngoài. Bước ra khỏi cửa lớp, tôi như trút được gánh nặng ở lại vậy. Cảm giác được là học sinh giỏi môn Toán thật là sung sướng. Được mọi thầy cô ưu ái thật là tuyệt vời.

Và các bạn biết đấy, hôm ấy thật sự chẳng có buổi kiểm tra nào cả. Bởi vì tôi đã nói dối cô Trang để thoát khỏi bài kiểm tra một tiết môn Tiếng Anh ấy mà. Tôi vui vẻ chạy xuống thư viện đọc truyện tranh và nghe nhạc mình yêu thích. Và tôi cũng hi vọng không có ai phát hiện ra sự tình lần này. Tôi cũng mong cô Trang sẽ không hỏi lại với cô giáo dạy Toán của tôi. Để kế hoạch của tôi được thuận lợi như dự định.

Được nằm ở thư viện đọc truyện thật thú vị, quả là giờ phút thư giãn hiếm có trong suốt quãng thời gian đi học. Lúc mà tôi đang đọc truyện, tôi cảm thấy có một ánh mắt nào đấy đang nhìn mình. Tôi vội ngước lên về phía cửa sổ. Tôi nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm của mình và cô hiệu phó đang đi qua.

“Cạch!” tiếng quyển truyện của tôi rơi xuống đất. Thôi xong, tôi thầm nghĩ có lẽ cô Trang đã nhìn thấy mình. Giờ tôi phải làm gì đây. Có lẽ tôi đã để lại ấn tượng thật xấu ở trong mắt cô, hơn hết cô còn là giáo viên chủ nhiệm của mình nữa chứ.

Ngày hôm sau, đồng thời cũng có tiết sinh hoạt lớp với cô giáo chủ nhiệm. Tôi bước tới lớp mà cảm giác hai chân đeo hai tảng đá to lớn, nặng nề kéo chùn bước chân tôi. Ánh mắt tôi sợ sệt, tôi lo sợ cô sẽ trách phạt mình. Suốt buổi học tôi thầm cầu nguyện, mắt nhìn vào sách tiếng Anh, không dám ngước lên nhìn cô một lần nào cả.

Nhưng mọi chuyện không như tưởng tượng của tôi, cô vẫn dạy bình thường, cô không hề nhắc lại chuyện hôm qua chút nào cả. Tôi xin cô cho mình được làm lại bài kiểm tra. Tôi đã cố gắng hết sức mình để làm bài thật tốt và không gặp sai sót gì. Trước 1 tuần chúng tôi bắt đầu kì thi học sinh giỏi. Cô Trang đã viết thư chúc mừng, động viên các bạn trong tất cả các đội tuyển ở lớp chúng tôi.

Lá thư mà tôi nhận được từ cô, làm tôi xúc động vô cùng. Cô khen ngợi tôi học toán rất tốt, có thể nói là tốt nhất cả lớp. Nhưng cô hi vọng tôi có thể học đều tất cả các môn, dành thời gian cho các môn học khác nữa. Để sau này không bị bỡ ngỡ và rơi vào tình trạng học lệch. Ai cũng sẽ mắc phải sai lầm trong cuộc đời. Cô sẽ tha thứ cho sai lầm của em, nếu em biết lỗi và học tập tốt. Cuối cùng cô chúc tôi giữ sức khỏe, chuẩn bị tâm lí vững vàng cho kì thi sắp tới.

Tôi òa lên khóc sau khi đọc thư của cô. Thì ra cô đã biết hết mọi chuyện, thì ra cô đã chọn cách im lặng để tôi không bị khó xử. Để không làm cô thất vọng, kì thi toán năm ấy tôi đạt giải nhì cấp tỉnh môn Toán. Tôi vui lắm. Sau khi biết giải tôi vội gọi điện báo ngay với cô và xin lỗi cô vì mình đã có hành động nói dối thiếu suy nghĩ khiến cô phiền lòng.

Cô xoa đầu tôi và khen tôi đã làm rất tốt. Cô đã tha thứ cho tôi từ lâu rồi. Và mong tôi sau này không tái phạm nữa. Ai cũng đều xứng đáng được yêu thương và tha thứ nếu như chúng ta thay đổi biến bản thân trở nên tích cực hơn. Tôi làm được và tôi tin rằng bạn cũng vậy.

VnDoc xin giới thiệu bài Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ được chúng tôi sưu tầm và tổng hợp lí thuyết trong chương trình giảng dạy Ngữ văn lớp 9. Hi vọng rằng đây sẽ là những tài liệu hữu ích trong công tác giảng dạy và học tập của quý thầy cô và các bạn học sinh.

Lưu ý: Nếu bạn muốn Tải bài viết này về máy tính hoặc điện thoại, vui lòng kéo xuống cuối bài viết.

Kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

  • Dàn ý chung Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ
  • Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - Bài số 1
  • Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - Bài số 2

Dàn ý chung Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

Mở bài:

- Không khí tưng bừng đón chào ngày 20 - 11 ở trong trường lớp, ngoài xã hội.

- Bản thân mình: nghĩ về thầy cô giáo và bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm vui buồn cùng thầy cô, trong đó có một kỉ niệm không thể nào quên.

Thân bài:

- Giới thiệu về kỉ niệm [câu chuyện]: Đó là kỉ niệm gì,buồn hay vui,xảy ra trong hoàn cảnh nào,thời gian nào?...

- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện [kết hợp nghị luận và miêu tả nội tâm]:

+ Kỉ niệm đó liên quan đến thầy[cô] giáo nào?

+ Đó là người thầy[cô] như thế nào?

+ Diện mạo, tính tình, công việc hằng ngày của thầy [cô].

+ Tình cảm,thái độ của học sinh đối với thầy cô.

- Diễn biến của câu chuyện:

+ Câu chuyện khởi đầu rồi diễn biến như thế nào? Đâu là đỉnh điểm của câu chuyện?...

+ Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy [cô] và những người trong cuộc, người chứng kiến sự việc.

- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy nghĩ sau câu chuyện:Câu chuyện đã để lại cho em những nhận thức sâu sắc trong tình cảm, tâm hồn,trong suy nghĩ: tấm lòng, vai trò to lớn của thầy [cô], lòng biết ơn, kính trọng, yêu mến của bản thân đối với thầy [cô].

Kết bài:

Câu chuyện là kỉ niệm, là bài học đẹp và đáng nhớ trong hành trang vào đời của tuổi học trò.

Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - Bài số 1

“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.

Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay.

Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình.

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc òa lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào. Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:

- Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

- Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra. Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa. Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng.Tôi òa khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn. Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...

Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

- Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?

Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng. Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu.

Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ.

Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!

Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - Bài số 2

Điểm lại tất cả những thầy và cô giáo đã dạy tôi suốt 11 năm học phổ thông [hồi đó trẻ con chỉ học 11 thôi], 4 năm đại học, 2 năm cao học, rồi đến những giáo sư hiện giờ mà tôi đang theo học, tôi có ấn tượng cảm động nhất về cô giáo chủ nhiệm của tôi thời lớp 2 và lớp 3.

Lớp Vỡ lòng là lớp đầu tiên tôi đi học. Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Tôi đội một chiếc mũ nan mới mua, mẹ mặc quần lụa đen, đội nón dắt tôi đến lớp. Bọn tôi học trong một ngôi chùa, mái thủng tứ tung, nắng chiếu cả vào bảng. Một phần ba của ngôi chùa dành cho lớp học và sân chơi, một phần ba còn lại nơi làm việc của Tổ phục vụ của mấy bà già bán nước sôi, một phần ba còn lại để dùng làm. đồn công an. Sư sãi của chùa được "ưu tiên" vào nơi ẩn khuất nhất trong chùa. Nghe qua cứ tưởng như là chuyện ở một làng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng sự thật là tôi sống ở một phường có đời sống và giáo dục tốt nhất ở quận Hai bà Trưng, giữa thủ đô Hà nội.

Lúc đó chương trình giáo dục phổ thông là Vỡ lòng + 10. Tức là trẻ con học Vỡ lòng và sau đó là từ lớp 1 đến lớp 10. Tổng cộng 11 năm. Tôi vào ngay lớp 2 sau khi học Vỡ lòng chứ không phải lớp 1 bởi vì nhà nước bắt đầu áp dụng chương trình giáo dục phổ thông 12 năm. Sau Cải cách giáo dục, trẻ con học ngay lớp

Một, ai đã học Vỡ lòng rồi thì vào ngay lớp 2. Thành ra tôi vẫn chỉ học 11 năm thôi chứ không phải 12 năm như trẻ con bây giờ.

Cô giáo chủ nhiệm lớp 2 tương đối lớn tuổi so với bố mẹ tôi. Bà khoảng gần 50, đã có rất nhiều năm kinh nghiệm dạy trẻ con cấp 1. Cô giáo rất nghiêm khắc. Nếu ai không làm bài tập về nhà, hoặc bị điểm kém thì sẽ bị quật vào tay. Tôi không nhớ là tôi có hay làm bài tập về nhà không, cũng không nhớ rõ là điểm của mình kém thế nào, nhưng tôi nhớ như in là tôi bị ăn quật rất nhiều lần. Những lần tôi nhớ nhất xảy ra vào mùa Đông, vì bị đau hơn rất nhiều so với mùa Hè. Cô không bao giờ quật vào lòng bàn tay, mà bắt phải úp xuống để đánh vào mu bàn tay.

Nếu nghe qua có thể thấy hơi "rùng rợn" đối với trẻ em hiện nay ở Hà nội, lại càng xa lạ so với giáo dục ở Hoa kỳ. Tuy nhiên, tôi điểm lại thì thấy cô không bao giờ quật nhiều roi, mỗi lần cô chỉ "ra đòn" một thước thôi. Cái thước cô dùng cũng là một hình ảnh tôi nhớ mãi. Nó là loại thước gỗ, dài 30 phân. Do dùng đã lâu nên cái đầu thước hơi bị tròn lại chứ không còn vuông thành sắc cạnh nữa. Mỗi khi kỷ luật học sinh như vậy cô không bao giờ dùng lời lẽ miệt thị hay dọa nạt. Nếu không làm bài, hoặc bị điểm kém, là ăn một thước. Rất chính xác.

Ngoài việc kỷ luật học sinh bằng thước thì cô còn những biện pháp khác để những trẻ "có vấn đề" học chăm hơn. Một cách mà cô làm thường xuyên nhất là đưa những trẻ đó về nhà ngay sau giờ học để chúng làm hết những bài tập còn bỏ dở, và hướng dẫn thêm nếu như những học sinh đó không tự hoàn thành được bài tập. Thời gian này thường kéo dài một đến vài giờ mỗi lần. Sau khi làm bài xong bọn trẻ phải ngồi đợi cho đến khi nào có bố, mẹ, hoặc người nhà đến đón mới được về. Xin nói rõ đây là việc cô giáo tự nguyện làm chứ không hề đòi hỏi học phí gì cả.

Nhà cô giáo nằm trên tầng 2 của một tòa biệt thự từ thời Pháp để lại. Các biệt thự loại này đều được cắt nhỏ ra và phân cho các công chức nhà nước mỗi nhà một buồng. Vì thế tuy gọi là ở trong biệt thự nhưng nhà nào cũng rất chật chội. Nhà cô giáo tôi là một môi trường giáo dục tốt. Chồng cô cũng là một nhà giáo. Ông có cây đàn guitar, thỉnh thoảng đem xuống vừa đánh vừa hát. Tôi chưa từng được nghe đàn trực tiếp bao giờ nên mỗi lần như vậy đều rất thích thú. Con trai lớn của họ đang học đại học [ngày đó ở khu phố của tôi, mà có lẽ khắp nơi đều thế cả, nhà nào có con học đại học là rất ngoại lệ], chị thứ hai là học sinh giỏi cấp 3, cô em út hơn tôi một tuổi, cũng là học sinh giỏi. Mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và cực kỳ ngăn nắp. Một điều tương đối xa lạ với tôi.

Kể đến đây chắc các bác không phải đoán nhiều rằng để có một ký ức rõ như vậy tôi chắc chắn là một trong những "vị khách mời" thường xuyên nhất tại nhà cô giáo. Tôi không thực sự nhớ là tôi học kém đến mức nào mà bị xếp vào loại "học sinh cá biệt" như vậy. Nhưng điểm lại một số gương mặt "đồng bọn" cũng thường xuyên phải "tá túc" tại nhà cô chủ nhiệm sau giờ học thì tôi thấy đúng là mình đã từng "có vấn đề". Hai "phần tử" mà tôi nhớ mặt nhất, là những đứa trẻ cùng lớp mà tôi thường xuyên "giao du" nhất, cũng "có mặt" thường xuyên tại nhà cô giáo như tôi. Cả hai thằng đều hơn tôi một tuổi vì bị lưu ban ngay từ lớp 1. Một thằng về sau chỉ học hết lớp 5 rồi bỏ học, chuyên đi ăn cắp vặt trong khu phố, rồi bị công an phường cho đi trại cải tạo vô thời hạn. Tay này bị [đánh] chết trong trại cải tạo lúc 18 tuổi. Một thằng khác, khá hơn, học hết lớp 7 mới bỏ học, sau này mở tiệm rửa xe máy, rồi sau đó là quán bia. Nghe nói hiện giờ hắn kiếm rất khá từ doanh nghiệp bia bọt.

Hồi đó ngày 20 tháng 11 gọi là "Ngày Hiến chương các Nhà giáo". Chắc là một số nước lúc đó vận động Liên hiệp Quốc để có một ngày trong năm vinh danh các nhà giáo trên toàn cầu. Sau này Việt nam đổi ngày đó thành "Ngày Nhà giáo Việt nam", có lẽ do chẳng có mấy nước mặn mà tham giam. Buổi tối ngày 20/11 năm đó tôi và mẹ đến nhà cô giáo để thăm hỏi và biếu quà. Vì cả cô và chồng đều là nhà giáo nên trong nhà có rất nhiều hoa. Tôi chưa từng nhìn thấy trong nhà ai có nhiều hoa như vậy. Tuy nhiên căn phòng tương đối thiếu sáng do chỉ có một ngọn đèn điện vàng lờ mờ. Những năm đó điện thành phố rất yếu và hay bị cắt do chỉ có một nhà máy điện Yên phụ từ thời Pháp để lại, mà lại chưa có thủy điện Hòa bình.

Mẹ tôi không mua hoa, chắc là bà vừa nghĩ rằng hoa quá đắt trong ngày đó, lại chỉ là thứ không thiết thực. Mẹ biếu cô giáo một hộp dầu cao con hổ của Trung quốc. Loại này tốt hơn nhiều cao Sao vàng của Việt nam. Cái hộp dầu cao đó tương đối nhỏ, chỉ to bằng đồng xu, nhưng rất đẹp. Hai phần vỏ sắt được sơn màu đỏ bóng, trên nắp in hình một con kỳ lân màu vàng rất rõ nét và tinh xảo. Mẹ bảo đây là dầu cao chính hiệu của Trung quốc gửi sang Việt nam trong chiến tranh, bây giờ còn thừa trong kho mới bán ra. Lúc đó hộp cao đó chắc là quý hiếm lắm vì tôi chưa thấy ai có cả. Nói thế để thấy chắc mẹ tôi trọng cô giáo lắm.

Hết năm lớp 2, cô giáo lại tiếp tục làm chủ nhiệm bọn tôi một năm nữa. Có lẽ tôi học đã khá lên và ít mải chơi hơn vì tôi không phải thường xuyên đến "ở tù" tại nhà cô sau giờ học nữa. Sau đó nhiều năm gia đình tôi vẫn đến thăm cô. Về sau chúng tôi chuyển đi một chỗ khác nên từ đó tôi không gặp lại cô nữa.

Đến tận bây giờ thỉnh thoảng bố tôi vẫn nhắc đến những lần ông phải đến "nhận con" sau giờ học tại nhà cô chủ nhiệm. Ông vẫn nhắc lại rằng mỗi lần ông đến gõ cửa nhà cô giáo để đón tôi thì bọn trẻ hàng xóm quanh đó, như một thói quen thường lệ, chạy túm đến để xem mặt những đứa được "ra tù", trong đó thường xuyên có tôi. Tôi thật may mắn hơn thằng bạn xấu số kia, chỉ là "tù nhân" của cô giáo thôi chứ không phải là tù nhân của trại cải tạo sau này.

---------------------------------------

Trên đây VnDoc đã giới thiệu nội dung bài Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ. Ngoài ra các bạn có thể tham khảo thêm một số chuyên mục Lý thuyết môn Ngữ Văn 9, Soạn bài lớp 9, Văn mẫu lớp 9, Giải Vở bài tập Ngữ Văn 9, Soạn văn 9 siêu ngắn.

Video liên quan

Chủ Đề