Lão chăn bò là ai

Ngày 08/10/2019, trên kênh Youtube có phát tán nội dung được cho là “Tọa đàm khoa học về vùng biển Bãi Tư chính và luật pháp Quốc tế”; trong đó, Thiếu tướng Lê Mã Lương đã độc diễn trong toàn bộ nội dung của “buổi Tọa đàm” đó. Nội dung chính mà thiếu tướng Lê Mã Lương đăng đàn gói gọn trong ba vấn đề mà ông đưa ra. Lão chăn bò xin được luận giải, phản biện ông như sau:

1. Ông Lê Mã Lương cho rằng phải kiện Trung Quốc ra Tòa Trọng tài Quốc tế và phát biểu kiểu sặc mùi kích động chiến tranh như “tên lửa Việt Nam vươn đến Thượng Hải”, nào là “anh em phải chiến đấu để giữ đảo”….

– Cần phải khẳng định rõ ràng và chắc chắn rằng: Bãi Tư chính hoàn toàn thuộc chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam. Hiện nay cộng đồng Quốc tế hết sức quan ngại hành vi xâm phạm chủ quyền biển, đảo của Trung Quốc, tất cả các quốc gia yêu chuộng hòa bình trên thế giới đã ủng hộ tính chính nghĩa, chính danh, chính chủ của nước ta theo đúng tinh thần của Công ước quốc tế về Luật biển năm 1982. Bãi Tư chính là máu thịt của Việt Nam, không có cái gọi là tranh chấp ở đây; vậy tại sao phải tự biến vùng biển của mình thành vùng biển có tranh chấp? Vậy nên nếu có kiện Kiện Trung Quốc thì chỉ kiện về hành vi xâm phạm chủ quyền của chúng ta nhưng để làm gì khi mọi sự đã quá rõ ràng vì nếu chúng ta thắng thì Quốc tế cũng không thể là người “thi hành án” để buộc Trung Quốc thi hành, cái cần là sự ủng hộ của Quốc tế thì chúng ta đã có. Ông nên nhớ rằng chỉ lợi ích quốc gia là mãi mãi trường tồn, có nghĩa là việc của Việt Nam chắc chắn phải do người Việt Nam giải quyết, đó chính là tinh thần “tự lực cánh sinh trên cơ sở tranh thủ sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế”. Trong trường hợp này thứ chúng ta cần là NHÂN HOÀ, LÀ SỰ ỦNG HỘ CỦA QUỐC TẾ, lúc này chúng ta đã có. Không cần thiết phải kiện!

– Vấn đề Bãi Tư chính được Đảng và nhà nước ta tính toán kỹ lưỡng trong từng bước đi, quyết sách của mình để bảo đảm vừa bảo đảm môi trường hòa bình để phát triển kinh tế – xã hội vừa giữ được chủ quyền biển đảo; tất nhiên để bảo đảm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ thì mọi phương án đều được tính toán cho phù hợp với tình hình cụ thể. Hiện nay các lực lượng chấp pháp vẫn đang thực thi nhiệm vụ cao cả, tình hình Bãi Tư chính vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Việt Nam, Trung Quốc có xâm phạm chủ quyền nhưng chưa có dấu hiệu họ sẽ dùng vũ lực để chiếm vũng biển của ta; vậy tại sao lại phải động binh? Khi không còn sự lựa chọn nào khác thì khẳng định rằng người Việt Nam sẽ chiến đấu và chiến thắng bất cứ kẻ thù xâm lược nào, bất kể chúng là ai, mạnh và hung hãn cỡ nào; lịch sử dân tộ hơn 4000 năm lịch sử đã chứng minh rõ điều đó; có điều, khi còn nhiều giải pháp tối ưu hơn thì đảng và nhân dân ta sẽ ưu tiên lựa chọn; nước ta đã trãi qua nhiều đau thương, mất mát do chiến tranh gây ra, hơn ai hết người Việt Nam trân quý giá trị của hòa bình hơn bất cứ dan tộc nào trên thế giới. Tư duy kiểu Lê Mã Lương rằng phải kiện TQ, đánh TQ để bảo vệ Bãi Tư chính thời điểm hiện nay là tư duy võ biền, chỉ là cái dũng của kẻ thất phu! Ông đừng kích động chiến tranh, người Việt Nam yêu nước chẳng ai nghe ông đâu!

2. Ông cho rằng “nếu không kiện, để mất Bãi Tư chính thì ông sẽ cầm đầu anh em Quân đội đến hỏi thăm Bộ Ngoại giao”.

Xin thưa với Ông Lê Mã Lương rằng: Quân đội ta tuyệt đối trung thành với Đảng, với tổ quốc, với nhân dân; từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu; Quân đội đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp của Đảng Cộng sản Việt Nam mà Đảng chỉ có mục đích duy nhất đó là phụng sự tổ quốc, phục vụ nhân dân, luôn đặt lợi ích của quốc gia, dân tộc lên trên hết; Toàn đảng, toàn dân, toàn quân đoàn kết, chung ý chí và đặc biệt tin tưởng vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng trong cách giải quyết vấn đề biển đông. Vậy “anh em quân đội” mà ông nhắc đến gồm những ai ngoài ông và một số thành phần bất hảo? Đó chỉ là ý kiến lật ngược, trái đường, lệch hướng của cá nhân ông, đừng mang Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng vào đây! Nhìn lời ông nói, việc ông làm trong những năm qua thì mọi người thừa hiểu; chẳng quân nhân chân chính nào theo ông làm loạn cả. Có chăng chỉ có đám quay giáo, trở cờ như Nguyên Ngọc, Chu Hảo, Nguyễn Quang A…và cái phường giá áo, túi cơm như nhóm NoU và bè lũ vong gia thất thổ ở hải ngoại là ủng hộ ông hết mình mà thôi!

3. Lê Mã Lương chê bai, miệt thị từ Đại tướng bộ trưởng, Chủ nhiệm TCCT & và các tướng lĩnh quân đội đều dốt, kém hơn anh ta, thậm chí Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng “không biết đọc bản đồ”, “không ra thực địa”.

Xin thưa với ông rằng: những con người đã kinh qua, trải nghiệm sự gian khổ của chiến tranh, rèn luyện và trưởng thành trong môi trường quân đội và phấn đấu, nỗ lực để chứng minh khả năng của mình, được đảng và nhà nước lựa chọn để gánh vác trọng trách Bộ trưởng Bộ Quốc phòng như Đại tướng Ngô Xuân Lịch thì ông không thể tùy tiện phán xét được đâu. Người đời thường hay nói “khiêm tốn bao nhiêu cũng chẳng đủ, tự kiêu một lúc cũng là thừa”; người nhỏ nhen, hậm hực như Lê Mã Lương chỉ là loài chim sẻ, sẽ chẳng bao gì hiểu hết cao kiến của chim Loan, chim Phượng đâu; với lại việc quân cơ cốt ở bí mật, chuyện Bộ trưởng đi thực địa hay xem xét quân tình…ông không phải là người có trách nhiệm để được biết đâu. Cổ nhân dạy “Tướng soái ngồi trong màn trướng mà quyết thắng ngoài trăm dặm”, khi chiến tranh xảy ra thì hào khí Việt Nam mới bọc lộ, mới là lúc cần dụng võ chứ không cần khoe khoang; giống như bông lúa chắc hạt luôn lặng lẽ cúi mình và loại ba vo không nên bát nước xáo, loại lép lửng thì mới khoe màu trước gió. Loại đó, không đáng một xu!

Đôi lời vừa là tâm tình vừa là phản biện; mong thiếu tướng Lê Mã Lương hết sức bình tĩnh, đừng có “thân ở Việt Nam tâm tại Cali”./.

Nguồn Lão chăn bò [DVK/MNQ] – 09/10/2019.

Thông tin thêm:

* Đại tướng Lương Cường CN TCCT
Năm 1975, ông nhập ngũ rồi tham gia cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc ở biên giới phía Bắc.

* Đại tướng Ngô Xuân Lịch- Bộ Trưởng BQP

Ông nhập ngũ vào giai đoạn cuối Kháng chiến chống Mỹ và được biên chế vào Sư đoàn 341, Quân đội Nhân dân Việt Nam [còn gọi là Đoàn Sông Lam] Quân khu 4 mới thành lập trước đó không lâu tại Nghệ An. Sau đó, ông cùng đơn vị tham chiến trong chiến dịch Hồ Chí Minh sau đó là Chiến tranh biên giới Tây Nam, đi lên từ chiến sĩ lên chức vụ Chính trị viên Tiểu đoàn.

Tháng 01/1972 – 7/1973: Chiến sĩ, Tiểu đội phó, Tiểu đoàn 14, Sư đoàn 320, Sư đoàn 308.

Tháng 8/1973 – 10/1974: Tiểu đội trưởng, Tiểu đoàn 14, Trung đoàn 55, Sư đoàn 341, Quân khu 4.

Ông Lê Mã Lương nói không tham gia chiến đấu là nói bậy!

Nguồn: Fanpage Cờ Đỏ Tp. Hồ Chí Minh

Nguồn: Hội cờ đỏ

[Bài viết dành cho lũ “nhân sĩ, trí thức” trở cờ].

Kẻ sĩ là người học cao, hiểu rộng, bụng chứa đầy một bồ kinh luân và có lương tâm, lương thức. Kẻ sĩ chính là người hiền tài, mà “hiền tài là nguyên khí của quốc gia” [câu nói của Thân Nhân Trung thời nhà Lê]. Trí thức ngày nay cũng có thể xem là kẻ sĩ dù có khác nhau về cái học [nội dung đào tạo, phương pháp rèn luyện, chỗ đứng trong xã hội]… nhưng về vai trò, sứ mệnh đối với xã hội, với nhân tâm, thế đạo thì không khác.

Kẻ sĩ hay trí thức mãi mãi là hình thái văn hóa. Văn hóa là phần hồn của đất nước. Cái học ngày xưa có gì khác với cái học ngày nay? Và kẻ sĩ ngày xưa nắm giữ vai trò gì đối với quốc gia, xã tắc? Thời Phong kiến, kẻ sĩ lấy tư tưởng nho giáo để làm cái sự học của mình; lấy Đạo tam cương, ngũ thường là rường cột của mọi mối quan hệ đạo đức – xã hội; đó là những chuẩn mực tất nhiên, bất biến.

Trong ba mối quan hệ quân – thần, phụ – tử, chồng – vợ, hai mối quan hệ đầu được kẻ sĩ coi trọng. Kẻ sĩ coi đức trung và đức hiếu là hai giá trị căn bản nhất xác định giá trị của con người. Họ trung thành với vương triều, là mưu sĩ cận thần, là sĩ phu yêu nước, góp phần cùng đế vương “trị quốc, bình thiên hạ”.

Trong thời đại ngày nay không con quan hệ vua – tôi thì đó chính là “lòng trung thành với tổ quốc, với nhân dân và với chế độ đã đem lại độc lập, tự do, cơm ngon, áo đẹp như ngày nay”. Thời nào cũng thế, đã là kẻ sĩ thì phải lấy trung, hiếu làm trọng, phải là những người “giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục”!

Đã là kẻ sĩ thì trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải luôn nuôi dưỡng chí khí lớn lao, phải gánh vác trọng trách với non sông đất nước và luôn luôn kiên trì ý chí anh hùng. Kẻ sĩ dám chấp nhận mọi khó khăn để thực hiện bổn phận, trách nhiệm với non sông; có vị trí cao và vai trò quan trọng trong xã hội, có tài trị nước an dân, có bổn phận nặng nề nhưng vẻ vang đó chính là kẻ sĩ “QUÂN TỬ”.

Nước Việt hơn 4000 năm văn hiến có biết bao nhiêu kẻ trí sĩ đem tài năng của mình để kinh bang tế thế, mang cái tài của mình mà trị quốc an dân. Nhân tài, kẻ trí sĩ trong lịch sử nước ta nhiều như lá mùa xuân, làm rạng danh đất Việt…

Lão chăn bò luận về kẻ sĩ ngày xưa và “kẻ sĩ” ngày nay

Trong thời đại Hồ Chí Minh có biết bao kẻ sĩ dấn thân vì đại nghiệp giải phóng dân tộc, từ bỏ vinh hoa, phú quý để đồng hành cùng dân tộc; góp sức lực và trí tuệ của mình vào sự nghiệp thống nhất nước nhà; ví như giáo sư Trần Đại Nghĩa, kỹ sư luyện kim Võ Quý Huân, bác sĩ Trần Hữu Tước từ bỏ nơi gấm hoa để theo Bác Hồ về nước đóng góp vào sự nghiệp chung đó là rửa mối nhục nô lệ của dân tộc. Những anh hùng, danh nhân của đất nước, những kẻ sỹ đó mới đích thực là bậc chính nhân quân tử, đại nhân, đại đức, đại trí, đại nghĩa; là mặt trời chân lý mãi rọi sáng đường cho con cháu bước theo.

Cổ thời, có những mỹ từ dùng để tôn vinh, ngưỡng phục, đề cao kẻ sĩ như : Sĩ hạnh, Sĩ khí, Sĩ tiết, Danh sĩ, Học sĩ hàn lâm, Chí sĩ…Tuy vậy, trong giới Nho học vẫn không ít bọn hủ nho, ngụy nho do đọc không hết sách, hiểu không hết lời, tri hành không hợp nhất [cũng như ngày nay bên cạnh Chân Trí thức vẫn không ít Ngụy trí thức, ác trí thức]; có thể gọi chúng là lũ “LƯU MANH MƯỢN DANH KẺ SĨ”; những kẻ đó thời nào cũng có; ví như thời Trần có Hoàng tử Trần Ích Tắc, văn thao, võ lược; cầm, kỳ, thi, họa đều tự cho mình là tài giỏi nhất. Thế nhưng khi giặc đến thì co thân, uốn gối đầu hàng giặc, chống lại đất nước…

Ngày nay đám trí giả nửa mùa đó cũng không phải là ít; thậm chí là những kẻ con cháu, dòng giỏi thế gia; được đảng nhà nước cho ăn học tử tế, hưởng lương bổng từ ngân sách nhà nước; thậm chí có kẻ còn đương chức, đương quyền nhưng lại trở cờ theo giặc, thường xuyên chống phá sự bình yên của đất nước ta.

Bọn chúng ôm dạ phản trắc, thấy lợi nhỏ quên nghiệp lớn, bán rẻ tổ quốc và luôn có tư tưởng thờ ngoại bang. Nhiều cái tên cũng được xem là “kẻ sĩ” như: Chu Hảo, Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang A, Nguyễn Đăng Quang, Mạc Văn Trang, Giáo sư Tương Lai, Đỗ Ngọc Thống, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Đức Thành, Chu Mộng Long…là những trường hợp điển hình. Chúng lợi dụng những sự kiện được dư luận quan tâm để xuyên tạc, bịa đặt, bôi nhọ đảng và nhà nước ta, kêu gọi phương Tây can thiệp chuyện nội bộ của Việt Nam. Chúng là lũ lưu manh nhân danh trí trức!

Những “nhân sỹ, trí thức” này, luôn cho mình là học cao, biết rộng; trên thông thiên văn, dưới tường địa lý nhưng có một điều chắc chắc là trung hiếu, sỉ nhục những cái làm nền tảng để làm nên kẻ sĩ thì họ lại không hề có. Đó là bọn tiểu nhân khi mang thân dê chó đãi thờ ngoại quốc, uốn lưỡi cú diều mà chê bai, bôi nhọ chế độ đã rửa cái nhục nộ lệ cho đất nước; chế độ đã dẫn dắt con thuyền độc lập, tự do đến với bến bờ hạnh phúc như hôm nay. Đồng ý là xã hội này vẫn còn tồn tại nhiều mặt chưa tốt; vẫn còn tham nhũng, hối lộ và tiêu cực; thế nhưng tại sao với một bồ kinh luân trong bụng, các ngươi không mang ra để đóng góp cho đất nước trên tinh thần xây dựng?

Tổ Quốc này rất cần những kẻ sĩ để đưa đất nước rửa cái nhục lạc hậu mà lại trở cờ, hại dân, phản quốc, can tâm phò trợ ngoại bang, khúm núm và tôn thờ cái thây ma đã thối rửa đó là bọn ngụy quân – ngụy quyền, đám tàn binh, thất tướng đang ngày đêm chống phá đất nước ta.

Các ngươi nên nhớ Việt Nam là một quốc gia độc lập, có chủ quyền và quyền tự quyết về vận mạnh của mình và chắc chắn để phát triển thì không thể và không bao giờ lệ thuộc vào ngoại bang nào cả mà phải trên tinh thần đoàn kết dân tộc để chung tay xây dựng cơ đồ để cho “giang sơn muôn thủa vững âu vàng”; chúng ta sẵn sàng làm bạn với các nước, tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế nhưng không cho phép bất cứ thế lực nào can thiệp vào chuyện nội bộ của nước ta; nếu có thì chúng nhất định có cái kết giống như thực dân Pháp và đế quốc Mỹ đã nhận. Nếu có họa binh đao thì nhân dân Việt Nam là những người thiệt thòi nhất, đau đớn nhất; bài học của Sirya, Lybia, Irap …là bài học quý giá nhất.

Thứ “dân chủ, nhân quyền” giả hiệu phương Tây đã làm cho những quốc gia này vốn rất thanh bình trở thành chiến trường sặc mùi thuốc súng và tanh tưởi máu tươi của người dân vô tội.

Ở đời sự phân biệt giữa quân tử và tiểu nhân không chỉ ở địa vị xã hội, ở học thức, mà cái chính là yêu nước thương nòi, đóng góp sức lực và trí lực cho tổ quốc. Người quân tử luôn tôn cao phẩm giá của mình trong mọi hoàn cảnh. Còn kẻ tiểu nhân trong lúc thái quá hay trong cơn bất cập thường đánh mất nhân phẩm của mình. Vậy nên cổ nhân mới có câu “Người quân tử trông cậy ở mình, tiểu nhân trông cậy ở người” là thế. Trong cái đám thất phu đó có kẻ là con của hàng khai quốc công thần, có kẻ là con liệt sỹ, có kẻ đang hưởng lương từ ngân sách nhà nước nhưng đã bội phản, trở cờ; suy cho cùng là các ngươi hám danh, hám lợi mà thôi.

Các ngươi trên không lo báo ơn nước, lấy trí tuệ của mình mà xây dựng quốc gia đó là BẤT TRUNG; phản bội lý tưởng mình đã chọn, cha anh là long hổ lại sinh ra giống phản phúc, trở cờ, đi ngược lại với con đường mà cha anh các ngươi đã chọn, đã phục vụ đó là BẤT HIẾU. Nhân danh “trí thức” mà bất trung, bất hiếu thì liệu có xưng làm con dân của một dân tộc độc lập, tự do. Sau này xuống suối vàng các ngươi còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên phụ, tổ tiên của các ngươi./.

Video liên quan

Chủ Đề