Mè xửng review

Facebook

邮箱或手机号 密码

忘记帐户?

注册

无法处理你的请求

此请求遇到了问题。我们会尽快将它修复。

  • 返回首页

  • 中文[简体]
  • English [US]
  • 日本語
  • 한국어
  • Français [France]
  • Bahasa Indonesia
  • Polski
  • Español
  • Português [Brasil]
  • Deutsch
  • Italiano

  • 注册
  • 登录
  • Messenger
  • Facebook Lite
  • Watch
  • 地点
  • 游戏
  • Marketplace
  • Meta Pay
  • Oculus
  • Portal
  • Instagram
  • Bulletin
  • 本地
  • 筹款活动
  • 服务
  • 选民信息中心
  • 小组
  • 关于
  • 创建广告
  • 创建公共主页
  • 开发者
  • 招聘信息
  • 隐私权政策
  • Cookie
  • Ad Choices
  • 条款
  • 帮助中心
  • 联系人上传和非用户
  • 设置
  • 动态记录

Meta © 2022

八旗八旗@allcp – 3/3/2018:

Đọc “Yêu đội” được một nửa thì tôi chạy qua đọc “Mè xửng”, đọc hết cả buổi chiều cuối cùng cũng xong.

Thật sự từ bộ “Năm tháng trong tiếng đạn”, tôi đã bắt đầu chú ý tới chị Sơ Hòa, tác phẩm nào cũng đều coi qua, nhưng chẳng hiểu vì sao trước đó lại bỏ qua không đọc “Mè xửng”, đánh rơi Lăng Tiểu Yến cùng Diệp Triêu của tôi. Cũng thật may thay, hôm nay đọc được, cũng không quá muộn.

Thật ra motif “Mè xửng” không còn mới mẻ, trùng sinh, sống lại lần nữa gặp được người mình yêu, sau đó lại trở về bên nhau. Tôi đã từng xem nhiều truyện có nội dung như vậy, nhưng truyện này thực sự đã xuyên thấu tim gan tôi, khiến tôi nhớ mãi không quên, đọc xong còn không ngừng nhớ lại.

Ấn tượng sâu đậm nhất của tôi về truyện có lẽ là hai câu nói tại chương Lăng Yến hy sinh, trong truyện có viết: “Đúng vậy, Lăng Yến ra đi mà không hề đớn đau. Bởi tất cả nỗi đớn đau ấy, đều đã trút hết lên một mình Diệp Triêu.”

Khi tôi đọc những chương đầu, tôi đã không ngừng tưởng tượng về cảnh Diệp Triêu đã trải qua 10 năm xa cách như thế nào. Chắc chắn, Diệp Triêu sẽ vô cùng thống khổ, rơi vào tận cùng cô độc, thăm thẳm bi thương. Thế nhưng, những cảm nhận của tôi vẫn rất sơ sài, chắc hẳn vẫn chưa mảy may là gì so với những gì Diệp Triêu trải qua. Tựa như một người biết chắc chắn một món gì đó rất ngon, thế nhưng ngon như thế nào thì lại chẳng thể diễn tả, bởi vì người ấy chưa từng ăn.

Sự đau đớn của Diệp Triêu khi mất đi người yêu khiến tôi rất đau lòng, nhưng chỉ qua những chương đầu thì không thể cảm thấu hết được. Chỉ có thể thông qua góc nhìn Lăng Yến cùng cảm nhận của cậu, biết được sự dịu dàng độ lượng của Diệp Triêu, thấy được sự lịch sự nhưng cũng vô cùng xa cách của anh, biết được Diệp Triêu đã khóa chặt trái tim mình lại, biết rằng anh dùng công việc để khỏa lấp sự trống rỗng vô bờ, nỗi nhớ đau đáu về người yêu đã mất của mình.

Thế nhưng, Diệp Triêu đau đến như thế nào, tôi lại chẳng thể thấu hiểu.

Cho đến khi tôi đọc tới hai câu nói kia. Chỉ trong chớp mắt, hai câu nói đã biến tất cả nỗi thống khổ bi thương của Diệp Triêu thành một con dao nhọn hoắt, đâm thẳng cắm sâu vào trái tim tôi.

Mười năm đằng đẵng ấy, dù tác giả không viết quá rõ ràng, nhưng cảm giác đau thấu tim gan tôi đã có thể cảm nhận được.

Có lẽ ở trong một tác phẩm nào đó, người ta sẽ dùng câu “Sống không bằng chết” để hình dung, hoặc là “Như xác không hồn” để miêu tả nỗi đau của Diệp Triêu. Thế nhưng mười năm của Diệp Triêu, anh không chỉ sống mà không bằng chết, không chỉ sống như một cái xác không hồn, mà còn trải qua những ngày tháng dằng dặc đằng đẵng, những đêm đông thăm thẳm lạnh lẽo.

Một mình Diệp Triêu lẻ loi trong đêm đông căm căm rét lạnh, gió tuyết rít gào. Hơn ba ngàn ngày đêm, đối với anh tựa như hơn ba ngàn dặm đường. Anh ôm lấy cây súng của người mình yêu, đứng ở vị trí của người ấy, tiếp tục đảm nhiệm trách nhiệm mà người yêu mình đã từng đảm nhiệm. Thế nhưng, đã đi qua suốt hơn ba ngàn dặm đường, chính anh cũng không biết mình sẽ còn phải đi bao lâu nữa, xa tới nhường nào, mới có thể gặp lại người yêu đã mất của mình.

Dịu dàng của anh, rộng lượng của anh, quan tâm chăm sóc của anh, đều chính là anh bây giờ. Thế nhưng, vết thương sâu tận sâu dưới đáy lòng chưa bao giờ khép miệng, nước mắt chưa bao giờ cạn, nỗi đau chưa bao giờ ngừng nhức nhối, cũng chính là Diệp Triêu bây giờ.

Nói một câu không công bằng, đối với Lăng Yến mà nói, nỗi thống khổ mất đi người yêu của cậu chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi, bởi đến khi cậu tỉnh dậy, cũng đã là 10 năm sau. Thế nhưng nỗi đau ấy, Diệp Triêu nếm trải trọn vẹn suốt 10 năm trời. Từng ấy dặm đường, Diệp Triêu đã mài gót đi hết đằng đẵng 10 năm.

Thỉnh thoảng, trong một số truyện, lúc đọc tình tiết hai người xa cách nhau rất lâu rồi trở về gặp lại nhau, tôi cũng sẽ tưởng tượng nếu như trước khi người yêu trùng sinh trở về, người sống ở hiện tại gặp được một người cũng tốt như thế, hoàn mỹ như thế, yêu hay không yêu, nên yêu hay không yêu? Đây là truyện, nên mới có chuyện người yêu trùng sinh sống lại rồi quay trở về, cuối cùng tất thảy đoàn tụ hạnh phúc, nhưng còn hiện thực thì sao?

Tôi đã đọc nhiều truyện và đều nghĩ đến tình huống này, song riêng với “Mè xửng”, tôi không hề mảy may nghĩ tới.

Lăng Yến đã tốn mười mấy năm để theo đuổi Diệp Triêu. Cậu chính là người phù hợp nhất với Diệp Triêu, từ linh hồn cho tới thể xác, thậm chí từng tế bào đều hoàn hảo khớp trùng với Diệp Triêu.

Thử hỏi đã yêu một người như thế, làm sao có thể yêu một người nào khác được đây? Không thể. Trên đời này, chỉ có một Diệp Triêu, cũng chỉ có duy nhất một Lăng Yến.

Đọc đến chương cuối vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn thỏa mãn, không biết tác giả có viết tiếp phiên ngoại hay không, lên weibo xem, mới biết trong “Yêu đội” chị cũng đã từng nói qua về tương lai của họ. Xuất ngũ, trải qua sinh hoạt như những người thường, bù lại quãng thời gian 10 năm đằng đẵng lạnh lẽo, khóc cạn nước mắt. Kết cục như vậy, thật sự quá tuyệt mỹ.

Theo như weibo chị Sơ Hòa, thì hôm qua [3.3] là sinh nhật chị. Bạn đọc八旗八旗 đã viết trên Trường Bội và đăng cả lên weibo tag chị Sơ Hòa vào bình luận này. Chị Sơ Hòa có rep như sau:

Phiên ngoại của Mè xửng thực sự rất khó viết, nên cho tới giờ tôi vẫn chưa viết. Truyện đã viết xong nửa năm trời, không dám hứa sau này có viết phiên ngoại hay không, nhưng nếu linh cảm đến, chắc chắn sẽ viết.

Fly: Thực sự lúc đầu làm Mè xửng, mình đã lưu kha khá comment cuối truyện ở Trường Bội và cả trên weibo về máy tính dịch, nhưng sau khi làm xong đọc lại lại không thấy cần thiết nữa bởi mình nghĩ ai cũng đều thấu được những điều họ viết. Nhưng hôm nay lên coi có phiên ngoại chưa, lại thấy bình luận này, đọc thấy thấm thía quá nên muốn dịch gửi mọi người. Bên cạnh đó, dịch luôn lời chị tác giả rep. [Nói một chút là hồi đầu viết post giải thích về phiên ngoại mình đã lộn năm 2017 thành năm 2016 =]] làm chậm tiến độ truyện của chị những 1 năm huhu, truyện hoàn tháng 12.9.2017 nhé]. Nói chung là như lời chị nói đó, có linh cảm sẽ viết, khi nào chị viết mình hứa sẽ dịch. Để post này tại đây, nếu có comment hay sẽ tổng hợp ở đây 1 thể hen :3

À mà đừng bạn nào đọc bình luận của bạn này rồi sợ truyện ngược nhé. Với mình, Mè xửng là một truyện ấm áp. Không hề ngược!!! 

Mọi người ngủ ngon nhé :*

← Về phiên ngoại Mè xửng 

Chủ Đề