100 album hip hop hàng đầu từ trước đến nay năm 2022

Trong nhiều năm trước đây, rap và hip-hop vốn là dòng nhạc kén người nghe và không được công nhận, không chỉ ở thị trường Mỹ mà còn trên toàn thế giới. Dù đã xuất hiện hơn 40 năm về trước, nhưng đến nhưng khoảng 20 năm gần đây, nhờ sự phát triển của Internet, người ta mới có cái nhìn rõ hơn về dòng nhạc này. Tuy vậy, họ vẫn chưa bao giờ xem hip-hop là một thể loại nhạc chính thống.

Nhiều người vẫn tỏ ra sự kỳ thị khi một ca khúc nhạc rap được vang lên. Theo như lý giải của những người nghe nhạc này là họ không thể nghe được rõ các rapper đang hát những gì. Nhưng lý do chính vẫn là do cái nôi của hip-hop là từ những khu ghetto – thường là nơi ở tập trung của những người nghèo, người da màu, nơi thường gắn liền với nhiều tệ nạn xã hội và băng đảng.

Chính vì thế có rất nhiều người đã xem rap và hip-hop là thứ âm nhạc đường phố rẻ tiền, góp phần hủy hoại âm nhạc chính thống và chỉ những người dân trí thấp mới nghe. Tuy nhiên, bất ngờ thay, trong vài năm trở lại đây, dòng nhạc này lại lội ngược dòng và xuất hiện khắp trên các bảng xếp hạng lớn nhỏ, từ album cho đến ca khúc. Đỉnh điểm nhất phải kể đến năm 2018 khi rap và hip-hop hoàn toàn thống trị Billboard – bảng xếp hạng uy tín nhất của Mỹ.

Hãy nhìn thử BXH Billboard Hot 100 tuần này, vẫn chỉ có "Girls Like You" là ca khúc duy nhất không thuộc hip-hop nằm trong top 10.

Có lẽ không mấy ai dám nghĩ có một ngày hip-hop lại có thể lớn mạnh và thống lĩnh thị trường âm nhạc thế giới như thế này. Ròng rã suốt nhiều tháng qua, mặc cho sự trở lại của những tên tuổi lớn trong các dòng nhạc pop, R&B hay EDM, những ca khúc hip-hop vẫn cứ đóng chiếm bảng xếp hạng Billboard Hot 100.

Đáng nhắc đến nhất chắc chắn phải là Drake – "ông vua nhạc rap" ở thời điểm hiện tại. Nam rapper đã hoàn toàn tung hoành bảng xếp hạng Billboard Hot 100 suốt từ đầu năm 2018 đến nay. Nhạc rap bắt đầu sự thống trị của mình trong năm 2018 chính là kể từ khi đĩa đơn "God's Plan" của anh chàng lên ngôi vương ngay trong tuần đầu tiên sau khi phát hành hồi đầu năm nay. Những tưởng ca khúc này sẽ lăm le phá kỉ lục nắm giữ no.1 trong nhiều tuần nhất của "bà trùm" Hot 100 Mariah Carey và bản hit lừng lẫy trong năm ngoái "Despacito", Drake bất ngờ tung ra "Nice For What", và ca khúc này cũng giữ ngôi quán quân Hot 100 trong 8 tuần không liên tiếp.

Drake hoàn toàn thống trị Hot 100 trong năm 2018.

Sau Drake, Childish Gambino là nghệ sĩ kế tiếp debut ở vị trí no.1 với bản hit "This Is America" – ca khúc phản ánh những vấn đề xã hội nhức nhối của nước Mỹ như tình trạng kỳ thị người da màu và vấn nạn sử dụng súng tự do. Ngôi sao tiến lên vị trí no.1 sau đó là Post Malone với bản hit "Psycho", nối tiếp thành công của "Rockstar" hồi năm ngoái. Và rồi cái chết đột ngột của rapper trẻ tuổi tài năng XXXTentacion đã tiếp tục kéo dài chuỗi tuần lên ngôi của nhạc hip-hop khi ca khúc "Sad!" của nam nghệ sĩ quá cố tiến thẳng lên ngôi vương. Thậm chí "Sad!" còn phá kỷ lục về số lượt stream trong một ngày trên Spotify của "nàng rắn" Taylor Swift.

Post Malone củng cố vị thế của mình trong làng nhạc bằng một ca khúc no.1 nữa sau "Rockstar".

Hết các rapper nam, lại đến một rapper nữ nhảy lên vị trí no.1 Billboard Hot 100. Đó không ai khác chính là Cardi B – một trong những cái tên hot nhất trong dòng nhạc này trong suốt một năm qua – với bản hit "I Like It". Kết hợp với "Bodak Yellow" hồi năm ngoái, cô trở thành nữ rapper duy nhất trong lịch sử đứng đầu bảng xếp hạng này đến 2 lần!

Trong một năm trở lại đây, Cardi B đã góp phần không hề nhỏ vào sự "bành trướng" của các rapper trên BXH Hot 100 và đem về sự tự hào cho các rapper nữ.

Thế nhưng bạn có biết ca khúc đang cai trị Hot 100 ở thời điểm hiện tại là ai không? Đúng vậy, vẫn chính là Drake với bản hit mới nhất của anh chàng mang tên "In My Feelings". Với ca khúc này, Drake liên tục phá vô số kỷ lục về lượt stream và đã chính thức vượt qua Diddy, Eminem và Ludacris để trở thành rapper duy nhất có đến 6 bản hit đạt được vị trí no.1 trên Hot 100 từ trước đến nay! Nhờ trào lưu lao ra khỏi xe và nhảy đang hot trên khắp thế giới ở thời điểm hiện tại, kết hợp với việc MV cho "In My Feelings" vừa được phát hành, có thể dự đoán ca khúc này sẽ còn đứng top dài dài trong thời gian tới.

Hết "God's Plan" và "Nice For What", giờ đến lượt "In My Feelings" cai giữ ngôi vương.

Như vậy là suốt 28 tuần liên tiếp, vẫn chưa ca khúc nào ở các thể loại nhạc khác có thể lật đổ được các rapper khỏi ngôi vương Billboard Hot 100. Đặc biệt là đến dòng nhạc "dễ nghe dễ thấm" nhất đối với công chúng như pop cũng không thể đánh bại được. Thậm chí các ca khúc pop còn chật vật để vào được và trụ vững trong top 10 Hot 100.

Trong năm nay cũng có một số sao đình đám tung ra sản phẩm mới như Taylor Swift với "Delicate" hay Ariana Grande với single trở lại "No Tears Left To Cry". Dù đã giảm tiền tải nhạc ngay trong tuần đầu phát hành để tăng khả năng ẵm vị trí no.1, "No Tears Left To Cry" vẫn không thể vượt qua được "God's Plan" và "Nice For What" và chỉ debut ở vị trí no.3. Một số ngôi sao khác cũng ra bài mới trong năm nay như Selena Gomez với "Back To You" hay Shawn Mendes với "In My Blood", nhưng những ca khúc này thậm chí còn không vào được top 10 của Hot 100 – đủ để thấy được việc chỉ vào top 10 thôi là đã khó khăn như thế nào ở thời điểm hiện tại.

Đình đám trong làng nhạc pop như Taylor Swift và Ariana Grande cũng không thể cản được sự thống trị của các rapper.

Hy vọng lớn nhất trong thời gian gần đây chắc hẳn phải là bản hit "Girls Like You" của Maroon 5. Kể từ khi tung ra, ca khúc với MV hoành tráng có sự góp mặt của rất nhiều người phụ nữ nổi tiếng ở nhiều ngành nghề này này đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của công chúng, và cho đến hiện tại vẫn nắm giữ vị trí no.2 của iTunes dù đã phát hành được hơn 2 tháng, nhưng tiếc rằng vị trí cao nhất nó đạt được trên Hot 100 vẫn chỉ là no.3. Adam Levine và đồng đội của mình không chỉ không thể chiến thắng được Drake mà thậm chí còn không vượt qua hạng của "I Like It" – ca khúc của Cardi B, nữ rapper phụ họa trong chính "Girls Like You".

Dù trụ hạng khá tốt nhưng "Girls Like You" vẫn không thể vươn lên top 2 của Hot 100.

Thâu tóm không chỉ BXH Hot 100, rap và hip-hop còn chiếm đóng luôn cả BXH album Billboard 200. Album "Scorpion" nắm giữ ngôi vương suốt 5 tuần qua của Drake đã đạt được một tỷ lượt stream trên Apple Music trong tuần đầu tiên ra mắt – kỷ lục chưa có bất kỳ album nào làm được trước đây. Thậm, chí, chỉ mới cách đây vài tuần, dòng nhạc này giữ trọn 6 vị trí đầu bảng của Billboard 200 và chiếm đóng tận 9 thứ hạng trong top 10 của BXH này – một thành tích không thể xem nhẹ một chút nào. Từ "Scorpion" của Drake cho đến những cái tên như Post Malone ["Beerbongs & Bentleys"], XXXTentacion ["?"], Cardi B ["Invasion of Privacy"], Juice WRLD ["Goodbye & Good Riddance"], Future ["Beastmode 2"], The Carters ["Everything Is Love"], Meek Mill ["Legends of Summer"] và Lil Baby ["Harder Than Ever"].

Các rapper thống trị trong năm nay: Drake, Post Malone, Cardi B, v.v...

Trong năm 2017, Nielsen Music lần đầu tiên nêu tên hip-hop là dòng nhạc phổ biến nhất nước Mỹ, với 25.1% lượng tiêu thụ nhạc nội địa thuộc về thể loại này. Trong năm nay, con số này thậm chí còn tăng lên 31% trong nửa đầu năm nay. Lượng tiêu thụ album của R&B/hip-hop trong năm nay đã lên đến 70.13 triệu – tăng 21.6% so với nửa đầu năm 2017. Lượng stream nhạc và video cũng tăng đến 46.3% lên 121.3 tỷ!

Với tình hình hiện nay, thị hiếu âm nhạc đang cho thấy nhạc rap nói riêng và hip-hop nói chung đã không còn là một "đứa con ngoài giá thú" của nền âm nhạc. Với những thành tích này, chắc chắn không ai có thể coi thường dòng nhạc này được nữa. Tuy nhiên, công chúng vẫn đang rất chờ đến ngày có một ca khúc có thể chặn đứng chuỗi thành tích đáng nể trên ngôi vương Billboard Hot 100 của các rapper.

All products are independently selected by our editors. If you buy something, we may earn an affiliate commission.

From Public Enemy to Dr Dre, Jay-Z to Kendrick Lamar, these are the albums to school you in hip-hop history 

All it takes is a quick glance at the charts and it becomes clear that hip-hop permeates almost every aspect of modern music. Once a genre that was denied airtime on mainstream radio stations, these days, you’d be hard-pressed to find an artist in the top 40 whose music hasn’t been influenced by hip-hop’s greats, whether it’s a subtle nod in the production or a straight-up homage. But its influence hasn’t only been felt creatively; as the sound of black youth in the US and UK, it’s also served as a political tool, soundtracking the highs and lows of the black experience while simultaneously carving out more space for people of colour in mainstream media. 

With so many subgenres that bend to regional sounds, picking out the best hip-hop albums of all time isn’t an easy task, but if you’re looking for an introduction to the genre or want to refresh your knowledge, these 25 albums aren’t a bad place to start. From the early styles from Public Enemy to modern innovation from the likes of Kanye West and Kendrick Lamar, these are records that shaped the genre and influenced those that came after them. Turn your speakers up, because these albums deserve to be blasted out. 

Take Care by Drake [2011]

Drake has never been more in his bag-o'-feelings than on Take Care. His sophomore record, released in 2011, was an immediate classic – the kind of album that changes the game as soon as it lands, propelling Drake into the upper echelon of pop stardom, where he has remained ever since. Taking inspiration from Kanye West's heart-on-sleeve crooner vibe on 808s & Heartbreak, Take Care finds the Toronto rapper in full self-reflection mode, mulling over failed romances and the hollowness of fame over moody, dance-inflicted beats [that foreshadow his full pivot to Dance on 2022's Honestly, Nevermind]. Its feature list is unparalleled, with contributions from the likes of Rihanna, pre-fame The Weeknd and Kendrick Lamar, Nicki Minaj, Lil Wayne and Andre 3000.

Coloring Book by Chance the Rapper [2016]

Chance the Rapper released this mixtape in May 2016, hot on the heels of dropping one of the best guest verses of all time on Kanye West's “Ultralight Beam”. On it, he finds the sweet spot between the gospel rap borrowed from West and the chilled-out, old-school beats he made his own in acclaimed early releases 10 Day and Acid Rap. Created in the aftermath of a period of drug abuse and stagnation, Coloring Book sees Chano lean into his faith and explore his newfound lust for life on joyful bangers like “No problem” and “Blessings”. The album is undergirded by rich instrumentation from collaborators Donnie Trumpet and The Social Experiment and memorable features from Justin Bieber, West and 2 Chainz. 

The Marshall Mathers LP by Eminem [2000]

Cringe-inducing misogyny aside [his discography is riddled with it], Eminem's third LP is an undeniable masterpiece. Lead singles “Stan”, “The Way I Am” and “The Real Slim Shady” – and their visuals, which were played on repeat on MTV – are imprinted upon the brains of every single early noughties teen. Produced in collaboration with his mentor Dr Dre, it builds upon the grungey, horrorcore-inflected sound he had developed on his previous few outings, with some notable excursions from his usual shtick. Pulling in ambient songwriter Dido into the fold for “Stan” seemed like a deeply weird gamble at the time, but turned out to be a stroke of pure genius. 

The College Dropout by Kanye West [2004]

An album that's even more remarkable in the context of how it was created. As revealed in the Netflix documentary Jeen-Yuhs, Kanye West was carting the bones of one of the greatest rap albums of all time around New York City in a Louis Vuitton backpack for going on four years. He'd intermittently drop to the Roc-A-Fella offices and spit bars for executives in a bid to get signed – a process that was remarkably difficult given his obvious talents. The College Dropout is wall-to-wall bangers, featuring some of Ye's finest ever lyrics and beats. Like Jeen-Yuhs, it also stands as a time capsule to pre-fame Kanye, a glimpse of unencumbered genius.

It Takes A Nation Of Millions To Hold Us Back by Public Enemy [1988]

Full of political rage and searing social commentary, Public Enemy’s second album, It Takes A Nation Of Millions To Hold Us Back, is as influential to hip-hop as The Velvet Underground & Nico is to rock music. Layering samples for an innovative and arresting sound, the fact that the album was recorded within six weeks is a feat within itself, but it’s made all the more impressive when you take a moment to appreciate the lyrical prowess the group’s lead rapper, Chuck D, displays on its tracks. Bringing a punk sensibility to themes of black empowerment and social injustice, It Takes A Nation is still as much of a galvanising listen today as it was when it was first released, affirming Public Enemy’s status as radical pioneers in the industry.

Gangster Chronicle by London Posse [1990]

The first and only record released by UK hip-hop group London Posse, Gangster Chronicle is a landmark album that signals the first time non-American artists contributed to the genre using their own native accents. As such, Gangster Chronicle laid down the blueprint for British hip-hop, merging elements of dancehall and ragga that have since become entrenched in our country’s rap output. From the reggae beats of the group’s biggest single, “Money Mad”, to the menacing production on “Gangster Chronicle”, you can instantly hear how UK hip-hop evolved from this one album in every track, delivering a distinctly British sound that paved the way for artists today.

Straight Outta Compton by NWA [1988]

There's no overstating the impact this album had upon the culture at large. Launching the careers of Eazy-E, Ice Cube and Dr Dre [who would go on to become one the most influential producers of all-time], it also stands as the pre-eminent classic of gangster rap, with “Fuck Tha Police” – which took aim at police brutality in Los Angeles –  resounding to this day as one of the greatest protest songs ever written. Listen to this and skip the hokey, NWA-endorsed 2015 biopic. 

The Low End Theory by A Tribe Called Quest [1991]

The album that inspired Dr Dre to produce his first solo output, The Chronic, A Tribe Called Quest’s second album, The Low End Theory, took hip-hop to new heights, elevating their laid-back sound with jazz samples engineered by Q-Tip. The result was a timeless album that stands out not only for its innovation, but also for its commentary on social issues, not least their approach to dealing with misogyny on tracks such as “Infamous Date Rape”, a pre-Me Too [albeit crude] ode to consent. Just as the group’s most famous song, “Can I Kick It?” [from People’s Instinctive Travels And The Paths Of Rhythm], exudes a witty, relaxed vibe, The Low End Theory takes it even further, with an added layer of sophistication that showcases the group’s growth as artists.

The Chronic by Dr Dre [1992]

Beats to make you bounce are Dr Dre’s speciality and, on his first album after he split from NWA, he does not disappoint. Showering his tracks with swirling synths and groovy bass, the G-funk sound that Dre crafted on The Chronic is instantly recognisable and still as irresistible as it was in the 1990s, setting a new benchmark for hip-hop production that is arguably yet to be matched. Featuring the then up-and-coming Snoop Dogg on many of the songs, the duo’s smooth approach to rap heralded in a new, mellow era for the genre, with tracks such as “Nuthin’ But A G Thang” and “Lil’ Ghetto Boy” boasting laid-back, funk-infused beats that were a departure from the prevailing sound at the time. Listen to this album and you’ll instantly see why Dr Dre is now one of the most respected figures in the music industry.

Enter The Wu-Tang [36 Chambers] by Wu-Tang Clan [1993]

When RZA and Ghostface Killah set out to form Wu-Tang Clan they had a distinct vision and knew they had to find the best rappers in the game to make it a reality. Bringing names such as Ol’ Dirty Bastard and Raekwon to the forefront, the group took a democratic approach to creating their debut album, Enter The Wu-Tang [36 Chambers], with RZA pitting rappers against each other in battles to decide who appeared on each song. The result is a distinctly underground sound, with RZA collaging samples from martial arts films such as Shaolin And Wu Tang while his troupe of rappers pass the mic, to create a fusion that helped usher in East Coast rap’s renaissance in the 1990s.

Doggystyle by Snoop Doggy Dogg [1993]

Released a year after he first caught the attention of critics on Dr Dre’s The Chronic, Snoop Dogg’s debut album, Doggystyle, shot straight to No1 and became the fastest-selling hip-hop album ever. A continuation of the G-funk sound that the pair established on The Chronic, Dre’s paw prints can be found all over the album, but it’s Snoop’s wit and inventive flows that set this record apart from the rest. Full of catchy hooks, melodic verses and clever uses of guest artists such as The Lady Of Rage, while Snoop Dogg’s lyrics on Doggystyle have a tendency to veer towards sexism and violence, his unique delivery paired with Dre’s production are enough to help you turn a blind eye if you view it as a product of its time. Gin ’n’ juice, anyone?

Illmatic by Nas [1994]

Nas’ debut album, Illmatic, is a genuine triumph, peppered with jazz samples and sophisticated lyricism that put the then 20-year-old on a pedestal he hasn’t left since. Enlisting the help of DJ Premier, Large Professor, Pete Rock, Q-Tip and LES on production, Nas paints a portrait of inner-city life that flits from frustration to optimism, introducing a fresh narrative of what it’s like to grow up in a poverty-stricken area while harbouring dreams of an escape. Illmatic is so good that scholars have studied it and it will forever be remembered as not only one of the greatest hip-hop records of all time, but also one of the best albums ever made full stop. Nas might have insisted that “Life’s a bitch and then you die”, but his legacy will always live on through Illmatic.

Sẵn sàng chết bởi Big khét tiếng [1994]

Bất cứ ai thích phê bình nhạc rap vì sự tôn vinh bạo lực và hoạt động tội phạm nên mang đến cho Big Big Big đã sẵn sàng để chết một cách thích hợp. Đúng, những người độc thân mang tính biểu tượng như là Juicy Juicy, và Big Big Poppa, nán lại những ưu điểm của lối sống của anh ấy-câu chuyện giẻ rách của anh ấy và được đặt ra, nhưng ở những nơi khác đã sẵn sàng để chết Biggie mở ra về những khuyết điểm với sự trung thực thẳng thắn , với các bài hát như cuộc đấu tranh hàng ngày của người Hồi giáo và những suy nghĩ tự tử của người Hồi giáo đã giải quyết các chủ đề trầm cảm và sự xấu hổ đi kèm với một cuộc sống của tội phạm. Đằng sau sự dũng cảm và sự giao hàng đang bùng nổ của anh ấy, có một lỗ hổng thực sự khi sẵn sàng chết và kết hợp với khả năng kể chuyện của anh ấy và album sản xuất bóng bẩy, nó không khó để thấy lý do tại sao anh ấy coi nhiều người là rapper vĩ đại nhất mọi thời đại.

All Eyez on Me by 2Pac [1996]

Ở độ tuổi 27 bài hát, album thứ tư và cuối cùng của 2PAC sẽ được phát hành trong suốt cuộc đời của anh ấy là một tour de force of hip-hop, loại đầu tiên của loại hình này được phát hành để tiêu thụ hàng loạt và trở lại âm nhạc dữ dội sau khi trải qua mười một tháng tù giam cho tấn công tình dục. Trong thế giới ngày hôm nay, không có nhãn hiệu nào trong tâm trí của họ sẽ bảo lãnh cho anh ta vì tội ác của anh ta, nhưng đó là những gì mà Death Row Records đã làm vào năm 1995, từ bỏ 1,4 triệu đô la với điều kiện anh ta sẽ thực hiện ba album cho họ một khi được phát hành. Rapper đã chết trong một vụ bắn súng chưa đầy một năm sau đó, nhưng không phải trước khi phát hành All Eyez On Me, một album được ghi âm vội vàng trong hai tuần. Trong khi một giai điệu khẩn cấp chạy qua nó, 2PAC, làm việc trong album này là bất cứ điều gì ngoài sự cẩu thả, tránh xa các chủ đề tự phản chiếu hơn được khám phá trên tôi chống lại thế giới cho một lễ kỷ niệm không hổ thẹn của cuộc sống côn đồ. Được trang bị các nhà sản xuất nổi tiếng nhất của Death Row Records - bao gồm, bạn đoán nó, Tiến sĩ Dre - để phù hợp với Braggadocio, tất cả Eyez trên tôi có thể không phải là album chu đáo nhất của 2PAC, nhưng đó là một trong đó tất cả các yếu tố kết hợp với nhau một cách hài hòa và,,,,, Xem xét quy mô tuyệt đối của nó và quay vòng nhanh, xứng đáng được nhớ đến như một trong những người vĩ đại.

Điểm số của Fugees [1996]

Đây là một phiên bản hip-hop của Tommy, giống như những gì The Who đã làm cho nhạc rock, ông nói Lauryn Hill của album thứ hai của Fugees, trước khi nó được phát hành. Nếu bạn nói về loại cuộc nói chuyện đó, bạn chắc chắn khi địa ngục phải đi bộ và khi được phát hành, điểm số đã không làm thất vọng. Kết hợp các mẫu thông minh, nhạc cụ sống và các họa tiết thông minh của cuộc sống ghetto, điểm số rất thân mật và chu đáo, tại thời điểm đó mang đến sự hấp dẫn rộng hơn đối với các quần chúng hoài nghi về âm nhạc hip-hop. Mỗi thành viên của ban nhạc có cơ hội thực sự tỏa sáng trong bản thu âm này, nhưng điểm số phải được ghi nhận vì đã đưa Hill đến với khán giả chính thống, với giọng hát của cô ấy đã phát ra âm thanh có hồn của nhóm trên những người độc thân như Ready Ready hay không và Killing Killing Tôi nhẹ nhàng với bài hát của anh ấy. Nhóm chia rẽ và bắt đầu làm việc trong các dự án solo chỉ một năm sau khi phát hành điểm số, nhưng đó là đủ thời gian để nó đưa những người hâm mộ trong Hội trường danh vọng hip-hop, thay đổi cảnh quan thể loại.

Aquemini của Outkast [1998]

Nóng lại thành công của hai album đầu tiên của họ, Outkast, Aquemini đã nâng cao thủ công của họ với các nhạc cụ trực tiếp và dòng chảy sáng tạo, mang lại sự tôn trọng mới cho Nam Hip-Hop trong thể loại này. Mời một sự kết hợp chiết trung của các nhạc sĩ vào phòng thu và viết các nhạc cụ của album thông qua các phiên gây nhiễu, âm nhạc trong Aquemini định vị André 3000 và Big Boi là nghệ sĩ có tai cho sự đổi mới, với bộ đôi khai thác tính cách khác nhau của họ [tiêu đề của album là một gật đầu là một gật đầu đến các dấu hiệu ngôi sao riêng biệt của họ, Bảo Bình và Song Tử] để tạo ra một âm thanh thực sự cá nhân. Nó có một bản thu âm vui vẻ và chiến thắng, với những âm thanh linh hồn và funk được dệt qua sản xuất và chủ nghĩa trữ tình ấn tượng để khởi động. Điều gì mát mẻ hơn là mát mẻ? Một số người nói rằng băng lạnh!

Đồi Miseducation của Lauryn Hill của Lauryn Hill [1998]

Lauryn Hill đã giành được trái tim của công chúng với điểm số của Fugees, nhưng album solo đầu tay của cô, The Miseducation of Lauryn Hill, đã khẳng định rằng một mình cô là một lực lượng được tính toán, giọng hát và năng lực rap của cô tỏa sáng như ngôi sao của họ hồ sơ riêng. Được viết trong một loạt các sáng tạo lấy cảm hứng từ việc mang thai của cô với Rohan Marley, sự nhảm nhí của Lauryn Hill được thấm nhuần trong tâm hồn và sự tổn thương chu đáo, với sự xuất hiện thỉnh thoảng của Mary J Blige và D'Angelo, khi Hill trơn tru giữa rap và Hát với sự dễ dàng ấn tượng. Giành chiến thắng năm giải Grammy, The Miseducation of Lauryn Hill đã làm nên lịch sử với tư cách là album hip-hop đầu tiên từng giành giải thưởng album của năm, trong khi cô trở thành người phụ nữ đầu tiên giành được năm giải thưởng trong một buổi lễ. Với một di sản vẫn còn rất nhiều và tốt, âm thanh của sự sai lầm vẫn có thể được nghe thấy trong các bản phát hành hip-hop và tân linh hồn ngày hôm nay. Đối với đĩa đơn dẫn đầu album, Doo Doo Wop [điều đó], có thể nghe thấy ở bất kỳ bữa tiệc nào đáng để đi khắp hành tinh.

The Blueprint by Jay-Z [2001]

If we’ve learned anything from the Michael Jordan documentary The Last Dance, it’s that the best way to come back at critics is to excel and that’s exactly what Jay-Z did on his sixth album, The Blueprint. At the time, he was one of the most dissed rappers in the game, with everyone from Nas to Prodigy firing shots his way, but while he fights back on “Takeover”, the rest of the album speaks for itself, reviving hip-hop’s sample culture with the help of a young Kanye West and Just Blaze’s production. The result is soul-influenced exercise in bravado, as Jay-Z toots his own horn over carefully refined samples, confidently assuring listeners on “Hola’ Hovito” that “If I ain’t better than BIG, I'm the closest one”. While it’s debatable that The Blueprint is Jay-Z’s best record – he himself has said that he believes his debut album, Reasonable Doubt, is his best work – its influence is indisputable, quite literally mapping out the sonic blueprint for hip-hop production over the next few years. Now that’s how you shut those pesky haters up.

My Beautiful Dark Twisted Fantasy by Ye [2010]

Many balked and laughed when Kanye West said, “I’m a creative genius and there’s no other way to word it,” on Jimmy Kimmel in 2013, but on 2010’s My Beautiful Dark Twisted Fantasy he walks with a swagger that backs up the talk. Released alongside the short film Runaway, featuring music from the album, it’s clear that West set out to showcase the full breadth of his talent with this record, excelling across the board with lavish production and lyrics musing on the manic highs and sobering lows of fame and excess. No two tracks sound the same, but they’re all tied together by a distinctly darker sound that emerges through their production, from the echoing chants on “Power” to the furious drums on “All Of The Lights”. Enlisting the industry’s finest for features – Jay-Z, RZA, Raekwon, Rick Ross, Rihanna and Nicki Minaj, to name a few – West crafted a modern masterpiece that rewrote the hip-hop rule book and confirmed that, actually, he probably is a creative genius after all.

Good Kid, m.A.A.d City by Kendrick Lamar [2012]

The snubbing of Kendrick Lamar’s sophomore studio album, Good Kid, M.A.A.D City, at the Grammys in 2013 is one of the ceremony’s greatest injustices: to make matters worse, it lost out to Macklemore’s maudlin The Heist, which no one has listened to since. M.A.A.D City, on the other hand, is still considered one of the greatest records — nay, artistic achievements — of the current century. Billed on its cover as a “short film,” the richly constructed concept album recalls the story of Lamar’s adolescent coming-of-age in Compton, California. Punctuated by narrative-weaving voicemails from his friends and parents, Lamar navigates love, lust, gang violence, and peer pressure on the streets. “Swimming Pools” became something of an ironic house party hit; the features from Drake [“Poetic Justice”], Jay Rock [“Money Trees”] and MC Eiht [“M.A.A.D. City”] rank among their greatest. At the tail-end of “Sing About Me, I’m Dying of Thirst,” Maya Angelou baptises Kendrick and his friends anew in a frisson-inducing moment of inspiration: the rest of the artist’s life, demarcated.

Yeezus by Ye [2013]

Ye’s follow up to My Beautiful Dark Twisted Fantasy is almost diametrically opposed to its predecessor’s downbeat rhythm and rhyme. Where Fantasy is variously celebratory and introspective, “On Sight,” the album’s shrill, distorted opener, can only be described as confrontational — effectively setting the mood to come. As unashamedly grandiose as anything Ye has ever made, many regard Yeezus as the demarcation point between Ye old-and-new: his absolute ascension, for better or worse, into the figure of extreme self-involvement he is broadly considered today. What cuts through, nevertheless, through reflective songs like “Hold My Liquor” and “Guilt Trip,” is an undergirding awareness of the artist’s foibles. The music video for “Bound 2,” in which Ye and then-new beau Kim ride a motorbike in front of an inconspicuous green screen, might’ve been the thing to capture the popular consciousness, reproduced across memes and late night talk show skits. But the sonic legacy of Yeezus, considered way ahead of its time by critics today, is nothing to shake a stick at.

RTJ2 by Run The Jewels [2014]

Composed of Brooklynite producer El-P and Atlanta-based rapper Killer Mike, Run The Jewels established themselves as one of the supreme hip-hop groups of the mid-2010s, releasing all of their invariably critically acclaimed self-titled albums for free. They’re all bangers, but Run The Jewels II is inarguably the most notable, featuring A-list cameos from Rage Against The Machine’s Zack de la Rocha, Travis Barker and Boots. This was the confluence of two near-unparalleled artists at the apex of their powers: thematically and formally dark, its hits woven together with an unrelenting, breathless cadence — manouvering from the slow build of “Jeopardy” to the freneticism of “Oh My Darling Don’t Cry” with seldom a blink. Last year’s Zola, Janicza Bravo’s extremely online sophomore film adapted from a Twitter thread, made terrific use of “Love Again [Akinyele Back]” at height of its frenetic climax — and truthfully, anything on the album could make for a bona fide needle-drop.

Pimp A Butterfly của Kendrick Lamar [2015]

Album studio thứ ba của Kendrick Lamar, To Pimp A Butterfly, đã được nhiều người đến với một quốc gia, điều này sẽ cho bạn ý tưởng về những gì mong đợi từ sử thi hiện đại này. Một đỉnh cao sáng tạo của nhiều thập kỷ ảnh hưởng của nhạc đen, từ nhạc jazz đến funk đến linh hồn, Lamar kết hợp một tấm thảm mang tính chính trị để lập biểu đồ cho trải nghiệm đen để pimp một con bướm, với những người như George Clinton và Thundercat trên tàu để cho mượn tài năng của họ cho Album. Đánh bại các chủ đề về chủng tộc và sự bất công cho thế hệ Black Lives Matter, album là một tác phẩm điện ảnh, với Lamar chơi sân khấu với một loạt các nhân vật trong các bài hát của anh ta để đưa điểm của anh ta về nhà. Được tạo ra một cách thuần thục, nó không chỉ là một trong những album hip-hop hiện đại tuyệt vời nhất, mà còn là một trong những album hay nhất của thập kỷ qua của bất kỳ thể loại nào.

Chúng tôi đã nhận được nó từ đây, cảm ơn bạn 4 dịch vụ của bạn bởi một bộ lạc tên là Quest [2016]

Được ghi lại trên bờ vực của thành viên sáng lập Phife Dawg, cái chết do các biến chứng của bệnh tiểu đường, một bộ lạc có tên Quest Belated đã được tái hợp sau khi chiến đấu sau năm 1998 Phong trào tình yêu. Kết quả, album thứ sáu và cuối cùng của họ: Chúng tôi đã nhận được nó từ đây, cảm ơn bạn 4 dịch vụ của bạn. Chargeusy, Funky, và hỗn hợp, bộ lạc đảm nhận sự xuất hiện của chủ nghĩa Trump - như bài hát thứ hai của album, Người We The People, Chime Chimes trớ trêu thay: Tất cả những người Mexico bạn phải đi / và tất cả những người nghèo, bạn phải đi / Người Hồi giáo và người đồng tính / cậu bé, chúng tôi ghét cách của bạn - với chutzpah hung dữ. Như thể để kết hợp các tài năng khổng lồ được trưng bày, album tự hào có một loạt các tính năng bổ sung của Hollywood: từ các cộng tác viên thường xuyên Busta Rhymes và hậu quả, cho đến Kanye, Kendrick, Anderson .Paak, Elton John, André 3000 [hơi thở sâu] và The White Sọc của jack trắng. Một địa ngục của một tuyên bố chia tay.

Chết tiệt. bởi Kendrick Lamar [2017]

Lamar bắt đầu album phòng thu thứ ba của mình, Damn., Với cái chết tưởng tượng của mình. Trên dòng máu. Đúng, đây là Lamar tại sự nội tâm nhất của anh ta: khác nhau gây tử vong, tự ti và tồn tại. Bao giờ là nghệ sĩ có ý thức, mang theo tâm hồn, có những dòng chảy rõ ràng từ các tác phẩm trước đây của anh ấy: Niềm tự hào. cũng là một paean đến màu đen xuất sắc như bất kỳ bản hit tự trị của anh ấy. Nó chính thức phiêu lưu như bất cứ điều gì Lamar đã làm, và mặc dù nhỏ gọn hơn cả Butterfly và Good Kid, M.A.A.D City, nó chắc chắn không thiếu ý tưởng. Một cổ điển ngay lập tức.

Nội dung âm nhạc độc quyền của Head Togq Channelfor, tất cả các tin tức về lối sống âm nhạc mới nhất và quyền truy cập nội bộ vào Thegqworld, từ hậu trường hiểu biết đến các đề xuất từ ​​các biên tập viên và tài năng cao cấp của chúng tôi. GQ's Vero channel for exclusive music content and commentary, all the latest music lifestyle news and insider access into the GQ world, from behind-the-scenes insight to recommendations from our editors and high-profile talent.

HÃY ĐỌC NGAY BÂY GIỜ

Tiến sĩ Dre và Jimmy Iovine: ‘Chúng tôi đang nghĩ về việc ai sẽ là Steve Jobs tiếp theo

Album hay nhất năm 2020 [cho đến nay] để làm cho năm có thể chấp nhận được hơn & NBSP; 

Những album làm cho năm 2019 trở lại tuyệt vời

  • Người chồng: Richard Ratcliffe trong cuộc chiến dài để đưa gia đình trở lại với nhau & nbsp;

Những gì được coi là album hip hop tốt nhất mọi thời đại?

Album hip hop hay nhất..
Nas - Illmatic. Xem tại Amazon. ....
Kendrick Lamar - Để ma cô một con bướm. £ 17,99. ....
Notorious lớn - Sẵn sàng để chết. Xem tại Amazon. ....
Wu-Tang Clan-Nhập chế độ xem Wu-Tang [36 Chambers] tại Amazon. ....
Tiến sĩ Dre - The mãn tính. Xem tại Amazon. ....
2pac - Tất cả Eyez trên tôi. ....
Madvillain - Madvillainy. ....
Eminem - Marshall Mathers LP ..

Album rap số 1 mọi thời đại là gì?

Các nghệ sĩ để đánh bại?Eminem, bằng một [8] dặm.Rapper dường như không chỉ có album bán chạy nhất mọi thời đại [The Eminem Show], mà năm album của anh ấy cũng đủ thành công để cắt giảm.

7 album kim cương là gì?

Một chứng nhận kim cương.Rap chỉ có bảy trong số những người, được phát hành từ năm 1990 đến 2003, một trong số đó là MC Hammer ...
The Notorious B.I.G., Cuộc sống sau khi chết ..
Eminem, chương trình Eminem.....
2pac, lượt truy cập lớn nhất.....
MC Hammer, xin vui lòng búa, đừng làm tổn thương họ.....

Hit lớn nhất của Jay Z là gì?

15 bài hát Jay Z hàng đầu..
Music Lucifer Bailey Bailey chưa được chỉnh sửa 2. ....
Cấm Big Pimpin 'Jayzvevo.....
Cấm Izzo xông Jayzvevo.....
Cấm Feelin 'It xông Jay -Z - Chủ đề.894 người đăng ký.....
Một trong những người tiếp theo, Jayzvevo.Người đăng ký 816K.....
Bài hát Cry Cry Jayzvevo.Người đăng ký 816K.....
Cấm '03 Bonnie & Clyde Hồi Jayzvevo.Người đăng ký 816K.....
Câu chuyện về OJ Tiết Jayzvevo.Người đăng ký 816K ..

Chủ Đề